Rể Quý Trời Cho
Chương 337: Hợp đồng chuyển nhượng
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ đàng hoàng của Tống Huyền Khanh, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, anh nghĩ thầm may là không nói với Tống Huyền Khanh mình là ông chủ của tập đoàn Thiên Dương, nếu không thì sợ là Tống Huyền Khanh cũng nói Lâm Thanh Diện chuyển nhượng tập đoàn Thiên Dương sang cho bà.
Nhưng bây giờ tâm trạng của Lâm Thanh Diện rất tốt, cũng không định so đo với Tống Huyền Khanh, khách sạn quốc tế Thiên Thành chỉ là một khách sạn thuộc tập đoàn Thiên Dương mà thôi, tập đoàn Thiên Dương có không dưới mười cái khách sạn như thế, cho dù cho Tống Huyền Khanh một cái cũng không sao.
Trong lòng anh cũng biết rõ lần này anh đi Kinh Đô chắc chắn sẽ không sao, nhưng Tống Huyền Khanh không biết tình huống của anh nên lo lắng cũng rất bình thường.
Nếu một khách sạn có thể làm cho Tống Huyền Khanh ngừng càm ràm bên tai anh thì Lâm Thanh Diện cảm thấy rất có lời.
“Vậy lát nữa con và mẹ về khách sạn một chuyến, con cho người chuẩn bị hợp đồng, sau đó con và mẹ có thể ký tên.” Lâm Thanh Diện nói.
Tống Huyền Khanh vốn cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ không đồng ý, dù sao khách sạn quốc tế Thiên Thành là khách sạn cao cấp, cho dù là người khác cũng sợ là không thể nói cho người khác, bà cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng đồng ý, bà chỉ định càm ràm bên tai Lâm Thanh Diện một chút, sau đó lại tìm cơ hội mà thôi.
Bà không ngờ Lâm Thanh Diện lại đồng ý dễ dàng như thế, chuyện này nằm ngoài dự đoán của bà.
“Chẳng lẽ cậu ta cũng biết lần này đến Kinh Đô là một đi không trở lại sao, cho nên mới thoải mái đồng ý?” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm nói.
Chắc chắn là như vậy, nếu không phải biết mình không thể quay về thì sao Lâm Thanh Diện có thể chuyển nhượng khách sạn lớn như thế cho người khác, Tống Huyền Khanh cảm thấy tự tin của Lâm Thanh Diện là từ khách sạn quốc tế Thiên Thành, bà không biết Lâm Thanh Diện vốn không coi khách sạn này ra gì.
“Vậy cậu nhớ kỹ lời nói của mình, chờ lát nữa nếu cậu đến chỗ Bích Hoài tố cáo tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu!” Tống Huyền Khanh trừng mắt nói.
Sau khi dọn đồ đạc vào nhà mới, Lâm Thanh Diện để Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương dọn dẹp trước, anh và Tống Huyền Khanh quay về khách sạn đón Hứa Bích Hoài.
Hai người vừa xuống dưới lầu, Lâm Thanh Diện thanh toán tiền cho công ty chuyển nhà, sau đó anh và Tống Huyền Khanh đi về phía xe đang đậu.
Đúng lúc này, Hứa Quốc Đống đi về phía bọn họ, ông ta thấy Lâm Thanh Diện và Tống Huyền Khanh ở chỗ này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao hai người lại đến khu nhà của chúng tôi?” Hứa Quốc Đống mở miệng nói một câu.
Tống Huyền Khanh nhìn về phía Hứa Quốc Đống phát hiện ông ta lôi thôi lếch thếch, mái tóc lộn xộn, nhìn có vẻ đã mấy ngày không tắm rửa, nếu không phải Hứa Quốc Đống nói chuyện với bọn họ thì bà vốn không biết người này là Hứa Quốc Đống.
