Rể Quý Trời Cho

Chương 532: Tôi không có hứng thú

Lưu Hiểu Hàm thấy Hồ lão tam hỏi mình như vậy thì trên mặt đầy vẻ hoảng loạn, cô ta không có ấn tượng tốt với Lâm Cường, thậm chí đối với một số hành động của cậu ta còn cảm thấy rất đáng ghét, bây giờ bảo cô ta thừa nhận mình là bạn gái của Lâm Cường thì thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lâm Cường lộ ra vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Lưu Hiểu Hàm, anh ta nhìn ra được Lưu Hiểu Hàm chắc chắn sẽ không thể lấy đâu ra hơn 300 triệu đền cho Hồ lão tam, trong tình huống này thì Lưu Hiểu Hàm chỉ có thừa nhận là cô ta là bạn gái của mình thì mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Mà anh ta cũng đã nói trước với Hồ lão tam rồi, một khi Lưu Hiểu Hàm thừa nhận thì Hồ lão tam phải mượn cơ hội này uống rượu với Lưu Hiểu Hàm cho đến khi cô ta say thì thôi, sau đó đưa hai người vào trong một căn phòng, như vậy Lâm Cường mới có thể thừa cơ lợi dụng.

Mà Lâm Cường cũng không sợ sau chuyện này Lưu Hiểu Hàm sẽ hận anh ta, dù gì thì anh ta cũng là “bất đắc dĩ” vì Hồ lão tam nên mới vậy, nói ra, Lưu Hiểu Hàm còn phải cảm ơn anh ta nữa, mà Lưu Hiểu Hàm cũng không có lí do gì trách tội anh ta.

“Tiểu Hàm, em còn ngây ra đó làm gì, nhanh nói với chú ba đi, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, em thừa nhận rồi thì chú ba sẽ không làm khó em nữa.” Lâm Cường nói một câu.

Lưu Hiểu Hàm cắn môi, cô ta vừa nãy đã nhìn thấy trên mặt Lâm Cường có nét đùa bỡn, hơn nữa Hồ lão tam quay về cùng với đám con trai khi nãy ra ngoài, cộng thêm vừa nãy người con trai đó khi đụng phải cô ta rõ ràng là cố ý, điều này khiến trong lòng cô ta không khỏi có cảm giác nghi ngờ.

Tất cả những người xung quanh đều đang khuyên Lưu Hiểu Hàm nhanh chóng thừa nhận, việc này khiến cho cô ta có cảm giác như tất cả mọi người đều không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.

Lưu Hiểu Hàm là một người luôn kiên trì với nguyên tắc của mình, có lúc cho dù là phải chịu đựng hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cô ta cũng không bằng lòng bị ép phải thừa nhận những chuyện mình không thích.

Huống chi cô ta bây giờ đang nghi ngờ Lâm Cường cố ý gài bẫy mình.

Do dự một lúc lâu, Lưu Hiểu Hàm nhìn về phía Hồ lão tam, nói: “Cháu không phải là bạn gái của anh ta, chú à, bộ quần áo này của chú mặc dù đắt, nhưng cũng không phải là không có cách để giặt sạch, cháu sẽ giúp chú mang đến tiệm giặt là giặt sạch sẽ, nếu như trong quá trình đó xảy ra vấn đề tổn hại gì thì cháu sẽ đền nó theo đúng giá tiền.”

Mọi người nghe thấy Lưu Hiểu Hàm trả lời vậy thì lập tức đều yên lặng, gương mặt Lâm Cường vốn đầy mong chờ trong chốc lát bỗng lạnh băng, anh ta không ngờ rằng đến nước này rồi mà Lưu Hiểu Hàm vẫn không chịu thừa nhận cô ta là bạn gái của mình.

Không lẽ Lưu Hiểu Hàm cho dù bị Hồ lão tam làm khó, cũng không muốn giả bộ làm bạn gái của anh ta?


Cô ta đối với anh ta, thật sự ghét đến vậy sao?

