Rể Quý Trời Cho

Chương 318: Không biết tốt xấu

Hai ngày sau.

Vịnh Đằng Long, biệt thự trung tâm.

“Tuyệt đối không được, năm đó hai đứa tổ chức lễ kết hôn, người một nửa Hồng Thành đều đến chê cười, chẳng lẽ hai đứa còn muốn bị chê cười thêm lần nữa? Mẹ không đồng ý, hai đứa muốn tổ chứ hôn lễ lần nữa, không có cửa đâu!” Tống Huyền Khanh khí thế bừng bừng nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, như muốn ăn hai người.

Hứa Quốc Hoa cũng sắc mặt khó coi nhìn hai người, nói: “Bích Hoài, mẹ con bây giờ không ép hai đứa ly hôn đã không tệ rồi, hai đứa đừng gây ra chuyện gì nữa.”

Hứa Bích Hoài cắn môi nhìn ba mẹ mình: “Trước đây họ chê cười chúng ta là vì họ không biết Lâm Thanh Diện tốt, bây giờ không giống vậy nữa, anh ấy đã làm rất nhiều việc vì ba mẹ, con và anh ấy tổ chức hôn lễ lần nữa thì sao?”

“Con gái ngốc của mẹ, Lâm Thanh Diện có gì tốt chứ, chẳng lẽ chính vì khoảng thời gian trước nó nói mình là người nhà họ Lâm nên nó liền tốt rồi sao, cho dù nó là người nhà họ Lâm, cũng là kẻ bị bỏ rơi của nhà họ Lâm, tài sản của nhà họ Lâm không có chút liên quan nào tới nó, chúng ta bây giờ điều kiện sinh hoạt quả thực tốt rồi, nhưng đó cũng chỉ là vì lúc nó bị đuổi ra có mang theo một ít, chút này đủ làm gì chứ, nó sao có thể so được với người kế thừa thật sự của nhà họ Lâm.” Tống Huyền Khanh phản bác.

“Lâm Thanh Diện cho dù không phải người thừa kế của nhà họ Lâm, cũng ưu tú hơn đa số mọi người, anh ấy là...” Hứa Bích Hoài có chút kích động, xém chút nói ra việc Lâm Thanh Diện là ông chủ của tập đoàn Thiên Dương.

Nhưng cô vẫn nhịn được, Lâm Thanh Diện đã dặn dò cô, trên thế giới này có quá nhiều hiểm ác, làm người không thể quá kiêu ngạo, giấu tài có lúc là chuyện tốt.

Nếu cô nói ra chuyện Lâm Thanh Diện là ông chủ của tập đoàn Thiên Dương, có lẽ có thể khiến Tống Huyền Khanh tâm phục khẩu phục, nhưng với cái miệng rộng của bà, nhất định sẽ lan truyền chuyện này.

Lâm Thanh Diện bây giờ không tính là an toàn tuyệt đối, nhà họ Lâm ở Kinh Đô cho rằng anh đã chết rồi, nếu lúc này chuyện này bị truyền ra, phía nhà họ Lâm nhất định sẽ biết anh không chết, hơn nữa chuyện Triệu Xuân Diệu bị bắt nhất định cũng sẽ bại lộ.

“Nó là cái gì, nói không ra đi, tên này cũng chỉ mang theo chút tài sản lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, ngoài ra còn có ưu điểm gì, con gái mẹ ưu tú như vậy, cũng chỉ có người kế thừa thật sự của nhà họ Lâm có thể xứng với con.” Tống Huyền Khanh khinh thường nói.

Hứa Bích Hoài cắn môi, dường như muốn gào lên với Tống Huyền Khanh.


Lúc này, Lâm Thanh Diện vươn tay đỡ vai cô, nói: “Đừng tranh cãi với bà ấy nữa, anh sẽ làm hôn lễ, nhưng vẫn không vội, tình huống trước mặt vẫn chưa thích hợp làm chuyện này, đợi thời cơ tới rồi làm cũng không muộn.”

Lâm Thanh Diện cho rằng thời cơ còn chưa tới đương nhiên là vì nhà họ Lâm ở Kinh Đô, nếu Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại cử hành hôn lễ, nhất định sẽ trở thành tin tức lớn ở Hồng Thành, Lạc Hân biết Triệu Xuân Diệu ở Hồng Thành, nhất định sẽ theo dõi tin tức bên này.

Cho nên Lâm Thanh Diện muốn cử hành hôn lễ lần nữa với Hứa Bích Hoài, nhất định phải đợi sau khi giải quyết xong rắc rối bên nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Hứa Bích Hoài nghe thấy Lâm Thanh Diện khuyên nhủ mới không cãi với Tống Huyền Khanh nữa.

Tống Huyền Khanh khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Còn đợi thời cơ tới nữa, tôi thấy cả đời này cậu cũng không có thời cơ này đâu, cậu bỏ cuộc đi.”