“Hôm nay chúng tôi chuyển nhà.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
“Chuyển nhà? Không phải mấy người ở vịnh Đằng Long à, sao lại dọn đến đây? Chẳng lẽ chỗ này thoải mái hơn vịnh Đằng Long sao?” Hứa Quốc Đống đầy thắc mắc.
Tống Huyền Khanh không nghĩ tới Hứa Quốc Đống cũng ở trong khu nhà Trăn Tụy, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi lên, bà thấy Hứa Quốc Đống đang cười nhạo mình.
“Ông quan tâm chúng tôi ở đâu làm gì, chúng ta muốn ở đâu thì ở, cho dù chúng ta dọn đến đây thì cũng ở một căn nhà lớn bốn phòng ngủ một phòng khách, chắc chắn tốt hơn nhà ông nhiều.” Tống Huyền Khanh hung hăng nói.
Bà không thể nói với Hứa Quốc Đống bởi vì biệt thự có người chết nên bọn họ mới chuyển nhà, trong lòng vẫn có chút bực bội.
Hứa Quốc Đống nghe thấy Tống Huyền Khanh nói thì lập tức tức ha ha nói: “Tống Huyền Khanh, không lẽ bởi vì công ty mấy người không thể hoạt động được nữa, cho nên mới bán căn biệt thự kia đến ở chỗ này chứ? Đúng là báo ứng, Hứa Bích Hoài nhà các người làm hại người nhà họ Hứa làm mất chén cơm như thế, hiện tại rốt cuộc cũng đến lượt các người, đây là ông trời đang trừng phạt mấy người.”
Khoảng thời gian trước Hứa Trai Hiệp và Hứa Quốc Đống từng nói Địa Ốc Vân Hải nhắm vào công ty nhà họ Hứa, hiện tại nhìn thấy một nhà Tống Huyền Khanh dọn ra khỏi vịnh Đằng Long thì cho rằng công ty nhà họ Hứa đã sụp đổ, bọn họ phải bán biệt thự.
Tống Huyền Khanh không phục, muốn phản bác lại Hứa Trai Hiệp, nói cho ông ta biết công ty nhà họ Hứa không những không xảy ra chuyện mà còn đang phát triển không ngừng, bà lập tức trở thành chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, làm cho Hứa Quốc Đống ghen tỵ.
Lúc này Lâm Thanh Diện giữ bà lại nói: “Mẹ, chúng ta mau quay về khách sạn thôi, đừng lãng phí thời gian với ông ta nữa.”
Tống Huyền Khanh cũng nghĩ vậy, hiện tại Hứa Quốc Đống có thể so sánh với địa vị của mình sao, nếu bà so đo với ông ta thì chẳng phải là kéo địa vị của mình xuống sao.
Bà khinh thường nhìn Hứa Quốc Đống một cái nói: “Không thèm so đo với ông, ông muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như vậy, dù sao nhà của chúng tôi còn tốt hơn ông chục nghìn lần.”
Bà nói xong thì đi theo Lâm Thanh Diện về phía xe đang đậu.
Hứa Quốc Đống nhìn hai người thì trên mặt nở nụ cười lạnh lẩm bẩm: “Còn giả vờ giả vịt, đồ ngốc mới không ở trong biệt thự lớn, lần này lại đến khu nhà kém hơn một bậc mua một căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách, chắc chắn nhà mấy người đã gặp báo ứng, cho dù mấy người ở căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách thì sao, với tốc độ này thì nhà mấy người sớm muộn cũng không bằng nhà tôi, không được, tôi phải nói tin tốt này cho Trai Hiệp nghe, chắc nó cũng sẽ vui vẻ.”
Hứa Quốc Đống nhanh chóng đi về phía nhà mình, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên ông ta cười vui vẻ như thế.
Lúc này Hứa Trai Hiệp đang ngồi trên bàn dùng sức gãi đầu mình, Địa Ốc Vân Hải tự nhiên phá sản làm cho anh ta chịu đả kích không nhỏ.
