Rể Quý Trời Cho
Chương 546: Cậu thanh niên này, không đơn giản
“Cô chủ, tên hôm đó ở trong trường mạo phạm cô, thật sự là quá đáng ghét, tôi thật sự quá đáng thương mà.”
Hổ Phách vừa vào phòng của Hứa Bích Hoài thì trực tiếp khóc lên, chỉ có điều mặt của cô ta bây giờ đã sưng như cái bánh bao, không thể nhìn ra biểu cảm ủy khuất của cô ta.
Hứa Bích Hoài vốn dĩ đang thất thần, trong đầu cứ nghĩ đến người gặp phải ở trường, mặc dù Tô Thành Hải đã thuyết phục cô, người đó chẳng qua chỉ là tên lừa gạt, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy người đó không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Sau khi nghe thấy giọng của Hổ Phách, Hứa Bích Hoài lập tức hoàn hồn lại, ngoảnh đầu nhìn, sau khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Hổ Phách, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Hổ Phách, cô bị sao thế, là ai đánh cô thành như thế này?”
Hổ Phách đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, mặt mày uất ức nói: “Chính là tên hôm đó đụng phải cô chủ ở trường đó.”
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hổ Phách lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nghẹn ngào nói: “Hôm đó tên kia chạy đến trước mặt cô chủ nói những lời khiến người ta không hiểu, ông chủ sau đó cũng cho người điều tra, phát hiện người đó là tên lừa đảo, có điều Hổ Phách cảm thấy người đó có thể cũng có lời khó nói gì đó, cho nên muốn đi hỏi thử anh ta tại sao nói cô chủ là vợ của anh ta.”
“Hôm nay tôi tìm thấy anh ta, trong lòng nghĩ nếu như anh ta thật sự đi đến đường cùng, mới tìm cô chủ nói những lời như thế, thì tự móc túi tiền, cho anh ta ít tiền, để anh ta ít nhất có tiền ăn cơm, sau này đi tìm một công việc, như thế anh ta cũng sẽ không cần dùng thủ đoạn lừa người đó đến gây phiền phức cho người khác nữa.”
“Nhưng tên đáng ghét này giống như bởi vì tôi vạch trần anh ta, nói tôi coi thường anh ta, tiến tới đánh tôi, tôi căn bản không phản kháng được, anh ta không chút lưu tình tát mấy chục cái lên mặt tôi, cuối cùng còn ép tôi thừa nhận cô chủ cô chính là vợ của anh ta, nếu không căn bản sẽ không tha cho tôi.”
“Cô chủ, người đó là ác ma đáng sợ nhất mà đời này tôi từng gặp, anh ta thật sự quá đáng sợ, căn bản không cho tôi bất kỳ cơ hội nói chuyện, thì đã đánh tôi thành ra như vậy.”
“Tôi vốn dĩ có lòng tốt đi giúp anh ta, ai ngờ vậy mà nhận được kết cục như này, thật sự tạo nghiệp mà.”
Nói xong, Hổ Phách dựa vào kỹ năng diễn xuất đỉnh cao mà khóc lớn.
Những lời cô ta vừa nói đương nhiên đều là tự bịa ra, chỉ có nói như vậy, mới có thể nhận được sự đồng cảm của Hứa Bích Hoài.
Hơn nữa cô ta không sợ Hứa Bích Hoài sau khi biết sự thật, có Tô Thành Hải đích thân ra tay thu thập Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài cả đời này sợ rằng đều sẽ không biết sự thật của chuyện này rồi.
Hứa Bích Hoài nghe hết những lời Hổ Phách nói, trên mặt cũng lộ ra một tia tức giận, cô không ngờ người gặp ở trường hôm đó vậy mà quá đáng như vậy, đáng Hổ Phách thành ra như thế này.
Xem ra người đó chắc thật sự là tên lừa đảo, chút cảm giác trong lòng đó của cô chắc chỉ là ảo giác.
Cô đứng dậy, kéo Hổ Phách ngồi lên giường, cẩn thận nhìn dấu tát trên mặt Hổ Phách, phát hiện quả thật đánh thật, hơn nữa dùng lực không nhỏ, điều này khiến cô tin những lời Hổ Phách nói, trên mặt còn lộ ra một tia thương cảm.