Cộng thêm thái độ của Lưu Hiểu Hàm tỏ ra với tên ăn bám lúc đó, trong lòng Lâm Cường lại càng tức giận hơn, hai tay không kìm được siết chặt lại.

Lâm Cường anh trong mắt Lưu Hiểu Hàm lại không bằng một tên ăn bám, điều này làm cho anh ta không thể chịu được.

Hồ lão tam cũng không ngờ rằng Lưu Hiểu Hàm sẽ mạnh mẽ đến vậy, đối mặt với sự uy hiếp của mình mà cũng không chịu thừa nhận mình là bạn gái của Lâm Cường, điều này với việc ông ta và Lâm Cường bàn với nhau trước đó hoàn toàn khác nhau.

“Mẹ nó, xem ra mày vẫn chưa biết ông đây là người thế nào nhỉ, nếu như mày không phải là bạn gái của Lâm Cường, vậy tao cũng không có gì phải cư xử cho có lễ độ nữa, con người tao từ trước đến nay chưa bao giờ nhân từ với người không quen không biết, mày và Lâm Cường nếu như chỉ là bạn học, vậy hôm nay tao cũng không cần nể mặt nữa, bộ quần áo này của tao là 560 triệu, hoặc là trả tiền, hoặc là lát nữa mày đi cùng với tao, khiến cho tao và anh em của tao thoải mái chút, mày tự chọn đi.” Hồ lão tam nói.

“Chú, nhưng bộ quần áo này của chú có thể giặt sạch cơ mà, 560 triệu có phải là nhiều quá rồi không...” Lưu Hiểu Hàm nói với vẻ mặt lo lắng không yên.

Hồ lão tam cười nhạo, nói: “Tao nói bộ quần áo này giặt không sạch được thì nó không giặt sạch được, cô nhóc, cô có phải là quá ngây thơ rồi không, thật sự tưởng rằng ai cũng có thể nói đạo lí nghiêm chỉnh với cô sao?”

Lưu Hiểu Hàm bị lời nói của Hồ lão tam làm cho không biết phải nói gì thêm, cô ta quả thực có chút ngây thơ, tưởng rằng những người này sẽ nói lí lẽ với cô ta.

“Tiểu Hàm, cậu đừng ngang ngạnh nữa, cậu cứ thừa nhận mình là bạn gái của Lâm Cường thì sẽ không có nhiều chuyện vậy rồi.” Diêu Hân Du lo lắng nhìn Lưu Hiểu Hàm.

Lưu Hiểu Hàm cắn môi, im lặng không nói gì.

Lâm Cường hít thở sâu một hơi, bây giờ anh ta mới hiểu ra, cho dù anh ta dùng thủ đoạn nào thì cũng không thể có được Lưu Hiểu Hàm, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần thiết phải nói giúp Lưu Hiểu Hàm nữa.


‘Tiểu Hàm, đây là do em tự chọn đấy nhé, chú ba của anh không phải người mềm lòng gì đâu, sau này em đừng có hối hận.”

Lâm Cường nói một câu đó với Lưu Hiểu Hàm, sau đó đứng lên rời khỏi ngồi xuống một bên.

Những bạn học còn lại thấy vậy cũng đứng dậy theo, rời khỏi nơi này.

Đến cuối cùng, bên ghế bên này chỉ còn lại Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du.

“Tiểu Hàm, cậu đúng là ngốc mà, hà cớ gì phải vậy chứ, chúng ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy đây, Hồ lão tam này là người của Lưu Bang Vận đó, chúng ta vốn không thể chọc vào được.” Diêu Hân Du nói, mặc dù cô ta cũng rất sợ, cảm thấy Lưu Hiểu Hàm không nên ương bướng như thế vào lúc này, nhưng cô ta thật lòng xem Lưu Hiểu Hàm là bạn thân, cho nên vào lúc tất cả mọi người đều rời khỏi theo Lâm Cường thì cô ta cũng không bỏ lại Lưu Hiểu Hàm.