Anh ta vất vả mới lắm làm bạn với Kim Tôn, khiến Kim Tôn nhắm vào Hứa Bích Hoài, nhưng chưa được bao lâu, Địa Ốc Vân Hải lại đột nhiên tuyên bố phá sản, anh ta còn không tìm thấy Kim Tôn.
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở nhà nghĩ làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền để đập vào mặt Hứa Bích Hoài, nhưng hiện thực làm cho anh ta tuyệt vọng, mấy năm nay anh ta chỉ đối đầu với Hứa Bích Hoài, còn làm bạn với mấy loại xấu xa bên ngoài, chẳng học được bất cứ thứ gì.
Công việc bình thường không lọt vào mắt anh ta, anh ta muốn mình một bước lên trời, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn là người thất nghiệp.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hứa Quốc Đống đầy kích động đi vào nhà.
“Ba, ba sao thế, vội vàng như thế làm gì.” Hứa Trai Hiệp không kiên nhẫn nói.
“Con trai, có tin tốt, vừa rồi ba gặp Lâm Thanh Diện và Tống Huyền Khanh ở dưới lầu, nhà bọn họ đang chuyển nhà, Tống Huyền Khanh nói nhà bọn họ chuyển tới một căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách, bọn họ muốn dọn đến đây, đúng là buồn cười.” Hứa Quốc Đống cười nói.
Hứa Trai Hiệp sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhà Lâm Thanh Diện muốn đến khu nhà chúng ta? Ba, ba không nghe lầm chứ, không phải bọn họ ở biệt thự vịnh Đằng Long sao?”
“Sao có thể nghe nhầm chứ, Tống Huyền Khanh chính miệng nói, ba thấy chắc chắn công ty nhà họ Hứa đã xảy ra vấn đề, bọn họ bất đắc dĩ bán biệt thự vịnh Đằng Long, nếu không thì sao có thể sẽ chạy đến khu nhà của chúng ta chứ, chỗ này kém hơn vịnh Đằng Long nhiều.” Hứa Quốc Đống nói.
Hai mắt Hứa Trai Hiệp lập tức sáng ngời, cảm thấy Hứa Quốc Đống nói có lý, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Địa Ốc Vân Hải phá sản nhưng công ty nhà họ Hứa vẫn chịu ảnh hưởng, bọn họ không có hạng mục nào, công ty khó có thể hoạt động cho nên mới bán biệt thự?”
“Chắc chắn là như thế, Tống Huyền Khanh còn giả vờ trước mặt ba, rõ ràng bà ta xấu hổ khi gặp ba, vậy mà còn nói không muốn so đo với ba, nếu có bản lĩnh thì quay về biệt thự ở đi, sao còn mua nhà ở khu nhà này chứ, đúng là buồn cười.” Hứa Quốc Đống cười nhạo.
Hai mắt Hứa Trai Hiệp cũng sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn mở miệng nói: “Xem ra ông trời có mắt, Hứa Bích Hoài, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay, kết cục chị cũng rơi vào cảnh như tôi mà thôi.”
“Chị cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ quay trở lại, chờ tôi kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn làm cho chị mất mặt đứng trước mặt tôi!”
Hai mắt Hứa Trai Hiệp híp lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác.
…
Trong văn phòng khách sạn quốc tế Thiên Thành.
Tống Huyền Khanh ký tên của mình vào hợp đồng, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện hỏi: “Ký tên ở đây xong thì sau này khách sạn quốc tế Thiên Thành là của tôi sao?”
Lâm Thanh Diện gật đầu, quay đầu nhìn giám đốc bên cạnh nói: “Sau này bà ta là chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, nếu bà ta cần gì thì ông phải cố gắng làm bà ta hài lòng là được.”