“Hổ Phách, thật sự làm khó cô rồi, thật không ngờ người đó vậy mà tàn nhẫn như thế, ra tay nặng với một cô gái như vậy, tôi vốn dĩ còn tưởng người đó thật sự quen tôi, mới đến tìm tôi, bây giờ xem ra, anh ta thật sự đến lừa người.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
“Cô chủ, Hổ Phách bị đánh không sao, chỉ cần người tâm địa xấu xa đó không thể tổn hại đến cô chủ là được.” Hổ Phách trượng nghĩa nói.
“Như thế sao được chứ, cô bị đánh thành ra như vậy, cũng có trách nhiệm của tôi, quay về tôi sẽ bảo ba bù đắp cho cô, thật sự khổ cho cô rồi.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Mặt mày Hổ Phách lộ ra vẻ hết lòng vì cô chủ, trong lòng lại cười trộm một trận, trong lòng nghĩ lần này cô chủ chắc chắn sẽ nảy sinh sự ghét bỏ cái tên đáng chết đó, như thế cho dù người đó thật sự tìm cô chủ, sau này cô chủ cũng sẽ không gặp anh.
Hứa Bích Hoài không hề biết ẩn tình bên trong, cô ở nhà họ Tô đi đâu cũng được bảo vệ, đâu có biết, người hầu bên cạnh cô, sẽ là một người thâm độc như thế.
Buổi chiều.
Trong phòng sách của Tô Thành Hải.
Một bóng người đứng trước mặt Tô Thành Hải, trong tay cầm một tập văn kiện, bên trên viết mấy chữ ‘báo cáo điều tra về Lâm Thanh Diện’.
Người đó trực tiếp để bản báo cáo đó trong tay lên trên bàn của Tô Thành Hải, mở miệng nói: “Ông chủ, thông minh chi tiết về người tên Lâm Thanh Diện đó đã điều tra rõ ràng rồi, người này quả thật là chồng trước đây của cô chủ, khi cô chủ ở Hồng Thành, gả cho người tên Lâm Thanh Diện này.”
Tô Thành Hải nghe thấy lời người đó nói, lông mày lập tức nhíu lại, vốn dĩ ông ta chỉ là vì Hổ Phách bị đánh, muốn xem thử tên Lâm Thanh Diện này rốt cuộc là ai, cho nên bèn phái người đi điều tra phân thận của Lâm Thanh Diện.
Không ngờ người này vậy mà thật sự là chồng của con gái mình trước khi mất trí nhớ, điều này khiến Tô Thành Hải không khỏi rơi vào trầm tư.
Ông ta vốn dĩ tưởng mình sau khi dẫn Hứa Bích Hoài đến thành phố T, dựa vào lực lượng của người ở cái nơi Hồng Thành nhỏ bé đó, căn bản không thể tra ra được Hứa Bích Hoài bây giờ ở thành phố T.
Không ngờ trong thời gian nhắn như vậy, người bên đó đã tìm đến, điều này thật sự có hơi vượt ngoài dự kiến của Tô Thành Hải.
Ông ta đã thay Hứa Bích Hoài tạo ra một thân phận mới, Hứa Bích Hoài của bây giờ chính là con gái của Tô Thành Hải ông ta, Tô Tâm Nhu, còn Hứa Bích Hoài của quá khứ cơ bản đã chết rồi, không có ai sẽ biết chuyện này.
Cho dù bên phía nhà họ Hàn, cũng không biết cô con gái này của ông ta đã từng kết hôn, Tô Thành Hải luôn che giấu rất tốt.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện tìm đến cửa, ông ta không thể không suy nghĩ lại nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thân phận trước đây của Hứa Bích Hoài, chắc chắn không thể tiếp tục bị người nhắc tới nữa, chuyện này dính dáng đến quan hệ giữa nhà họ Tô bọn họ với nhà họ Hàn, cùng mối liên hôn lần này có thể thành công hay không.
Cho nên cái u nhọt Lâm Thanh Diện này, ông ta bắt buộc phải loại bỏ.
Tô Thành Hải cầm bản báo cáo trên bàn lên, cẩn thận xem, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hải ở Hồng Thành được biết đến là một tên phế vật, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi hơn nhiều.
