Rể Quý Trời Cho
Chương 676: Tôi không bắt nạt anh nữa
Sáng sớm hôm sau, Tống Huyền Khanh liền lấy trộm con dao trong bếp định tìm gặp Lâm Thanh Diện để liều mạng với anh, nhưng chưa gì đã bị một vệ sĩ của nhà họ Lâm ngăn cản.
Tuy rằng đã biết rõ những việc Tống Huyền Khanh làm, nhưng Tô Thành Hải cảm thấy một mình bà nuôi Hứa Bích Hoài lớn khôn như vậy thật không phải chuyện dễ dàng gì, cho nên cuối cùng ông vẫn xin lỗi bà.
Nhưng Tống Huyền Khanh không hề để tâm đến, bà cầm con dao lớn tiếng náo loạn tại nhà họ Lâm, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Diện ra mặt và không chế bà.
Hiện giờ Lâm Nhất Nặc vẫn chưa đầy tháng, nên đương nhiên Lâm Thanh Diện không thể để quả bom nổ chậm Tống Huyền Khanh ở nhà họ Lâm được, anh lệnh cho ông Độ cho Tống Huyền Khanh ít tiền để bà tự mình trở về Hồng Thành.
Tống Huyền Khanh không đồng ý, nhất định đòi cầm dao đi gặp Hứa Bích Hoài, muốn Hứa Bích Hoài thay bà quyết định.
Lâm Thanh Diện không còn cách nào khác, sau khi anh dùng nội kình bẻ cong con dao trước mặt bà, lúc này Tống Huyền Khanh mới bình tĩnh chút, ngoan ngoãn cầm tiền và rời khỏi nhà họ Lâm, nhưng trước khi đi, bà vẫn không quên để lại vài câu chửi rủa Lâm Thanh Diện, đồng thời không quên lấy cắp chuông vàng đeo trên cổ của hai tượng sư tử bằng đá trưng trước cửa.
Tô Thành Hải lúc này mới coi như là đã nhìn rõ sự lợi hại của Tống Huyền Khanh, bất giác trong lòng ông dâng lên cảm giác đồng cảm với con gái mình, ông cũng không biết mấy năm nay con gái của ông trải qua như thế nào.
Đợi sau khi Tống Huyền Khanh rời khỏi, Lâm Thanh Diện mới kể lại sự việc cho Hứa Bích Hoài nghe, sau khi nghe anh kể lại, cô tỏ ra bất lực về mẹ mình, cô thật sự đã không hết cách với bà.
Lâm Thanh Diện cũng lên tiếng khuyên cô thời gian này không nên suy nghĩ lo lắng nhiều, yên tâm tịnh dưỡng cơ thể là được, nghe vậy cô cũng không ý kiến gì, từ sau khi con gái của cô ra đời, trong mắt cô chỉ còn có mỗi con gái cô là quan trọng.
Vài ngày sau đó, dưới sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, Tô Thành Hải nhanh chóng tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Lâm, lần này ông mang theo đội ngũ chuyên nghiệp, chuyên môn phụ giúp ông kinh doanh sản nghiệp của nhà họ Lâm, với tư cách là chủ của gia tộc đẳng cấp nhất Thế Giới, đương nhiên ông không thể làm mất mặt mình dưới hình ảnh của Lâm Thanh Diện được.
Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, anh cho sắp xếp Hướng Vấn Thiên và ông Độ qua đây học hỏi trao dồi kinh nghiệm để hai người họ có thể đạt được tiêu chuẩn của quản lý gia tộc bậc nhất của Thế Giới.
Buổi chiều hôm nay, trong vườn nhà họ Lâm, lúc Lâm Thanh Diện, Tô Thành Hải và Hùng Võ - vệ sỹ thân cận mạnh nhất của ông đang đứng với nhau.
Tô Thành Hải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi lên tiếng: “Thật tế thì cậu không cần phải cố tình tìm cao thủ lại bảo vệ Bích Hoài, cứ để Hùng Võ ở bên cạnh Bích Hoài là được, đảm bảo sẽ không ai có thể tiếp cận Bích Hoài được đâu.”
Hùng Võ đứng bên cạnh liền lập tức chứng minh lời nói của ông bằng hành động khoe cơ bắp của mình, gương mặt đầy tự tin.
