Rể Quý Trời Cho

Chương 293: Tên nhóc nghèo lâm thanh diện

Đến ngôi nhà cũ của nhà họ Tần, Lâm Thanh Diện xuống xe, đi thẳng về phòng của mình.

Tần Vô Song đi theo sau Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm trong lòng: “ Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi...”

Đôi mắt cô ấy nhìn chằm chăm vào bóng lưng của Lâm Thanh Diện, dường như có thể nhìn thấy hai chữ kiên trì trên lưng anh.

Khoảng cách tuổi tác giữa cô và Lâm Thanh Diện cũng không nhiều, trong độ tuổi này, cô có thể trở thành người trẻ tuổi nhất đầu tiên trong hội cờ vây của Thành phố Thanh Vân, trong lòng đương nhiên cũng phải có chút kiêu ngạo chứ.

Cho nên cô ở trong mắt người ngoài vô cùng lạnh lùng, luôn cho người khác có cảm giác cô ở vị trí rất cao.

Trong lòng Tần Vô Song hiểu rất rõ những người ở độ tuổi này, sau khi có được thành tựu, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, cô ấy chỉ mong có thể cho tất cả mọi người trên thế giới biết sự tài giỏi của cô, đây là sự hăng hái mà những người trẻ tuổi nên có.

Nhưng cô không hề nhìn thấy chút dáng vẻ tùy tiện nào từ trên người của Lâm Thanh Diện, một người có thể giải được ván cờ thất tinh tụ hội chỉ trong vòng hai mươi phút, lẽ ra phải giống như Lý Ngôn Võ, tự cao tự đại, dù gì anh ta cũng có tư cách này.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại khiêm tốn như vậy, đứng ở đó khiến cho người ta không cảm nhận được anh ta đặc biệt ở đâu cả.

Một người trẻ tuổi, trở nên nhẫn nhịn như vậy, nguyên nhân duy nhất đó chính là anh đã trải qua những chuyện mà bản thân không thể tưởng tượng được, trên vai Lâm Thanh Diện, nhất định phải gánh vác gánh nặng mà Tần Vô Song có lẽ cả đời này cũng không thể cảm nhận được.

Mà tâm tình của Lâm Thanh Diện khiến anh không thể giống như một người bình thường, cứ khiêm tốn như vậy cho nên anh mới có thể nói ra lời như tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, anh không tranh giành vào lúc này, chỉ có thể chứng mình thứ đó vẫn chưa lọt vào mắt của anh, hào quang của anh, dù thế nào cũng phải chiếu sáng toàn thế giới này không bỏ qua ngóc ngách nào.

Đương nhiên, trong đó cũng bởi vì cờ vây chẳng qua chúng chỉ là một trong những kỹ năng của Lâm Thanh Diện mà thôi, từ góc nhìn của anh, bản thân biết đánh cờ cũng không cần phải khoe khoang trước mặt người khác như vậy, dù gì nếu như thật sự phải thể hiện ra thì anh chắc chắn sẽ rất bận.

“Tên này, sao lại có thể làm người khác tò mò như vậy chứ, nếu như mình quen anh ta sớm hơn thì tốt rồi.” Tần Vô Song có chút thất vọng nói một câu.

Thấy Lâm Thanh Diện về phòng, Tần Vô Song quay người đi đến phòng làm việc của Tần Đốc Công.

Tần Đốc Công lúc này đang ngồi đọc sách ở trên ghế, thấy Tần Vô Song bước vào thì liền cười hỏi:” Buổi tụ họp hôm nay thế nào? Mọi người không làm khó Lâm Thanh Diện chứ, nó dù gì cũng vừa tới, chúng ta đều đem hi vọng gửi gắm vào cậu ấy, những người trẻ như các con chắc chắn sẽ không phục.”


“Lúc đầu mọi người quả thực không phục, có điều tên này chưa đến hai mươi phút, đã có thể giải được ván cờ Thất tinh tụ hội, sau đó mọi người đều không dám nói gì nữa.” Tần Vô Song nói.

“Ừm, có thể giải được Thất tinh trong hai mươi phút...” Tần Đốc Công chỉ nói nửa câu, đột nhiên đứng bật dậy từ trên ghế: “Con nói cái gì! Cậu ấy giải được ván cờ Thất tinh tụ hội trong thời gian chưa đến hai mươi phút?”

Tần Vô Song lần đầu tiên nhìn thấy Tần Đốc Công kích động như vậy, trên mặt ngay lập tức lộ ra một nụ cười dí dỏm,nói: ”Đúng vậy, không ngờ đúng không, bọn con lúc đó cũng không ngờ tới, con thấy trình độ cờ vây của Lâm Thanh Diện, thắng con là điều đơn giản!”