“Con gái tôi vậy mà gả cho một tên phế vật như này, mấy năm qua, thật sự để nó chịu khổ rồi.”
Người đó đứng trước mặt Tô Thành Hải nghe thấy lời này của Tô Thành Hải, mở miệng nói: “Thân phận phế vật của Lâm Thanh Diện thật ra luôn là giả vờ, thân phận thật sự của anh ta, là cậu chủ của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, hiện nay Lâm Thanh Diện đã trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, nếu không anh ta cũng không thể nhanh như vậy tìm được nơi này của chúng ta.”
Tô Thành Hải nhướn mày, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà còn có thân phận như thế, lập tức lật ra đằng sau bản báo cáo, phát hiện Lâm Thanh Diện thật sự còn có thân phận gia chủ của nhà họ Lâm.
“Sự việc Lâm Thanh Diện này phải nếm trải cũng thật sự đủ nhiều, vậy mà lại bị mẹ của mình đuổi ra khỏi nhà, sau này lại dựa vào cố gắng của mình, giành lại vị trí gia chủ của nhà họ Lâm, ngược lại cũng coi như nhân tài, đáng tiếc, một nhà họ Lâm, ngay cả một phần mười của nhà họ Hàn cũng không so được, khối u này, vẫn phải loại trừ, nếu không bị nhà họ Hàn phát hiện, không dễ ăn nói.” Tô Thành Hải mở miệng nói,
Lấy thực lực của nhà họ Tô, có thể điều tra ra phần lớn kinh lịch mà Lâm Thanh Diện đã từng trải qua, đã là rất lợi hại rồi, chẳng qua nhà họ Tô có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tra ra thân phận thiếu chủ Quan Lĩnh của Lâm Thanh Diện.
“Ông chủ, sau khi Lâm Thanh Diện này đến thành phố T, có tiếp xúc với Thư Hân của tập đoàn Lan Khấu, cũng qua lại với Lưu Bang Vận, chúng ta nếu như muốn khiến người này bốc hơi khỏi thế giới này, mặc dù có thể làm được, nhưng không thể làm không tiếng động được, cho nên ông chủ nếu như định diệt người này, nhất định phải suy nghĩ chu toàn.” Người đứng ở trước mặt Tô Thành Hải nhắc nhở một câu.
Tô Thành Hải gật đầu, nói: “Tôi nói là loại bỏ khối u này, không phải loại trừ người này.”
“Nếu như bây giờ đã biết rõ thân phận thật của Lâm Thanh Diện, muốn có cách ứng đối cụ thể, cũng không khó. Trực tiếp loại trừ người này, không những bên thành phố T có người tra ra, bên phía Kinh Đô chắc chắn cũng sẽ xen vào, đến lúc đó lớn chuyện ngược lại không dễ thu dọn.”
“Có điều nhà họ Lâm này như thế nào, cũng chỉ là một giá tộc có thực lực tương đương với vẻ ngoài chúng ta phô ra, nếu như lấy đủ lợi ích, tin chắc Lâm Thanh Diện chắc sẽ không từ chối.”
Người đó nghe thế, cũng gật đầu nói: “Ông chủ nói có đạo lý, nhà họ Lâm ở Kinh Đô có lẽ một tay che trời, nhưng so sánh với thực lực thật sự của nhà họ Tô mà so sánh thì kém quá xa. Ông chủ chỉ cần khiến cho Lâm Thanh Diện này một ít lợi ích, anh ta chắc cũng biết mình nên làm thế nào.”
Tô Thành Hải gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia kiêu ngạo, rất rõ ràng đối với thực lực của nhà họ Tô, tương đối tự tin.
“Nếu đã như thế, giúp tôi sắp xếp, tôi phải gặp mặt Lâm Thanh Diện, đến lúc đó nói chuyện với cậu ta, nếu như cậu ta không thức thời, vậy thì để cậu ta mở to mắt nhìn thế lực của nhà họ Tô, nếu cậu ta vẫn chấp mê bất ngộ, cái nhà họ Lâm này, phải gánh chịu nổi giận của nhà họ Tô rồi.” Tô Thành Hải mở miệng.
