Rể Quý Trời Cho

Chương 708: Lựa chọn của lâm thanh diện

Hai người Giang Trấn và Giang Thu Nguyệt sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, cả hai đều bất ngờ, sau đó Giang Thu Nguyệt nhanh chóng nói: “Lâm Thanh Diện, cái ngục giam thứ năm đó không thể đi vào được đâu, sau khi đi vào rồi thì anh không thể đi ra được nữa.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Nếu như không đi, vậy thì sẽ bị tông sư đuổi giết, chỉ sợ là bây giờ tôi đã được đưa vào trong sổ đen của Lôi Uyên Hành, nếu như lại có một tông sư đến nữa, vậy thì tôi sẽ chết càng nhanh hơn, chẳng bằng đi vào trong ngục giam thứ năm này tránh một chút.”

Nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, Giang Thu Nguyệt lập tức không biết phải nói cái gì mới tốt, dựa vào tình huống trước mắt của Lâm Thanh Diện mà nói, bị bắt vào trong ngục giam thứ năm nói không chừng còn an toàn hơn là so với ở bên ngoài.

Lâm Thanh Diện nói như vậy cũng không phải là đang nói đùa, dù sao thì dựa vào thực lực bây giờ của anh, đụng phải tông sư chắc chắn chết không thể nghi ngờ gì. Mà ngục giam thứ năm này, mặc dù nghe nói đi vào thì không thể đi ra được, nhưng mà nói tóm lại vẫn có một tia hy vọng.

Bọn người Bành Vân không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại phối hợp như vậy, lúc đầu bọn họ đã chuẩn bị đại chiến một trận, bây giờ Lâm Thanh Diện lại nói như thế này, bọn họ lại cảm thấy tay chân luống cuống.

“Trước khi các người mang tôi đi, tôi có hai câu hỏi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

“Hỏi đi.” Bành Vân trả lời.

“Ở trong ngục giam thứ năm này có cao thủ tông sư không vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Ngoại trừ trưởng ngục giam của ngục giam thứ năm là một tông sư, người mạnh nhất bị nhốt ở bên trong cũng chỉ có nội kình đại thành, nhưng mà nội kình đại thành cũng có sự khác biệt, có cao thủ nội kình đại thành có thể phát huy ra thực lực không kém gì tông sư.” Bành Vân trả lời.


Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, hỏi tiếp: “Vị cao thủ tông sư đó có thể tùy tiện vào trong ngục giam thứ năm này không?”

“Không thể, tôi biết nỗi lo lắng của cậu, trong ngục giam thứ năm, người trêu chọc đến tông sư không phải là số ít, nhưng mà cho tới hiện nay không có tông sư nào đặc biệt chạy vào trong đó để tìm bọn họ báo thù. Có trưởng ngục giam đang ở đó, cho dù có tông sư muốn xông vào thì cũng phải xem xem có đáng giá hay không.” Bành Vân mở miệng nói.

Nghe xong câu trả lời của Bành Vân, Lâm Thanh Diện ừm một tiếng, nói: “Tôi không có câu hỏi nào khác, các người có thể dẫn tôi đến ngục giam thứ năm đó rồi.”

Hai người Giang Thu Nguyệt và Giang Trấn đều đông cứng nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, đó cũng không phải là một việc gì nhỏ, dù sao thì chuyện này liên quan đến tiền đồ cả đời này của Lâm Thanh Diện, mà trên mặt của Lâm Thanh Diện lại dường như không thèm để ý, làm cho bọn họ có chút sốt ruột.

“Lâm Thanh Diện, anh... anh nhất định phải còn sống đó, Quan Lĩnh vẫn cần anh, nếu như ông chủ biết anh bị bắt vào trong ngục giam thứ năm, chắc chắn sẽ lo lắng cho anh lắm.” Giang Thu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta một cái, cười nói: “Không cần phải lo lắng quá mức đâu, khoảng thời gian này tôi vẫn đọc quyển võ công bí tịch của cô cho tôi, tôi cũng đã lĩnh ngộ được một chút rồi. Nếu như tôi có thể hiểu rõ quyển bí tịch này, vậy thì thực lực sẽ có chỗ tăng cao, đến lúc đó để cho những người ở trong ngục giam thứ năm bỏ cho tôi một phiếu, chắc cũng không phải là việc gì khó.”

Giang Thu Nguyệt lập tức ngơ ngác, cô ta không ngờ đến nguyên nhân mà Lâm Thanh Diện bình tĩnh như vậy lại là bởi vì quyển võ công bí tịch kia.

Mà lời nói của Lâm Thanh Diện quả thật làm cho cô ta không thể phản ứng lại kịp, hiện tại Lâm Thanh Diện đã là nội kình đại thành, nếu như thực lực của anh lại tăng nên thêm nữa, đây chẳng phải là muốn trở thành tông sư?


Tông sư hơn hai mươi tuổi, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa từng nghe thấy.

“Anh nói là thật hả?” Giang Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện mà hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện mỉm cười không nói gì, cũng không trả lời lại câu hỏi của Giang Thu Nguyệt, mà là đi thẳng về phía bọn người Bành Vân.

Bảy người của Bành Vân không bởi vì thái độ của Lâm Thanh Diện mà thả lỏng chút nào, bọn họ lo lắng Lâm Thanh Diện đang lừa gạt bọn họ, phối hợp với bọn họ bất quá cũng chỉ là giả vờ thôi, cho nên vẫn còn cảnh giác như cũ.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện bị bọn người Bành Vân mang đi, Giang Trấn bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm nói: “Là một hạt giống tốt đến cỡ nào, thật là đáng tiếc, quá bốc đồng. Nếu như không xảy ra chuyện này thì trong tương lai, toàn bộ giới võ học ở nước C chắc chắn sẽ có chỗ đứng cho cậu ấy.”