Hứa Quốc Hoa nhìn Lâm Thanh Diện, mặt lộ ra nụ cười, nói: “Lâm Thanh Diện, chuyện hôn lễ chúng ta thư thả rồi nói, mấy ngày gần đây lưng ba vẫn đau, ngày nào tới nửa đêm cũng không ngủ được, con không phải biết thần y Từ Tài sao, con đến chỗ ông ấy xin cho ba mấy hộp thuốc cao dán đi.”

Hứa Bích Hoài trừng mắt Hứa Quốc Hoa, nói: “Ba, ba còn có mặt mũi kêu anh ấy đi xin thuốc cao giúp ba, vừa nãy ba cùng mẹ con chỉ trích anh ấy vô dụng sao không nghĩ xem mình sẽ nhờ anh ấy, hai người đã cảm thấy anh ấy là phế vật, vậy thì tự mình đi xin đi, còn nhờ anh ấy làm gì.”

Hứa Quốc Hoa lập tức lộ ra nụ cười khổ, nói: “Ba không phải là nghe lời mẹ con sao, ba cũng không dám đối chọi với bà ấy, tính tình bà ấy con không phải không biết, hơn nữa lưng ba đau thật, quá khó chịu, Lâm Thanh Diện tốt xấu gì cũng là con rể ba, đi xin chút thuốc cao giúp là việc nên làm mà.”

“Hừ, lúc nhờ anh ấy, thì anh ấy là con rể, lúc không nhờ được thì hai người liền nghĩ cách muốn đuổi anh ấy đi, hai người thật sự quá đáng!” Hứa Bích Hoài đòi lại công bằng cho Lâm Thanh Diện.

Tống Huyền Khanh tức giận trợn tròn mắt: “Hứa Bích Hoài, con nói chuyện với chúng ta vậy sao, cái này sao là nhờ cậu ta, đây vốn chính là việc cậu ta nên làm, chúng ta còn cần nhờ sao? Là cậu ta thiếu nhà chúng ta, chúng ta kêu cậu ta làm việc, cậu ta phải làm!”

“Mẹ!” Hứa Bích Hoài bị Tống Huyền Khanh chọc tức đứng bật dậy, cô nghĩ không ra tại sao mình lại có ba mẹ không nói lý như vậy.


Lâm Thanh Diện thấy họ tranh cãi có chút đau đầu, vươn tay giữ cánh tay Hứa Bích Hoài, kéo cô ra ngoài biệt thự, nói: “Đừng cãi nhau với họ, anh đi tìm Từ Tài xin thuốc cao, chuyện hôn lễ tạm thời đừng thảo luận với họ, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách.”

Hứa Bích Hoài thở dài: “Em thật sự cảm thấy họ quá đáng quá, họ sao có thể đối xử với anh như vậy.”

“Quan niệm thành kiến mà thôi, sớm muộn gì cũng có ngày họ sẽ nhận ra mình sai lầm.” Lâm Thanh Diện cười cười.

Hứa Bích Hoài gật đầu, hít sâu một hơi, nói: “Thuốc cao của ba em anh đừng quản ông ấy, để tự ông ấy nghĩ cách, không thể để họ quen thói như vậy.”

Lâm Thanh Diện cười: “Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, hơn nữa anh vừa khéo cũng phải đi tìm Từ Tài một chuyến, lần trước giúp ông ấy đánh cờ, ông ấy còn chưa cảm ơn anh đâu, không thể để ông ấy được lợi như vậy.”

Thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, Hứa Bích Hoài cũng chỉ đành gật đầu, đợi anh đi rồi, một mình cô đi dạo trong vườn hoa biệt thự.

Lâm Thanh Diện lái xe điện ra khỏi vịnh Đằng Long, chạy đến y quán của Từ Tài.

Vì y quán của Từ Tài ở trong hẻm, Lâm Thanh Diện đỗ xe điện trong hẻm hơi chướng ngại, cho nên bèn đỗ xe bên đường cái.

Lúc này một chiếc Mercedes G-Class cũng lái về phía này, cửa sổ xe hạ xuống, người lái là một người trẻ ăn mặc thời trang, người ngồi bên ghế phụ lại là một người trung niên tóc mai đã bạc, hai người có chút giống nhau.

“Này, đẩy cái xe điện rách của anh sang một bên cho tôi, tôi muốn dừng xe ở đây.” Thanh niên không khách sáo hét to với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn thanh niên trên xe, nói: “Khu vực này dùng để đỗ xe điện và xe đạp, anh muốn đỗ xe thì tìm chỗ khác đi.”

Thanh niên nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức mắng: “Anh mẹ nó mù sao, chỗ khác nào có chỗ đỗ xe, ông đây muốn đỗ xe ở đây, mau đẩy cái xe điện rách của anh đi, nếu không tôi trực tiếp ép anh.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không nghĩ tới người này lại ngang ngược như vậy, ánh mắt anh thoáng chốc trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Xe điện của tôi hôm nay để ở đây, tôi xem ai dám động vào.”