Tần Đốc Công hít thở sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi không ngừng lẩm bẩm: ”Ta cứ tưởng rằng thằng nhóc này là một đứa lập dị, xem ra lúc trước ta quá xem thường cậu ấy rồi, nếu như vậy thì quán quân của cuộc thi cờ vây lần này, xem ra không thể là ai khác ngoài câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân ta rồi.”

Tần Vô Song cảm thấy lời này của Tần Đốc Công là nói thừa, có Lâm Thanh Diện ở đây, nếu như không lấy được giải quán quân, không phải là rất kì lạ sao.

“Ba, ba nói xem sao Lâm Thanh Diện lại kết hôn sớm vậy chứ, nếu như con gặp anh ta sớm hơn thì tốt biết bao, không chừng bây giờ anh ta cũng sẽ không lạnh nhạt với con như vậy.” Gương mặt tròn của Tần Vô Song đột nhiên đỏ bừng.

Tần Đốc Công nghe thấy lời này của Tần Vô Song thì trên mặt lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, ông hỏi:” Vô Song, nói như vậy, con thật sự thích thằng nhóc đó rồi sao? Nếu thât sự là như vậy thì ba cũng hiểu tại sao con lại nhất quyết muốn đến phòng của Lâm Thanh Diện thay đồ rồi, Lâm Thanh Diện này cũng thật là, con gái ta chủ động như vậy rồi, cậu ta lại vẫn lạnh nhạt như vậy, đúng là tên ngốc.”

“Aiyaa, ba, ba nói gì vậy chứ, anh ta nếu như thật sự giống với những người khác, đến chút cám dỗ này cũng không chịu được thì con mới không thèm thích anh ta đó!” Tần Vô Song có chút kiêu ngạo nói.

Tần Đốc Công khẽ mỉm cười: “Vô Song, nếu như con thật sự thích thằng nhóc Lâm Thanh Diện này, chỉ cần con không chê cậu ấy là người đã từng kết hôn thì ba ủng hộ con theo đuổi cậu ấy, sắc đẹp của con cũng không kém vợ hiện tại của cậu ấy, hơn nữa nhà họ Tần ta là gia tộc số một ở thành phố Thanh Vân, dù sao đi nữa cũng có điều kiện hơn nhiều so với nhà vợ của cậu ấy hiện tại, nếu như cậu ta là người thông minh, chắc chắn sẽ biết phải chọn thế nào.”

Tần Vô Song nghe thế bất lực thở dài, nói: “Ba, nếu như thật sự nghĩ như vậy thì có thể là sai hoàn toàn rồi.”

“Sao vậy, không lẽ ta nói gì sai sao? Cô cả của nhà họ Tần không với tới một tên nghèo như cậu ta à, con đã quên lúc chúng ta đến Hồng Thành, mọi người đã nói Lâm Thanh Diện thế nào sao, mặc dù nói Lâm Thanh Diện là kẻ vô dụng không đúng lắm, nhưng việc cậu ta ở rể là thật, ở điểm này thì nhà họ Tần chúng ta càng có năng lực cạnh tranh hơn mới đúng.” Tần Đốc Công nghiêm túc nói.

Tần Vô Song lúc đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm nay sau khi thấy Lâm Thanh Diện lấy ra tấm thẻ đen của Ngân hàng thế giới ở nhà hàng, cô liền không còn ý nghĩ này nữa.

“Hôm nay bọn con ở nhà hàng, Lâm Thanh Diện không cẩn thận làm vỡ một cái bình sứ, phải đền mấy trăm triệu.” Tần Vô Song kể cho ông nghe.

“Ồ? Cậu ta chắc chắn không đền nổi, có phải con giúp nó đền không, như vậy càng rõ ràng sức mạnh của nhà họ Tần chúng ta.” Tần Đốc Công vân tự hào nói.

Tần Vô Song lắc đầu: “Không, anh ấy tự đền, anh ấy có một tấm thẻ đen của Ngân hàng thế giới...”



Tần Vô Song nghiêm tức gật đầu, dường như rất thích nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tần Đốc Công.

Tần Đốc Công trầm mặc mười mấy giây, trên mặt lộ ra chút gượng gạo, thẻ đen của Ngân Hàng thế giới có nghĩa là gì trong lòng ông rất rõ, một người có loại thẻ đặc biệt này, tài sản sở hữu sợ là mười nhà họ Tần cũng chưa hết.

Mà ông vừa nãy lại còn nói Lâm Thanh Diện là một tên nhóc nghèo, đúng là tự mình vả mình.

“Tên nhóc này khiên tốn như vậy sao, nếu như con không nói, ta vẫn tưởng là cậu ta là một tên nghèo đó.” Tần Đốc Công mở miệng nói một câu.

Tần Vô Song bất lực nhún nhún vai, nói: “Bất ngờ lắm đúng không, lúc đầu con cũng phản ứng như vậy. Haizz, xem ra con gái ba phải độc thân cả đời rồi.”