Người đó gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng sách, đi sắp đặt cuộc gặp mặt của Lâm Thanh Diện và Tô Thành Hải.
Tô Thành Hải cúi đầu liếc nhìn bản báo cáo, sau đó cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Con gái của Tô Thành Hải tôi sao có thể gả cho một người từng là phế vật được chứ, hy vọng thằng nhóc này có thể biết điều một chút, tôi không truy cứu chuyện trước đây của Tiểu Nhu, cậu ta cũng đừng mơ nhúng tay vào chuyện sau này của Tiểu Nhu, nếu không, tôi cũng chỉ có thể không khách khí.”
...
Trên xe taxi, Lâm Thanh Diện ngồi ở ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhớ lại cuộc gọi thoại mình nhận được trước đó.
Gia chủ của nhà họ Tô muốn gặp mặt anh.
Điều này khiến anh thấy có hơi ngoài dự đoán, dù sao theo anh thấy, đánh một người hầu, còn không đủ khiến gia chủ của nhà họ Tô đích thân ra mặt lý luận với anh.
Cho nên Lâm Thanh Diện rất nhanh nghĩ đến một loại khả năng: gia chủ nhà họ Tô bởi vì chuyện của Hổ Phách, tra được thân phận của mình, hơn nữa đoán ra mục đích của mình đến thành phố T.
Ông ta muốn gặp mặt mình, điều muốn nói chắc là chuyện có liên quan đến Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện không có từ chối gặp người có thể là ba ruột của Hứa Bích Hoài, trong lòng anh đối với thân thế của Hứa Bích Hoài có hơi tò mò, anh ngược lại muốn mượn cơ hội này, hỏi thử, năm đó Hứa Bích Hoài tại sao bị vứt bỏ.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Cậu nhóc, cậu thật sự muốn đến khách sạn Waldorf Astoria à, tôi nghe nói chỗ đó là khách sạn 5 sao cao cấp, người vào đó ăn cơm, đều là người giàu có hàng trăm tỷ.”
“Phải, có người mời ăn cơm, không thể không đi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười đáp một câu.
“Yo yo yo, cậu nhìn cậu đi, còn thổi phồng với tôi, khi cậu lên xe thì tôi đã quan sát cậu rồi, cậu ăn mặc bình thường như vậy, không giống như người có tiền, cậu nhóc, tôi phải nói với cậu, thanh niên các cậu thích vì chút hư danh mà tiêu ít tiền, thật ra không cần thiết, nhà nghỉ trong ngõ vừa tiện vừa phải chăng, cậu nói cậu đi đâu không tốt, cứ muốn đến khách sạn Waldort Astoria, đến lúc thanh toán không có tiền, bị người ta lôi đi làm phục vụ trừ nợ, cậu nên thành thật đi.” Chú tài xế có thể là vì thời gian lớn không có ai nói chuyện, trực tiếp giáo dục Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện chỉ biết cười khổ, có điều cũng không để tâm, nói đùa: “Bác tài, thật không dám giấu, cho dù tôi mua được khách sạn Waldort Astoria này cũng không ở đó.”
Chú tài xế lập tức trợn mắt, mở miệng nói: “Mấy thanh niên các cậu, thật sự còn thổi phồng hơn cả tôi, cậu nếu như thật sự có thể mua được khách Waldort Astoria, tôi còn ngồi lái xe taxi sao, thật sự nói khoác cũng không đỏ mặt.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, không nói gì nữa, anh không nói khoác, ngồi taxi, cũng chỉ là một loại thái độ sống tùy tính mà thôi.
Không lâu sau, chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn Waldort Astoria, Lâm Thanh Diện từ trên xe bước xuống, lập tức có hai nhân viên phục vụ đi đến, hỏi: “Xin hỏi, là anh Lâm sao.”
Lâm Thanh Diện gật đầu.
“Mời đi theo chúng tôi, ông Tô đã đợi ở bên trong rồi.”
Lâm Thanh Diện bèn đi cùng hai người đó vào trong.
Chú tài xế nhìn một màn này, lập tức trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Đậu xanh, vậy mà thật sự có người mời cậu ta đến nơi như này ăn cơm, cậu thanh niên này, không đơn giản.”