“Mẹ nó, không biết tốt xấu phải không, thật sự cho rằng ông đây không dám làm gì xe anh phải không?” Thanh niên gào lên với Lâm Thanh Diện.

“Người không biết tốt xấu là các người.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, sau đó bèn xoay người đi tới hẻm bên cạnh, cũng không quan tâm thanh niên đó sẽ phản ứng thế nào.

Nếu đây là chỗ đỗ xe, vậy Lâm Thanh Diện có thể dời xe một chút, nhưng nơi này để đỗ xe điện và xe đạp, Lâm Thanh Diện không đổ sai chỗ, cho nên không cần nể mặt thanh niên đó.

“Đồ thấp hèn thúi tha này, lại dám ra vẻ trước mặt tôi, thật cho rằng Lý Hựu tôi dễ chọc sao, xe điện này anh đừng hòng lấy nữa!”

Lý Hựu thầm mắng một tiếng, tiếp đó trực tiếp đạp ga xe, đè lên xe điện của Lâm Thanh Diện.

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phụ thấy Lý Hựu như vậy, không ngăn cản, chỉ nói một câu: “Hựu, tính tình của con vẫn quá táo bạo, sau này phải kiềm chế một chút.”

“Ba, cần gì kiềm chế với loại thấp hèn này, ở xã hội này, có tiền mới là đại gia, mặc dù chúng ta ở ngoài tới, nhưng chúng ta có người thân ở Hồng Thành, ba không phải gia tộc họ Cổ đệ nhất Hồng Thành là thân thích phương xa của nhà chúng ta sao, lần này không phải ba còn muốn thăm hỏi người ta, có gia tộc đệ nhất này làm chỗ dựa, ai còn dám chọc vào chúng ta.” Lý Hựu khinh thường nói.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, không có ý trách móc, nói: “Dừng xe trước đi, đi thăm hỏi nhà họ Cổ chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu lần này vẫn là tìm thần y Từ giúp con trị bệnh, lần này để có thể mời thần y Từ ra tay, ba đã tốn cái giá lớn, lát nữa đi, con phải ngoan ngoãn nghe người ta nói chuyện.”

“Được rồi, con biết rồi ba.” Lý Hựu không kiên nhẫn nói.

Lâm Thanh Diện không biết xe điện của mình đã bị người khác đè, anh tới y quán của Từ Tài, sau khi vào, nhìn thấy Từ Tài và Tú đang đun thuốc.

“Đây là ai bị bệnh, sao lại nấu thuốc?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.


Từ Tài và Tú đều quay đầu nhìn sang, phát hiện là Lâm Thanh Diện, hai người đồng thời mở miệng: “Đây là...”

Hai người nhìn nhau, Từ Tài cười, nói: “Con nói xem, mỗi lần Lâm Thanh Diện tới, con lại trở nên thích biểu hiện, sao người khác tới không thấy con nhiệt tình như vậy.”

Tú lập tức hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trái xoan lộ ra rặng đỏ ngượng ngùng, nói: “Ai muốn nói chứ, con mới không nói đâu.”

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn một già một trẻ, lòng nghĩ họ có thể trở thành thầy trò e là cũng không phải không có nguyên nhân.

“Đây là thuốc một người trả số tiền lớn nhờ tôi phối, hôm nay người ta sẽ tới lấy thuốc, thuận tiện để tôi khám bệnh giúp con trai ông ta, tôi nấu thuốc này trước, đến lúc đó để họ trực tiếp mang đi.” Từ Tài nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, cười nói: “Lão Từ, lần trước tôi giúp ông thắng người nhà họ Tần, chẳng lẽ cứ vậy thôi sao, chẳng lẽ ông không nên biểu hiện một chút sao?”

Từ Tài cười ha hả, nói: “Tôi không phải nói để Tú làm vợ nhỏ cậu sao, cậu cũng không cần, không trách được tôi.”

Tú nghe thấy lời của Từ Tài, lập tức trừng mắt ông ấy, cắn răng nghiến lợi nói: “Thầy, lưng thầy lại ngứa đi, con đấm lưng cho thầy nhé.”

“Không cần không cần, thấy còn muốn sống thêm vài năm.” Từ Tài vội nói.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, biết mình muốn đòi chỗ tốt là không thể nào, chỉ có thể xin vài hộp thuốc cao thay Hứa Quốc Hoa.

Chính vào lúc ba người đang nói nói cười cười, ngoài y quán có hai người đi tới, chính là Lý Hựu và ba anh ta, Lý Ngọc Thư.

“Từ thần y, chúng tôi đến lấy thuốc, không biết bây giờ có tiện không?” Lý Ngọc Thư nói to một câu.

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 318: Không biết tốt xấu
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...