Lần trước khi Lâm Thanh Diện ở thành phố T, lúc Hùng Võ đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, không có mặt ở bên cạnh Tô Thành Hải, cho đến bây giờ, Tố Thành Hải vẫn cho rằng nếu như lúc đó Hùng Võ có mặt ở đó, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không thể nào đưa Hứa Bích Hoài từ chỗ ông đi.
Lâm Thanh Diện cười cười và nói: “Người mà tôi kiếm không phải người bình thường, vệ sỹ này của ông tuy giỏi, nhưng so với bọn họ thì vẫn còn kém chút đỉnh.”
“Anh Lâm, anh đừng coi thường người khác như vậy, tôi Hùng Võ tuy không phải là người mạnh nhất thế giới, nhưng cũng có thể coi là xếp mấy hàng đầu bảng, sẽ không có vấn đề gì đâu, trước đây tôi có nghe ông chủ nói thực lực của anh rất mạnh, trước giờ tôi vẫn rất muốn có cơ hội thử sức với anh, như giờ là cơ hội tốt, không biết anh Lâm có đồng ý chỉ giáo không?” Hùng Võ lên tiếng với bộ dạng háo hức mong chờ.
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu và nói: “Tôi không đánh với anh đâu, mắc công đến lúc đó ông chủ nhà anh lại nói tôi bắt nạt anh.”
Hùng Võ nghe được những lời Lâm Thanh Diện nói, trên mặt anh liền tỏ vẻ khó chịu, bèn lên tiếng nói: “Anh Lâm, lời thì không nên nói trước như vậy, không chính thức đánh thử, sao anh biết được ai bắt nạt ai.”
Lâm Thanh Diện không lên tiếng, anh không phải là coi thường Hùng Võ, mà thực tế thì với thực lực của anh hiện tại, một bạt tai đã có thể đánh chết Hùng Võ, Hùng Võ cho dù có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể nào là đối thủ của cao thủ nội kình được.
Sự khác biệt giữa nội kình và ngoại kình cũng giống như rồng lớn với rắn con, sự chênh lệch giữa hai người giống như miệng hố và đáy hố của lỗ hổng lớn, không cách nào có thể bù đắp được.
Bản thân Tô Thành Hải cũng cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Diện có phần hơi quá, thực lực của Hùng Võ ông biết rất rõ, nếu Hùng Võ và Lâm Thanh Diện đánh nhau, ai thắng ai thua thì thật sự rất khó nói trước.
Rất nhanh, có người chạy tới khu vực giữa sân và lên tiếng nói với Lâm Thanh Diện: “Ông chủ, người mà anh nói chúng tôi đã đón về rồi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu và trả lời: “Đưa họ đến đây đi.”
Người đó nhận lệnh, sau đó xoay người chạy đi, lúc sau người đó đưa hai người khác quay lại khu vườn.
Lý Tam Thốn vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dáng vẻ rất phấn khởi, anh liền chạy đến chỗ Lâm Thanh Diện và lên tiếng: “Lâm Thanh Diện sư huynh.”
Mục Tu cũng đi tới, nhìn Lâm Thanh Diện và gật gật đầu.
Lâm Thanh Diện cười đáp lại hai người, sau đó anh giới thiệu hai người họ với Tô Thành Hải và Hùng Võ.
Thật tế thì Lâm Thanh Diện chỉ mời mỗi mình Mục Tu, Lý Tam Thốn là tự nguyện đăng ký và theo qua đây, Lâm Thanh Diện cũng không ngại có thêm một người bảo vệ Hứa Bích Hoài, cho nên anh đồng ý nhận thêm Lý Tam Thốn.
Hùng Võ nhìn thoáng qua Mục Tu và Lý Tam Thốn, trong mắt anh hiện lên chút khinh thường, anh lên tiếng nói: “Anh Lâm, nếu hai người này là cao thủ mà anh tìm đến, vậy chi bằng để tôi bảo vệ sự chu toàn của cô chủ, hai người họ vừa nhìn đã biết thực lực không bằng ai rồi.”
Nghe vậy Tô Thành Hải cũng gật gật đầu và nói: “Đúng vậy, Lâm Thanh Diện, hai người này nhìn sao cũng không giống cao thủ lắm, hơn nữa nhìn giống con nít nhiều hơn, nhìn chắc khoảng hai mươi tuổi phải không, cậu có chắc chắn là bọn họ có thể bảo vệ sự an nguy của Bích Hoài không?”