Rể Quý Trời Cho
Hổ Phách vừa vào phòng của Hứa Bích Hoài thì trực tiếp khóc lên, chỉ có điều mặt của cô ta bây giờ đã sưng như cái bánh bao, không thể nhìn ra biểu cảm ủy khuất của cô ta.
Hứa Bích Hoài vốn dĩ đang thất thần, trong đầu cứ nghĩ đến người gặp phải ở trường, mặc dù Tô Thành Hải đã thuyết phục cô, người đó chẳng qua chỉ là tên lừa gạt, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy người đó không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Sau khi nghe thấy giọng của Hổ Phách, Hứa Bích Hoài lập tức hoàn hồn lại, ngoảnh đầu nhìn, sau khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Hổ Phách, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Hổ Phách, cô bị sao thế, là ai đánh cô thành như thế này?”
Hổ Phách đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, mặt mày uất ức nói: “Chính là tên hôm đó đụng phải cô chủ ở trường đó.”
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hổ Phách lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nghẹn ngào nói: “Hôm đó tên kia chạy đến trước mặt cô chủ nói những lời khiến người ta không hiểu, ông chủ sau đó cũng cho người điều tra, phát hiện người đó là tên lừa đảo, có điều Hổ Phách cảm thấy người đó có thể cũng có lời khó nói gì đó, cho nên muốn đi hỏi thử anh ta tại sao nói cô chủ là vợ của anh ta.”
“Hôm nay tôi tìm thấy anh ta, trong lòng nghĩ nếu như anh ta thật sự đi đến đường cùng, mới tìm cô chủ nói những lời như thế, thì tự móc túi tiền, cho anh ta ít tiền, để anh ta ít nhất có tiền ăn cơm, sau này đi tìm một công việc, như thế anh ta cũng sẽ không cần dùng thủ đoạn lừa người đó đến gây phiền phức cho người khác nữa.”
“Nhưng tên đáng ghét này giống như bởi vì tôi vạch trần anh ta, nói tôi coi thường anh ta, tiến tới đánh tôi, tôi căn bản không phản kháng được, anh ta không chút lưu tình tát mấy chục cái lên mặt tôi, cuối cùng còn ép tôi thừa nhận cô chủ cô chính là vợ của anh ta, nếu không căn bản sẽ không tha cho tôi.”
“Cô chủ, người đó là ác ma đáng sợ nhất mà đời này tôi từng gặp, anh ta thật sự quá đáng sợ, căn bản không cho tôi bất kỳ cơ hội nói chuyện, thì đã đánh tôi thành ra như vậy.”
“Tôi vốn dĩ có lòng tốt đi giúp anh ta, ai ngờ vậy mà nhận được kết cục như này, thật sự tạo nghiệp mà.”
Nói xong, Hổ Phách dựa vào kỹ năng diễn xuất đỉnh cao mà khóc lớn.
Những lời cô ta vừa nói đương nhiên đều là tự bịa ra, chỉ có nói như vậy, mới có thể nhận được sự đồng cảm của Hứa Bích Hoài.
Hơn nữa cô ta không sợ Hứa Bích Hoài sau khi biết sự thật, có Tô Thành Hải đích thân ra tay thu thập Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài cả đời này sợ rằng đều sẽ không biết sự thật của chuyện này rồi.
Hứa Bích Hoài nghe hết những lời Hổ Phách nói, trên mặt cũng lộ ra một tia tức giận, cô không ngờ người gặp ở trường hôm đó vậy mà quá đáng như vậy, đáng Hổ Phách thành ra như thế này.
Xem ra người đó chắc thật sự là tên lừa đảo, chút cảm giác trong lòng đó của cô chắc chỉ là ảo giác.
Cô đứng dậy, kéo Hổ Phách ngồi lên giường, cẩn thận nhìn dấu tát trên mặt Hổ Phách, phát hiện quả thật đánh thật, hơn nữa dùng lực không nhỏ, điều này khiến cô tin những lời Hổ Phách nói, trên mặt còn lộ ra một tia thương cảm.