Lưu Hiểu Hàm bất lực thở dài, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không biết nên giải thích với Diêu Hân Du thế nào.

“Cho hai người thời gian nửa tiếng, trong nửa tiếng, nếu như không có 560 triệu thì cứ đợi chơi cùng anh em tao đi!” Hồ lão tam hét một câu với hai cô gái sau đó liền đi đến một bên uống rượu.

“Bây giờ cũng chỉ có thể tìm bạn bè xem có ai có thể giúp giải quyết chuyện này hay không, Lâm Cường cũng thật là, nếu như đã dứt khoát không quan tâm nữa, xem ra anh ta cũng không phải loại tốt đẹp gì.” Diêu Hân Du tức giận lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu gọi cho bạn của mình.

Mặc dù Diêu Hân Du binh thường quen biết rất nhiều người, nhưng sau khi nói với bọn họ chuyện này có liên quan đến Hồ lão tam thì những người đó đều không do dự ngắt điện thoại của cô ta.

“Đúng là đáng chết, đều là những người bạn nhậu thân thiết, bình thường ra ngoài ăn cơm thì nhanh lắm, bây giờ có chuyện rồi lại ngắt máy nhanh không ai bằng.” Diêu Hân Du bất lực đặt điện thoại xuống.

Lưu Hiểu Hàm cũng luôn nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào, thấy Diêu Hân Du không còn cách nào nữa, cô ta liền nói: “Hay là chúng ta gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện đi, không chừng anh ấy có cách cứu chúng ta.”

Diêu Hân Du lập tức trợn tròn mắt, nói: “Tiểu Hàm, đã đến lúc nào rồi, cậu còn muốn tên ăn bám đó cứu chúng ta, anh ta đến đây, chỉ có thể khiến mọi chuyện càng gay go hơn mà thôi, tìm anh ta chi bằng chúng ta gọi cho người nhà xin tiền còn hơn.”

“Hân Du, Lâm Thanh Diện không kém cỏi như cậu nói đâu, anh ấy thật sự rất giỏi, anh ấy ngay cả mấy tên lưu manh ở dưới tầng nhà chúng ta cũng có thể xử lí được, không chừng cũng có thể giúp chúng ta xử lí ổn thỏa chuyện này, anh ấy không phải đúng lúc cũng đến đây sao.” Lưu Hiểu Hàm nói.

Diêu Hân Du trong phút chốc không biết nói gì thêm, đành moử miệng nói: “Tiểu Hàm, cậu đúng là bị anh ta làm cho phát ngốc rồi, không chừng tên đó nhìn thấy tình hình bên này như thế đã chạy từ lâu rồi, tớ thấy cậu đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Lâm Thanh Diện không phải người như vậy, nếu như anh ấy biết chúng ta gặp phiền phức thì chắc chắn sẽ đến giúp chúng ta.”

Lưu Hiểu Hàm không tranh luận với Diêu Hân Du nữa, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện.

Trong phòng được đặt riêng.

Lâm Sóc Dương đang nói chuyện phiếm với Lưu Bang Vận.

“Anh Lâm, anh không có hứng thú gì với cô cả nhà họ Tô đó sao? Nhan sắc của cô Tô đây trong cả thành phố T này có thể nói là xếp vào top ba đó, hơn nữa còn là con gái cưng nhà họ Tô giàu có, ở đây tôi đúng lúc có một bức ảnh của cô ấy, nếu như anh Lâm muốn xem thì tôi sẽ cho anh xem, mặc dù tôi không thể khiến cô Tô tự đến đây, có điều giới thiệu làm quen thì vẫn có thể.” Lưu Bang Vận cười nói.

Lâm Thanh Diện cau mày đáp lại: “Tôi không có hứng thú, loại chuyện này sau này đừng nhắc nữa.”