Lý Tam Thốn nghe được lời nói của hai người, lập tức có chút khó chịu, cậu nghiêng đầu nói với hai người họ: “Hai người nói ai không có thực lực vậy, có muốn thử nắm đấm của tôi không?”
Hùng Võ cười và nói: “Cậu hả? Thôi bỏ đi, nhường anh có vẻ đứng tuổi kia qua đây thử sức với tôi đi, tôi sẽ để cho hai người biết như thế nào là thực lực đích thực.”
Hùng Võ hừ đáp lại: “Thử thì thử, để tôi xử lý cậu xong rồi sẽ xử lý tiếp người còn lại.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy hai bên điệu bộ như muốn giương cung bạt kiếm, anh cũng không lên tiếng nói gì, nếu Tô Thành Hải và Hùng Võ đều không tin thực lực của Lý Tam Thốn và Mục Tu, vậy chẳng thà để cho bọn họ thể hiện tài năng, như vậy sẽ có hiệu quả hơn bất cứ lời giải thích nào.
Lúc này hai người lấy sân vườn làm võ đài, dự định sẽ đánh với nhau một trận ra trò.
Hùng Võ rất tự tin vào bản thân mình, anh nghĩ rằng đối thủ chẳng qua chỉ là cậu nhóc hai mươi tuổi đầu mà thôi, cho dù anh dùng một tay cũng có thể dễ dàng đánh thắng đối phương.
Nhưng thật tế lại không diễn ra theo những gì anh suy tính…
Mười phút sau.
Hùng Võ nằm bệt trên mặt đất, gương mặt anh đầy hoảng hốt như không tin những gì đang diễn ra, anh dùng sức chống đỡ định bụng sẽ bò dậy, nhưng cuối cùng vì mất sức mà toàn thân anh xụi lơ trên mặt đất.
Gương mặt Tô Thành Hải lúc này bất ngờ đến mức há hốc miệng, lúc lâu sau ông mới lầm bầm lên tiếng:
“Sao có thể như vậy được, thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu này sao có thể lợi hại đến như vậy được?!!”
Rể Quý Trời Cho
Tuy rằng đã biết rõ những việc Tống Huyền Khanh làm, nhưng Tô Thành Hải cảm thấy một mình bà nuôi Hứa Bích Hoài lớn khôn như vậy thật không phải chuyện dễ dàng gì, cho nên cuối cùng ông vẫn xin lỗi bà.
Nhưng Tống Huyền Khanh không hề để tâm đến, bà cầm con dao lớn tiếng náo loạn tại nhà họ Lâm, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Diện ra mặt và không chế bà.
Hiện giờ Lâm Nhất Nặc vẫn chưa đầy tháng, nên đương nhiên Lâm Thanh Diện không thể để quả bom nổ chậm Tống Huyền Khanh ở nhà họ Lâm được, anh lệnh cho ông Độ cho Tống Huyền Khanh ít tiền để bà tự mình trở về Hồng Thành.
Tống Huyền Khanh không đồng ý, nhất định đòi cầm dao đi gặp Hứa Bích Hoài, muốn Hứa Bích Hoài thay bà quyết định.
Lâm Thanh Diện không còn cách nào khác, sau khi anh dùng nội kình bẻ cong con dao trước mặt bà, lúc này Tống Huyền Khanh mới bình tĩnh chút, ngoan ngoãn cầm tiền và rời khỏi nhà họ Lâm, nhưng trước khi đi, bà vẫn không quên để lại vài câu chửi rủa Lâm Thanh Diện, đồng thời không quên lấy cắp chuông vàng đeo trên cổ của hai tượng sư tử bằng đá trưng trước cửa.
Tô Thành Hải lúc này mới coi như là đã nhìn rõ sự lợi hại của Tống Huyền Khanh, bất giác trong lòng ông dâng lên cảm giác đồng cảm với con gái mình, ông cũng không biết mấy năm nay con gái của ông trải qua như thế nào.