“Hổ Phách, thật sự làm khó cô rồi, thật không ngờ người đó vậy mà tàn nhẫn như thế, ra tay nặng với một cô gái như vậy, tôi vốn dĩ còn tưởng người đó thật sự quen tôi, mới đến tìm tôi, bây giờ xem ra, anh ta thật sự đến lừa người.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
“Cô chủ, Hổ Phách bị đánh không sao, chỉ cần người tâm địa xấu xa đó không thể tổn hại đến cô chủ là được.” Hổ Phách trượng nghĩa nói.
“Như thế sao được chứ, cô bị đánh thành ra như vậy, cũng có trách nhiệm của tôi, quay về tôi sẽ bảo ba bù đắp cho cô, thật sự khổ cho cô rồi.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Mặt mày Hổ Phách lộ ra vẻ hết lòng vì cô chủ, trong lòng lại cười trộm một trận, trong lòng nghĩ lần này cô chủ chắc chắn sẽ nảy sinh sự ghét bỏ cái tên đáng chết đó, như thế cho dù người đó thật sự tìm cô chủ, sau này cô chủ cũng sẽ không gặp anh.
Hứa Bích Hoài không hề biết ẩn tình bên trong, cô ở nhà họ Tô đi đâu cũng được bảo vệ, đâu có biết, người hầu bên cạnh cô, sẽ là một người thâm độc như thế.
Buổi chiều.
Trong phòng sách của Tô Thành Hải.
Một bóng người đứng trước mặt Tô Thành Hải, trong tay cầm một tập văn kiện, bên trên viết mấy chữ ‘báo cáo điều tra về Lâm Thanh Diện’.
Người đó trực tiếp để bản báo cáo đó trong tay lên trên bàn của Tô Thành Hải, mở miệng nói: “Ông chủ, thông minh chi tiết về người tên Lâm Thanh Diện đó đã điều tra rõ ràng rồi, người này quả thật là chồng trước đây của cô chủ, khi cô chủ ở Hồng Thành, gả cho người tên Lâm Thanh Diện này.”
Tô Thành Hải nghe thấy lời người đó nói, lông mày lập tức nhíu lại, vốn dĩ ông ta chỉ là vì Hổ Phách bị đánh, muốn xem thử tên Lâm Thanh Diện này rốt cuộc là ai, cho nên bèn phái người đi điều tra phân thận của Lâm Thanh Diện.
Không ngờ người này vậy mà thật sự là chồng của con gái mình trước khi mất trí nhớ, điều này khiến Tô Thành Hải không khỏi rơi vào trầm tư.
Ông ta vốn dĩ tưởng mình sau khi dẫn Hứa Bích Hoài đến thành phố T, dựa vào lực lượng của người ở cái nơi Hồng Thành nhỏ bé đó, căn bản không thể tra ra được Hứa Bích Hoài bây giờ ở thành phố T.
Không ngờ trong thời gian nhắn như vậy, người bên đó đã tìm đến, điều này thật sự có hơi vượt ngoài dự kiến của Tô Thành Hải.
Ông ta đã thay Hứa Bích Hoài tạo ra một thân phận mới, Hứa Bích Hoài của bây giờ chính là con gái của Tô Thành Hải ông ta, Tô Tâm Nhu, còn Hứa Bích Hoài của quá khứ cơ bản đã chết rồi, không có ai sẽ biết chuyện này.
Cho dù bên phía nhà họ Hàn, cũng không biết cô con gái này của ông ta đã từng kết hôn, Tô Thành Hải luôn che giấu rất tốt.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện tìm đến cửa, ông ta không thể không suy nghĩ lại nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thân phận trước đây của Hứa Bích Hoài, chắc chắn không thể tiếp tục bị người nhắc tới nữa, chuyện này dính dáng đến quan hệ giữa nhà họ Tô bọn họ với nhà họ Hàn, cùng mối liên hôn lần này có thể thành công hay không.
Cho nên cái u nhọt Lâm Thanh Diện này, ông ta bắt buộc phải loại bỏ.
Tô Thành Hải cầm bản báo cáo trên bàn lên, cẩn thận xem, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hải ở Hồng Thành được biết đến là một tên phế vật, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi hơn nhiều.
“Con gái tôi vậy mà gả cho một tên phế vật như này, mấy năm qua, thật sự để nó chịu khổ rồi.”