Anh bây giờ chỉ một lòng muốn tìm thấy Hứa Bích Hoài, làm sao có thể có hứng thú gì với con gái nhà họ Tô được chứ, cho dù cô gái này rất xinh đẹp thì cũng không có liên quan gì đến anh.

Lưu Bang Vận nhìn Lâm Thanh Diện dường như muốn nổi giận thì sợ đến mức vội vàng nói: “Đúng, đúng, anh Lâm, là tôi nhiều lời, sau này không nên nói vậy nữa, tôi tuyệt đối không nói nhiều nữa.”

Lúc này điện thoại của Lâm Thanh Diện vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, là Lưu Hiểu Hàm gọi đến.

Sau khi nghe điện thoại, Lưu Hiểu Hàm kể lại mọi chuyện với Lâm Thanh Diện nghe, anh chỉ ừ vài tiếng, sau đó bảo Lưu Hiểu Hàm đừng căng thẳng, chuyện này để anh lo.


Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Bang Vận, hỏi: “Ông có đàn em gọi là Hồ lão tam phải không?”

Lưu Bang Vận ngây người, gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy, anh Lâm sao tự dưng lại nhắc đến tên này?”

“Ông ta đang gây khó khăn cho một người bạn của tôi, đơn giản mà nói thì chính là bạn của tôi vô ý làm đổ rượu lên người ông ta, ông ta đòi 560 triệu, bình thường quần áo Hồ lão tam mặc đều đắt như vậy à?” Lâm Thanh Diện nói.

Lưu Bang Vận lập tức trừng mắt: “Ôi trời, tên này quần áo bình thường mặc đều không quá 600 ngàn, anh ta lại dám nói quần áo anh ta mặc lên đến 560 triệu cơ đấy!”

“Nếu như là như thế, vậy thì phiền ông đi với tôi một chuyến ra ngoài giải quyết chuyện này đi, bọn họ đang ở trong quán rượu của ông, người bạn đó của tôi vẫn còn là sinh viên đại học, không nên bị bắt nạt như vậy.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.

“Đúng, đúng, anh Lâm, tôi đi cùng với anh, tên chết dẫm Hồ lão tam này đúng là ngày càng lớn mật, xem tôi xử lí ông ta thế nào.” Lưu Bang Vận tức giận nói.

Bên hàng ghế băng dài kia, Lưu Hiểu Hàm ngắt điện thoại, nghiêng đầu nói với Diêu Hân Du: “Lâm Thanh Diện nói sẽ giúp chúng ta giải quyết việc này, bảo chúng ta không cần lo lắng.”

Diêu Hân Du trong phút chốc cười nhạo một tiếng, mở miệng dè bỉu: “Tớ thấy tên đó cũng chỉ là nói cho oai thôi, anh ta sao có thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này, Hồ lão tam là người của Lưu Bang Vận đó, không lẽ anh ta còn có thể tìm Lưu Bang Vận đến đây giúp à?”

Lúc này Hồ lão tam đi đến, nở nụ cười lạnh trên gương mặt nhìn hai cô gái, nói: “Sao rồi, suy nghĩ đến đâu rồi?”

Lưu Hiểu Hàm nhìn Hồ lão tam trả lời: “Bạn tôi chút nữa sẽ đến, anh ấy sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này.”

Diêu Hân Du nghe thấy lời này của Lưu Hiểu Hàm thì trong giây lát vẻ mặt lộ đầy sự ngượng ngịu, lúc này liền muốn xin lỗi Hồ lão Tam, dù gì theo cô ta thấy Lâm Thanh Diện cũng không thể giải quyết chuyện này, chỉ có thể làm chuyện này rắc rối hơn mà thôi.

Có điều cô ta còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng nói đầy khí thế hung hăng truyền đến: “Hồ lão tam, con mẹ nó mày qua đây cho tao! Ông đây nuôi mày, không phải để mày bắt nạt bạn của anh Lâm đâu nhé!”

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 532: Tôi không có hứng thú
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...