Giám đốc nhanh chóng gật đầu, cho dù Lâm Thanh Diện chuyển nhượng khách sạn cho Tống Huyền Khanh, ông ta cũng không dám không kính trọng Lâm Thanh Diện, bởi vì ông ta biết Lâm Thanh Diện chỉ tiện tay mở khách sạn này mà thôi, người ta vốn không coi khách sạn này ra gì mới chuyển nhượng cho người khác.
Lâm Thanh Diện lại nhìn về phía Tống Huyền Khanh nói: “Mẹ, mẹ không biết kinh doanh quản lý khách sạn cho nên sau này giám đốc vẫn xử lý công việc, bình thường mẹ không cần đến đây, chỉ cần ngồi ở nhà nằm chia tiền là được.”
Tống Huyền Khanh không kiên nhẫn gật đầu, hiện tại bà đã trở thành chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, cũng có nghĩa là Lâm Thanh Diện trở thành hai bàn tay trắng, cho nên bà cũng không cần khách sáo với Lâm Thanh Diện.
“Sau này ông cũng phải nghe lời tôi, hiện tại Lâm Thanh Diện không phải là ông chủ của ông nữa, ông không cần phải khách sáo như thế, cậu ta nên khách sáo với tôi mới đúng.” Tống Huyền Khanh ra vẻ với giám đốc.
Giám đốc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, sau khi Lâm Thanh Diện cho phép mới gật đầu với Tống Huyền Khanh nói: “Vâng… Vâng.”
Hai người ra khỏi văn phòng, sau khi đón Hứa Bích Hoài thì ba người về khu nhà Trăn Tụy.
Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện gặp Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên, dặn dò chuyện sau khi anh đi Kinh Đô.
Vào ban đêm, Lâm Thanh Diện nghĩ đến sức khỏe của Hứa Bích Hoài nên đè xuống suy nghĩ muốn bắt nạt cô nên chỉ ôm cô ngủ một đêm.
Bây giờ bên Hồng Thành đã xử lý ổn thỏa, chắc bên Kinh Đô cũng phát hiện tình huống của Lạc Hân, cho nên Lâm Thanh Diện cũng lên đường lấy lại những gì thuộc về mình!
Rể Quý Trời Cho
Nhưng bây giờ tâm trạng của Lâm Thanh Diện rất tốt, cũng không định so đo với Tống Huyền Khanh, khách sạn quốc tế Thiên Thành chỉ là một khách sạn thuộc tập đoàn Thiên Dương mà thôi, tập đoàn Thiên Dương có không dưới mười cái khách sạn như thế, cho dù cho Tống Huyền Khanh một cái cũng không sao.
Trong lòng anh cũng biết rõ lần này anh đi Kinh Đô chắc chắn sẽ không sao, nhưng Tống Huyền Khanh không biết tình huống của anh nên lo lắng cũng rất bình thường.
Nếu một khách sạn có thể làm cho Tống Huyền Khanh ngừng càm ràm bên tai anh thì Lâm Thanh Diện cảm thấy rất có lời.
“Vậy lát nữa con và mẹ về khách sạn một chuyến, con cho người chuẩn bị hợp đồng, sau đó con và mẹ có thể ký tên.” Lâm Thanh Diện nói.
Tống Huyền Khanh vốn cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ không đồng ý, dù sao khách sạn quốc tế Thiên Thành là khách sạn cao cấp, cho dù là người khác cũng sợ là không thể nói cho người khác, bà cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng đồng ý, bà chỉ định càm ràm bên tai Lâm Thanh Diện một chút, sau đó lại tìm cơ hội mà thôi.
Bà không ngờ Lâm Thanh Diện lại đồng ý dễ dàng như thế, chuyện này nằm ngoài dự đoán của bà.
“Chẳng lẽ cậu ta cũng biết lần này đến Kinh Đô là một đi không trở lại sao, cho nên mới thoải mái đồng ý?” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm nói.