Đợi sau khi Tống Huyền Khanh rời khỏi, Lâm Thanh Diện mới kể lại sự việc cho Hứa Bích Hoài nghe, sau khi nghe anh kể lại, cô tỏ ra bất lực về mẹ mình, cô thật sự đã không hết cách với bà.
Lâm Thanh Diện cũng lên tiếng khuyên cô thời gian này không nên suy nghĩ lo lắng nhiều, yên tâm tịnh dưỡng cơ thể là được, nghe vậy cô cũng không ý kiến gì, từ sau khi con gái của cô ra đời, trong mắt cô chỉ còn có mỗi con gái cô là quan trọng.
Vài ngày sau đó, dưới sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, Tô Thành Hải nhanh chóng tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Lâm, lần này ông mang theo đội ngũ chuyên nghiệp, chuyên môn phụ giúp ông kinh doanh sản nghiệp của nhà họ Lâm, với tư cách là chủ của gia tộc đẳng cấp nhất Thế Giới, đương nhiên ông không thể làm mất mặt mình dưới hình ảnh của Lâm Thanh Diện được.
Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, anh cho sắp xếp Hướng Vấn Thiên và ông Độ qua đây học hỏi trao dồi kinh nghiệm để hai người họ có thể đạt được tiêu chuẩn của quản lý gia tộc bậc nhất của Thế Giới.
Buổi chiều hôm nay, trong vườn nhà họ Lâm, lúc Lâm Thanh Diện, Tô Thành Hải và Hùng Võ - vệ sỹ thân cận mạnh nhất của ông đang đứng với nhau.
Tô Thành Hải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi lên tiếng: “Thật tế thì cậu không cần phải cố tình tìm cao thủ lại bảo vệ Bích Hoài, cứ để Hùng Võ ở bên cạnh Bích Hoài là được, đảm bảo sẽ không ai có thể tiếp cận Bích Hoài được đâu.”
Hùng Võ đứng bên cạnh liền lập tức chứng minh lời nói của ông bằng hành động khoe cơ bắp của mình, gương mặt đầy tự tin.
Lần trước khi Lâm Thanh Diện ở thành phố T, lúc Hùng Võ đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, không có mặt ở bên cạnh Tô Thành Hải, cho đến bây giờ, Tố Thành Hải vẫn cho rằng nếu như lúc đó Hùng Võ có mặt ở đó, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không thể nào đưa Hứa Bích Hoài từ chỗ ông đi.
Lâm Thanh Diện cười cười và nói: “Người mà tôi kiếm không phải người bình thường, vệ sỹ này của ông tuy giỏi, nhưng so với bọn họ thì vẫn còn kém chút đỉnh.”
“Anh Lâm, anh đừng coi thường người khác như vậy, tôi Hùng Võ tuy không phải là người mạnh nhất thế giới, nhưng cũng có thể coi là xếp mấy hàng đầu bảng, sẽ không có vấn đề gì đâu, trước đây tôi có nghe ông chủ nói thực lực của anh rất mạnh, trước giờ tôi vẫn rất muốn có cơ hội thử sức với anh, như giờ là cơ hội tốt, không biết anh Lâm có đồng ý chỉ giáo không?” Hùng Võ lên tiếng với bộ dạng háo hức mong chờ.
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu và nói: “Tôi không đánh với anh đâu, mắc công đến lúc đó ông chủ nhà anh lại nói tôi bắt nạt anh.”
Hùng Võ nghe được những lời Lâm Thanh Diện nói, trên mặt anh liền tỏ vẻ khó chịu, bèn lên tiếng nói: “Anh Lâm, lời thì không nên nói trước như vậy, không chính thức đánh thử, sao anh biết được ai bắt nạt ai.”
Lâm Thanh Diện không lên tiếng, anh không phải là coi thường Hùng Võ, mà thực tế thì với thực lực của anh hiện tại, một bạt tai đã có thể đánh chết Hùng Võ, Hùng Võ cho dù có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể nào là đối thủ của cao thủ nội kình được.
Sự khác biệt giữa nội kình và ngoại kình cũng giống như rồng lớn với rắn con, sự chênh lệch giữa hai người giống như miệng hố và đáy hố của lỗ hổng lớn, không cách nào có thể bù đắp được.
Bản thân Tô Thành Hải cũng cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Diện có phần hơi quá, thực lực của Hùng Võ ông biết rất rõ, nếu Hùng Võ và Lâm Thanh Diện đánh nhau, ai thắng ai thua thì thật sự rất khó nói trước.