“Ba, ba thật sự cảm thấy ngục giam thứ năm đó có thể nhốt được Lâm Thanh Diện không?” Giang Thu Nguyệt hỏi.

Giang Trấn lập tức bị câu hỏi này của Giang Thu Nguyệt làm cho giật mình, đúng vậy đó, nếu như đổi lại là thiên tài bình thường, có lẽ là ông ta sẽ cảm thán một chút hoặc là không có vấn đề gì. Nhưng mà bây giờ người bị bắt chính là Lâm Thanh Diện đó, đây là cái tên nhóc làm cho ông ta có quá nhiều rung động, căn bản cũng không thể tính theo lẽ thường được.

“Nói không chừng cậu ta thật sự có thể làm ra một vụ đẫm máu từ trong ngục giam thứ năm, tạm thời chúng ta cứ chờ đợi thôi.” Giang Trấn lẩm bẩm nói.

Giang Thu Nguyệt nghiêm túc nhẹ gật đầu.


“Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Thu Nguyệt, có phải là con coi trọng thằng nhóc này không hả?” Lời nói của Giang Trấn xoay chuyển, quay đầu lại hỏi Giang Thu Nguyệt một câu.

Giang Thu Nguyệt lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, trợn mắt nhìn Giang Trấn một chút, nói: “Có quỷ mới coi trọng anh ta! Ba, ba cũng đừng có đùa con nữa.”

Giang Trấn cười haha nói: “Trong lòng của con có quỷ hay không thì ba còn không rõ ràng à.”

...

Dãy núi Lạc Cơ của nước M.

Có những bóng dáng nhỏ đang không ngừng đi ở dưới ngọn núi, đang đi qua đi lại ở vị trí dưới ngọn núi, so với mấy đỉnh núi cao chót vót như thế này, mấy bóng người giống như là những con kiến. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, cũng chỉ có thể nhìn thấy được một vài chấm đen nhỏ.

Nhóm người này chính là bảy thành viên của tiểu đội chấp pháp phố người H nước M đang áp giải Lâm Thanh Diện, sau khi lăn lộn cả một ngày, bọn người Bành Vân rốt cuộc cũng đã đưa Lâm Thanh Diện đến nơi này.

Ở nơi đây thuộc về vùng đất không người, hơn nữa ngục giam thứ năm nổi danh tọa lạc ở đó.


Cách một khoảng cách rất xa, bạn có thể nhìn thấy được những đỉnh núi này được bao quanh bởi một bức tường cao khoảng chừng ba mươi mét, tất cả những khu vực ở trong bức tường đều thuộc về lãnh thổ của ngục giam thứ năm.

Mà bức tường này chính là hàng rào ngăn cách, phòng ngừa người ở bên trong chạy trốn ra bên ngoài, ở trên bức tường này có dòng điện cao thế ba trăm nghìn vôn, cho dù là cao thủ tông sư muốn trèo tường lên thì cũng phải cân nhắc xem mình có bị điện giật biến thành heo sữa quay trong nháy mắt hay là không.

Một nhóm người đi đến nơi duy nhất có thể ra vào ngục giam thứ năm, nơi này là một tòa cao ốc ẩn, những nhân viên duy trì hoạt động bình thường của ngục giam thứ năm sống ở trong tòa nhà này.

Mà vị trưởng ngục giam đạt cảnh giới tông sư cũng ở trong tòa nhà này, đương nhiên là Lâm Thanh Diện vẫn còn chưa đạt tính trình độ trưởng ngục giam phải tự mình ra tiếp đón, lần này đương nhiên cũng không có cơ hội được nhìn thấy vị trưởng ngục giam này.

Rất nhanh, bọn người Bành Vân liền dẫn Lâm Thanh Diện đi đến một cánh cửa sắt to lớn ở bên cạnh tòa cao ốc, ở trước cửa có một căn phòng, ở trong căn phòng có một người già với mái tóc hơi bạc đang nằm ngáy o o.

Bành Vân đi đến trước cửa của căn phòng đó, đưa tay gõ cửa một cái, lên tiếng nói: “Xin chào, chúng tôi đến đây để tiến hành bàn giao, có một nhân vật nguy hiểm cấp s cần phải nhốt vào trong ngục giam thứ năm, làm phiền ông mở cửa để cho cậu ta đi vào.”

Ông già kia mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy là Bành Vân, lên tiếng nói: “Hóa ra là Bành Vân đó à, các người vậy mà lại bắt được nhân vật nguy hiểm cấp S hả? Không đơn giản nha, mang người đó đến đây cho tôi nhìn một lát đi.”

Trương Sách dẫn theo Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, lúc này ở trên tay Lâm Thanh Diện đang bị dây xích trói lại, cái này được đeo lên với yêu cầu của Bành Vân.

Ông già đánh giá Lâm Thanh Diện một chút, sau đó lại khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Bành Vân, không phải là đầu óc của ông bị nước vào rồi đó chứ, thằng nhóc này nhìn cũng chỉ mới có hơn hai mươi tuổi mà thôi, cậu ta lại là nhân vật nguy hiểm cấp s đó hả? Tôi thấy cậu ta còn chưa nguy hiểm bằng con sói hoang trên ngọn núi đối diện đâu, các người cũng đừng có nói giỡn với ông già này nha.”

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 708: Lựa chọn của lâm thanh diện
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...