Chắc chắn là như vậy, nếu không phải biết mình không thể quay về thì sao Lâm Thanh Diện có thể chuyển nhượng khách sạn lớn như thế cho người khác, Tống Huyền Khanh cảm thấy tự tin của Lâm Thanh Diện là từ khách sạn quốc tế Thiên Thành, bà không biết Lâm Thanh Diện vốn không coi khách sạn này ra gì.
“Vậy cậu nhớ kỹ lời nói của mình, chờ lát nữa nếu cậu đến chỗ Bích Hoài tố cáo tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu!” Tống Huyền Khanh trừng mắt nói.
Sau khi dọn đồ đạc vào nhà mới, Lâm Thanh Diện để Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương dọn dẹp trước, anh và Tống Huyền Khanh quay về khách sạn đón Hứa Bích Hoài.
Hai người vừa xuống dưới lầu, Lâm Thanh Diện thanh toán tiền cho công ty chuyển nhà, sau đó anh và Tống Huyền Khanh đi về phía xe đang đậu.
Đúng lúc này, Hứa Quốc Đống đi về phía bọn họ, ông ta thấy Lâm Thanh Diện và Tống Huyền Khanh ở chỗ này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao hai người lại đến khu nhà của chúng tôi?” Hứa Quốc Đống mở miệng nói một câu.
Tống Huyền Khanh nhìn về phía Hứa Quốc Đống phát hiện ông ta lôi thôi lếch thếch, mái tóc lộn xộn, nhìn có vẻ đã mấy ngày không tắm rửa, nếu không phải Hứa Quốc Đống nói chuyện với bọn họ thì bà vốn không biết người này là Hứa Quốc Đống.
“Hôm nay chúng tôi chuyển nhà.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
“Chuyển nhà? Không phải mấy người ở vịnh Đằng Long à, sao lại dọn đến đây? Chẳng lẽ chỗ này thoải mái hơn vịnh Đằng Long sao?” Hứa Quốc Đống đầy thắc mắc.
Tống Huyền Khanh không nghĩ tới Hứa Quốc Đống cũng ở trong khu nhà Trăn Tụy, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi lên, bà thấy Hứa Quốc Đống đang cười nhạo mình.
“Ông quan tâm chúng tôi ở đâu làm gì, chúng ta muốn ở đâu thì ở, cho dù chúng ta dọn đến đây thì cũng ở một căn nhà lớn bốn phòng ngủ một phòng khách, chắc chắn tốt hơn nhà ông nhiều.” Tống Huyền Khanh hung hăng nói.
Bà không thể nói với Hứa Quốc Đống bởi vì biệt thự có người chết nên bọn họ mới chuyển nhà, trong lòng vẫn có chút bực bội.
Hứa Quốc Đống nghe thấy Tống Huyền Khanh nói thì lập tức tức ha ha nói: “Tống Huyền Khanh, không lẽ bởi vì công ty mấy người không thể hoạt động được nữa, cho nên mới bán căn biệt thự kia đến ở chỗ này chứ? Đúng là báo ứng, Hứa Bích Hoài nhà các người làm hại người nhà họ Hứa làm mất chén cơm như thế, hiện tại rốt cuộc cũng đến lượt các người, đây là ông trời đang trừng phạt mấy người.”
Khoảng thời gian trước Hứa Trai Hiệp và Hứa Quốc Đống từng nói Địa Ốc Vân Hải nhắm vào công ty nhà họ Hứa, hiện tại nhìn thấy một nhà Tống Huyền Khanh dọn ra khỏi vịnh Đằng Long thì cho rằng công ty nhà họ Hứa đã sụp đổ, bọn họ phải bán biệt thự.
Tống Huyền Khanh không phục, muốn phản bác lại Hứa Trai Hiệp, nói cho ông ta biết công ty nhà họ Hứa không những không xảy ra chuyện mà còn đang phát triển không ngừng, bà lập tức trở thành chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, làm cho Hứa Quốc Đống ghen tỵ.