Rất nhanh, có người chạy tới khu vực giữa sân và lên tiếng nói với Lâm Thanh Diện: “Ông chủ, người mà anh nói chúng tôi đã đón về rồi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu và trả lời: “Đưa họ đến đây đi.”
Người đó nhận lệnh, sau đó xoay người chạy đi, lúc sau người đó đưa hai người khác quay lại khu vườn.
Lý Tam Thốn vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dáng vẻ rất phấn khởi, anh liền chạy đến chỗ Lâm Thanh Diện và lên tiếng: “Lâm Thanh Diện sư huynh.”
Mục Tu cũng đi tới, nhìn Lâm Thanh Diện và gật gật đầu.
Lâm Thanh Diện cười đáp lại hai người, sau đó anh giới thiệu hai người họ với Tô Thành Hải và Hùng Võ.
Thật tế thì Lâm Thanh Diện chỉ mời mỗi mình Mục Tu, Lý Tam Thốn là tự nguyện đăng ký và theo qua đây, Lâm Thanh Diện cũng không ngại có thêm một người bảo vệ Hứa Bích Hoài, cho nên anh đồng ý nhận thêm Lý Tam Thốn.
Hùng Võ nhìn thoáng qua Mục Tu và Lý Tam Thốn, trong mắt anh hiện lên chút khinh thường, anh lên tiếng nói: “Anh Lâm, nếu hai người này là cao thủ mà anh tìm đến, vậy chi bằng để tôi bảo vệ sự chu toàn của cô chủ, hai người họ vừa nhìn đã biết thực lực không bằng ai rồi.”
Nghe vậy Tô Thành Hải cũng gật gật đầu và nói: “Đúng vậy, Lâm Thanh Diện, hai người này nhìn sao cũng không giống cao thủ lắm, hơn nữa nhìn giống con nít nhiều hơn, nhìn chắc khoảng hai mươi tuổi phải không, cậu có chắc chắn là bọn họ có thể bảo vệ sự an nguy của Bích Hoài không?”
Lý Tam Thốn nghe được lời nói của hai người, lập tức có chút khó chịu, cậu nghiêng đầu nói với hai người họ: “Hai người nói ai không có thực lực vậy, có muốn thử nắm đấm của tôi không?”
Hùng Võ cười và nói: “Cậu hả? Thôi bỏ đi, nhường anh có vẻ đứng tuổi kia qua đây thử sức với tôi đi, tôi sẽ để cho hai người biết như thế nào là thực lực đích thực.”
Hùng Võ hừ đáp lại: “Thử thì thử, để tôi xử lý cậu xong rồi sẽ xử lý tiếp người còn lại.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy hai bên điệu bộ như muốn giương cung bạt kiếm, anh cũng không lên tiếng nói gì, nếu Tô Thành Hải và Hùng Võ đều không tin thực lực của Lý Tam Thốn và Mục Tu, vậy chẳng thà để cho bọn họ thể hiện tài năng, như vậy sẽ có hiệu quả hơn bất cứ lời giải thích nào.
Lúc này hai người lấy sân vườn làm võ đài, dự định sẽ đánh với nhau một trận ra trò.
Hùng Võ rất tự tin vào bản thân mình, anh nghĩ rằng đối thủ chẳng qua chỉ là cậu nhóc hai mươi tuổi đầu mà thôi, cho dù anh dùng một tay cũng có thể dễ dàng đánh thắng đối phương.
Nhưng thật tế lại không diễn ra theo những gì anh suy tính…
Mười phút sau.
Hùng Võ nằm bệt trên mặt đất, gương mặt anh đầy hoảng hốt như không tin những gì đang diễn ra, anh dùng sức chống đỡ định bụng sẽ bò dậy, nhưng cuối cùng vì mất sức mà toàn thân anh xụi lơ trên mặt đất.
Gương mặt Tô Thành Hải lúc này bất ngờ đến mức há hốc miệng, lúc lâu sau ông mới lầm bầm lên tiếng:
“Sao có thể như vậy được, thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu này sao có thể lợi hại đến như vậy được?!!”
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 676: Tôi không bắt nạt anh nữa
10.0/10 từ 14 lượt.