Người đó đứng trước mặt Tô Thành Hải nghe thấy lời này của Tô Thành Hải, mở miệng nói: “Thân phận phế vật của Lâm Thanh Diện thật ra luôn là giả vờ, thân phận thật sự của anh ta, là cậu chủ của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, hiện nay Lâm Thanh Diện đã trở thành gia chủ của nhà họ Lâm, nếu không anh ta cũng không thể nhanh như vậy tìm được nơi này của chúng ta.”
Tô Thành Hải nhướn mày, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà còn có thân phận như thế, lập tức lật ra đằng sau bản báo cáo, phát hiện Lâm Thanh Diện thật sự còn có thân phận gia chủ của nhà họ Lâm.
“Sự việc Lâm Thanh Diện này phải nếm trải cũng thật sự đủ nhiều, vậy mà lại bị mẹ của mình đuổi ra khỏi nhà, sau này lại dựa vào cố gắng của mình, giành lại vị trí gia chủ của nhà họ Lâm, ngược lại cũng coi như nhân tài, đáng tiếc, một nhà họ Lâm, ngay cả một phần mười của nhà họ Hàn cũng không so được, khối u này, vẫn phải loại trừ, nếu không bị nhà họ Hàn phát hiện, không dễ ăn nói.” Tô Thành Hải mở miệng nói,
Lấy thực lực của nhà họ Tô, có thể điều tra ra phần lớn kinh lịch mà Lâm Thanh Diện đã từng trải qua, đã là rất lợi hại rồi, chẳng qua nhà họ Tô có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tra ra thân phận thiếu chủ Quan Lĩnh của Lâm Thanh Diện.
“Ông chủ, sau khi Lâm Thanh Diện này đến thành phố T, có tiếp xúc với Thư Hân của tập đoàn Lan Khấu, cũng qua lại với Lưu Bang Vận, chúng ta nếu như muốn khiến người này bốc hơi khỏi thế giới này, mặc dù có thể làm được, nhưng không thể làm không tiếng động được, cho nên ông chủ nếu như định diệt người này, nhất định phải suy nghĩ chu toàn.” Người đứng ở trước mặt Tô Thành Hải nhắc nhở một câu.
Tô Thành Hải gật đầu, nói: “Tôi nói là loại bỏ khối u này, không phải loại trừ người này.”
“Nếu như bây giờ đã biết rõ thân phận thật của Lâm Thanh Diện, muốn có cách ứng đối cụ thể, cũng không khó. Trực tiếp loại trừ người này, không những bên thành phố T có người tra ra, bên phía Kinh Đô chắc chắn cũng sẽ xen vào, đến lúc đó lớn chuyện ngược lại không dễ thu dọn.”
“Có điều nhà họ Lâm này như thế nào, cũng chỉ là một giá tộc có thực lực tương đương với vẻ ngoài chúng ta phô ra, nếu như lấy đủ lợi ích, tin chắc Lâm Thanh Diện chắc sẽ không từ chối.”
Người đó nghe thế, cũng gật đầu nói: “Ông chủ nói có đạo lý, nhà họ Lâm ở Kinh Đô có lẽ một tay che trời, nhưng so sánh với thực lực thật sự của nhà họ Tô mà so sánh thì kém quá xa. Ông chủ chỉ cần khiến cho Lâm Thanh Diện này một ít lợi ích, anh ta chắc cũng biết mình nên làm thế nào.”
Tô Thành Hải gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia kiêu ngạo, rất rõ ràng đối với thực lực của nhà họ Tô, tương đối tự tin.
“Nếu đã như thế, giúp tôi sắp xếp, tôi phải gặp mặt Lâm Thanh Diện, đến lúc đó nói chuyện với cậu ta, nếu như cậu ta không thức thời, vậy thì để cậu ta mở to mắt nhìn thế lực của nhà họ Tô, nếu cậu ta vẫn chấp mê bất ngộ, cái nhà họ Lâm này, phải gánh chịu nổi giận của nhà họ Tô rồi.” Tô Thành Hải mở miệng.
Người đó gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng sách, đi sắp đặt cuộc gặp mặt của Lâm Thanh Diện và Tô Thành Hải.