Lúc này Lâm Thanh Diện giữ bà lại nói: “Mẹ, chúng ta mau quay về khách sạn thôi, đừng lãng phí thời gian với ông ta nữa.”
Tống Huyền Khanh cũng nghĩ vậy, hiện tại Hứa Quốc Đống có thể so sánh với địa vị của mình sao, nếu bà so đo với ông ta thì chẳng phải là kéo địa vị của mình xuống sao.
Bà khinh thường nhìn Hứa Quốc Đống một cái nói: “Không thèm so đo với ông, ông muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như vậy, dù sao nhà của chúng tôi còn tốt hơn ông chục nghìn lần.”
Bà nói xong thì đi theo Lâm Thanh Diện về phía xe đang đậu.
Hứa Quốc Đống nhìn hai người thì trên mặt nở nụ cười lạnh lẩm bẩm: “Còn giả vờ giả vịt, đồ ngốc mới không ở trong biệt thự lớn, lần này lại đến khu nhà kém hơn một bậc mua một căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách, chắc chắn nhà mấy người đã gặp báo ứng, cho dù mấy người ở căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách thì sao, với tốc độ này thì nhà mấy người sớm muộn cũng không bằng nhà tôi, không được, tôi phải nói tin tốt này cho Trai Hiệp nghe, chắc nó cũng sẽ vui vẻ.”
Hứa Quốc Đống nhanh chóng đi về phía nhà mình, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên ông ta cười vui vẻ như thế.
Lúc này Hứa Trai Hiệp đang ngồi trên bàn dùng sức gãi đầu mình, Địa Ốc Vân Hải tự nhiên phá sản làm cho anh ta chịu đả kích không nhỏ.
Anh ta vất vả mới lắm làm bạn với Kim Tôn, khiến Kim Tôn nhắm vào Hứa Bích Hoài, nhưng chưa được bao lâu, Địa Ốc Vân Hải lại đột nhiên tuyên bố phá sản, anh ta còn không tìm thấy Kim Tôn.
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở nhà nghĩ làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền để đập vào mặt Hứa Bích Hoài, nhưng hiện thực làm cho anh ta tuyệt vọng, mấy năm nay anh ta chỉ đối đầu với Hứa Bích Hoài, còn làm bạn với mấy loại xấu xa bên ngoài, chẳng học được bất cứ thứ gì.
Công việc bình thường không lọt vào mắt anh ta, anh ta muốn mình một bước lên trời, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn là người thất nghiệp.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hứa Quốc Đống đầy kích động đi vào nhà.
“Ba, ba sao thế, vội vàng như thế làm gì.” Hứa Trai Hiệp không kiên nhẫn nói.
“Con trai, có tin tốt, vừa rồi ba gặp Lâm Thanh Diện và Tống Huyền Khanh ở dưới lầu, nhà bọn họ đang chuyển nhà, Tống Huyền Khanh nói nhà bọn họ chuyển tới một căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách, bọn họ muốn dọn đến đây, đúng là buồn cười.” Hứa Quốc Đống cười nói.
Hứa Trai Hiệp sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhà Lâm Thanh Diện muốn đến khu nhà chúng ta? Ba, ba không nghe lầm chứ, không phải bọn họ ở biệt thự vịnh Đằng Long sao?”
“Sao có thể nghe nhầm chứ, Tống Huyền Khanh chính miệng nói, ba thấy chắc chắn công ty nhà họ Hứa đã xảy ra vấn đề, bọn họ bất đắc dĩ bán biệt thự vịnh Đằng Long, nếu không thì sao có thể sẽ chạy đến khu nhà của chúng ta chứ, chỗ này kém hơn vịnh Đằng Long nhiều.” Hứa Quốc Đống nói.