Tô Thành Hải cúi đầu liếc nhìn bản báo cáo, sau đó cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Con gái của Tô Thành Hải tôi sao có thể gả cho một người từng là phế vật được chứ, hy vọng thằng nhóc này có thể biết điều một chút, tôi không truy cứu chuyện trước đây của Tiểu Nhu, cậu ta cũng đừng mơ nhúng tay vào chuyện sau này của Tiểu Nhu, nếu không, tôi cũng chỉ có thể không khách khí.”
...
Trên xe taxi, Lâm Thanh Diện ngồi ở ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhớ lại cuộc gọi thoại mình nhận được trước đó.
Gia chủ của nhà họ Tô muốn gặp mặt anh.
Điều này khiến anh thấy có hơi ngoài dự đoán, dù sao theo anh thấy, đánh một người hầu, còn không đủ khiến gia chủ của nhà họ Tô đích thân ra mặt lý luận với anh.
Cho nên Lâm Thanh Diện rất nhanh nghĩ đến một loại khả năng: gia chủ nhà họ Tô bởi vì chuyện của Hổ Phách, tra được thân phận của mình, hơn nữa đoán ra mục đích của mình đến thành phố T.
Ông ta muốn gặp mặt mình, điều muốn nói chắc là chuyện có liên quan đến Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện không có từ chối gặp người có thể là ba ruột của Hứa Bích Hoài, trong lòng anh đối với thân thế của Hứa Bích Hoài có hơi tò mò, anh ngược lại muốn mượn cơ hội này, hỏi thử, năm đó Hứa Bích Hoài tại sao bị vứt bỏ.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Cậu nhóc, cậu thật sự muốn đến khách sạn Waldorf Astoria à, tôi nghe nói chỗ đó là khách sạn 5 sao cao cấp, người vào đó ăn cơm, đều là người giàu có hàng trăm tỷ.”
“Phải, có người mời ăn cơm, không thể không đi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười đáp một câu.
“Yo yo yo, cậu nhìn cậu đi, còn thổi phồng với tôi, khi cậu lên xe thì tôi đã quan sát cậu rồi, cậu ăn mặc bình thường như vậy, không giống như người có tiền, cậu nhóc, tôi phải nói với cậu, thanh niên các cậu thích vì chút hư danh mà tiêu ít tiền, thật ra không cần thiết, nhà nghỉ trong ngõ vừa tiện vừa phải chăng, cậu nói cậu đi đâu không tốt, cứ muốn đến khách sạn Waldort Astoria, đến lúc thanh toán không có tiền, bị người ta lôi đi làm phục vụ trừ nợ, cậu nên thành thật đi.” Chú tài xế có thể là vì thời gian lớn không có ai nói chuyện, trực tiếp giáo dục Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện chỉ biết cười khổ, có điều cũng không để tâm, nói đùa: “Bác tài, thật không dám giấu, cho dù tôi mua được khách sạn Waldort Astoria này cũng không ở đó.”
Chú tài xế lập tức trợn mắt, mở miệng nói: “Mấy thanh niên các cậu, thật sự còn thổi phồng hơn cả tôi, cậu nếu như thật sự có thể mua được khách Waldort Astoria, tôi còn ngồi lái xe taxi sao, thật sự nói khoác cũng không đỏ mặt.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, không nói gì nữa, anh không nói khoác, ngồi taxi, cũng chỉ là một loại thái độ sống tùy tính mà thôi.
Không lâu sau, chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn Waldort Astoria, Lâm Thanh Diện từ trên xe bước xuống, lập tức có hai nhân viên phục vụ đi đến, hỏi: “Xin hỏi, là anh Lâm sao.”
Lâm Thanh Diện gật đầu.
“Mời đi theo chúng tôi, ông Tô đã đợi ở bên trong rồi.”
Lâm Thanh Diện bèn đi cùng hai người đó vào trong.
Chú tài xế nhìn một màn này, lập tức trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Đậu xanh, vậy mà thật sự có người mời cậu ta đến nơi như này ăn cơm, cậu thanh niên này, không đơn giản.”
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 546: Cậu thanh niên này, không đơn giản
10.0/10 từ 14 lượt.