Hai mắt Hứa Trai Hiệp lập tức sáng ngời, cảm thấy Hứa Quốc Đống nói có lý, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Địa Ốc Vân Hải phá sản nhưng công ty nhà họ Hứa vẫn chịu ảnh hưởng, bọn họ không có hạng mục nào, công ty khó có thể hoạt động cho nên mới bán biệt thự?”
“Chắc chắn là như thế, Tống Huyền Khanh còn giả vờ trước mặt ba, rõ ràng bà ta xấu hổ khi gặp ba, vậy mà còn nói không muốn so đo với ba, nếu có bản lĩnh thì quay về biệt thự ở đi, sao còn mua nhà ở khu nhà này chứ, đúng là buồn cười.” Hứa Quốc Đống cười nhạo.
Hai mắt Hứa Trai Hiệp cũng sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn mở miệng nói: “Xem ra ông trời có mắt, Hứa Bích Hoài, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay, kết cục chị cũng rơi vào cảnh như tôi mà thôi.”
“Chị cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ quay trở lại, chờ tôi kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn làm cho chị mất mặt đứng trước mặt tôi!”
Hai mắt Hứa Trai Hiệp híp lại, ánh mắt lộ ra sự hung ác.
…
Trong văn phòng khách sạn quốc tế Thiên Thành.
Tống Huyền Khanh ký tên của mình vào hợp đồng, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện hỏi: “Ký tên ở đây xong thì sau này khách sạn quốc tế Thiên Thành là của tôi sao?”
Lâm Thanh Diện gật đầu, quay đầu nhìn giám đốc bên cạnh nói: “Sau này bà ta là chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, nếu bà ta cần gì thì ông phải cố gắng làm bà ta hài lòng là được.”
Giám đốc nhanh chóng gật đầu, cho dù Lâm Thanh Diện chuyển nhượng khách sạn cho Tống Huyền Khanh, ông ta cũng không dám không kính trọng Lâm Thanh Diện, bởi vì ông ta biết Lâm Thanh Diện chỉ tiện tay mở khách sạn này mà thôi, người ta vốn không coi khách sạn này ra gì mới chuyển nhượng cho người khác.
Lâm Thanh Diện lại nhìn về phía Tống Huyền Khanh nói: “Mẹ, mẹ không biết kinh doanh quản lý khách sạn cho nên sau này giám đốc vẫn xử lý công việc, bình thường mẹ không cần đến đây, chỉ cần ngồi ở nhà nằm chia tiền là được.”
Tống Huyền Khanh không kiên nhẫn gật đầu, hiện tại bà đã trở thành chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, cũng có nghĩa là Lâm Thanh Diện trở thành hai bàn tay trắng, cho nên bà cũng không cần khách sáo với Lâm Thanh Diện.
“Sau này ông cũng phải nghe lời tôi, hiện tại Lâm Thanh Diện không phải là ông chủ của ông nữa, ông không cần phải khách sáo như thế, cậu ta nên khách sáo với tôi mới đúng.” Tống Huyền Khanh ra vẻ với giám đốc.
Giám đốc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, sau khi Lâm Thanh Diện cho phép mới gật đầu với Tống Huyền Khanh nói: “Vâng… Vâng.”
Hai người ra khỏi văn phòng, sau khi đón Hứa Bích Hoài thì ba người về khu nhà Trăn Tụy.
Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện gặp Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên, dặn dò chuyện sau khi anh đi Kinh Đô.
Vào ban đêm, Lâm Thanh Diện nghĩ đến sức khỏe của Hứa Bích Hoài nên đè xuống suy nghĩ muốn bắt nạt cô nên chỉ ôm cô ngủ một đêm.
Bây giờ bên Hồng Thành đã xử lý ổn thỏa, chắc bên Kinh Đô cũng phát hiện tình huống của Lạc Hân, cho nên Lâm Thanh Diện cũng lên đường lấy lại những gì thuộc về mình!
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 337: Hợp đồng chuyển nhượng
10.0/10 từ 14 lượt.