“Nói bậy, cho dù không có được Lâm Thanh Diện thì với sự ưu tú của con gái ta, tìm một người bạn trai tạm được có gì khó sao, không lẽ con định treo cổ ở một cái cây như Lâm Thanh Diện cả đời à.” Tần Đốc Công cau mày nhìn Tần Vô Song.

“Ayya, ba không hiểu, có những người một khi ba nhìn thấy ánh sáng từ họ, nhìn sang những người khác, thì đều là ảm đạm tăm tối.” Tần Vô Song cảm thán nói một câu.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Vô Song chạy đến trước cửa phòng Lâm Thanh Diện, trong tay bê bữa sáng, thuận tiện còn chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện một chiếc khăn lông rửa mặt.

Cô cũng không quan tâm Lâm Thanh Diện đã dậy hay chưa, liền đẩy thẳng cửa đi vào trong phòng, theo cô, nếu như có thể có thêm những chuyện ngượng ngùng giữa cô và Lâm Thanh Diện thì sẽ giúp ích thúc đẩy sự phát triển tình cảm giữa bọn họ.

Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường, nửa thân trên để trần, lúc nghe thấy tiếng đẩy cửa liền nhanh chóng ngồi dậy.

Anh nhìn thấy Tần Vô Song đi vào, sắc mặt đầy sự bất lực, nói: “Cô hai à, cô lần sau đi vào có thể gõ cửa hay không, giờ mà nhỡ may tôi không mặc quần áo, không phải là bị cô nhìn thấy hết rồi à.”

Trong lòng Tần Vô Song lén cười, trong lòng nghĩ nếu như anh không mặc đồ bị tôi bắt gặp mới tốt đó.

“Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, anh là hi vọng của câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân, tôi đương nhiên phải quan tâm đến anh rồi, anh mau đi rửa mặt đi, trong này có khăn lông, tôi còn chuẩn bị bữa sáng cho anh nữa, chính tay tôi làm đó, anh rửa mặt xong nhớ ăn ngay nhé, sau đó chúng ta đi tham dự cuộc thi.” Tần Vô Song đặt đồ trên tay mình lên bàn.

Lâm Thanh Diện bất lực đứng dậy, giơ tay với lấy áo khoác định mặc vào.


Lúc này Tần Vô Song nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sau khi nhìn thấy từng bắp thịt trên làn da màu đồng của anh thì hai con mắt lập tức không chớp.

“Đợi chút!” Tần Vô Song thấy Lâm Thanh Diện muốn mặc áo, lập tức hét lên một câu.

Lâm Thanh Diện ngây người, hỏi: “Sao vậy?”

Tần Vô Song nhanh chóng đi về phía Lâm Thanh Diện, sau đó đưa tay ra sờ vào bắp thịt của Lâm Thanh Diện, nhìn bộ dáng đó, nước miếng sắp rớt hết ra rồi.

Lâm Thanh Diện thấy cô sờ bắp thịt của mình thì nhanh chóng lùi về sau vài bước, mặc áo vào.

Tần Vô Song bất mãn nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Xí, chỉ là sờ một cái thôi mà, nhỏ nhen vậy làm gì chứ.”

Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn cô, không nói gì, đi thẳng đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Thanh Diện đi đến trước bàn, nhìn thấy trừng gà chiên cháy khét trong đĩa, không nhịn được cau mày lại.

Tần Vô Song mặt đầy mong đợi nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh mau thử xem tôi nấu ngon không, đây là lần đầu tiên tôi nấu cho người khác đó, anh nên thấy tự hào về điều này.”

Lâm Thanh Diện cầm đũa lên, thử một miếng trứng, sau đó quay người đi ra ngoài: “Tôi cảm thấy tôi có thể là không có phúc hưởng thụ, tôi vẫn nên đến nhà ăn của nhà cô ăn thì hơn.”

Tần Vô Song ngay lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hét lên: “Đây là lần đầu tiên tôi nấu, anh bắt buộc phải ăn cho tôi!”

Lâm Thanh Diện vốn không để ý đến cô ấy, đi thẳng ra ngoài.

Tần Vô Song nhất thời mặt đầy ấm ức, hôm nay cô dậy từ sáng sơm làm đồ ăn, trứng gà này là món hoàn hảo nhất cô làm trong só mấy chục quả trước đó rồi, Lâm Thanh Diện lại chỉ thử một miếng đã đặt xuống rồi, thật là quá đáng ghét.

Cô đi đến trước bàn, cầm đĩa trứng lên thử một miếng, sau đó trợn tròn mắt, nhanh chóng đặt miếng trừng kia lại đĩa, bê lên vứt thẳng vào sọt rác.

“Không phải là không ngon chút thôi sao, đến nỗi không cho lời bình luận nào sao, hừ, Tần Vô Song tôi cả đời này mà còn chiên trứng cho người khác thì không họ Tần nữa!”

Sau khi cay đắng nói ra câu này, Tần Vô Song cũng đi ra khỏi phòng.

Địa điểm tổ chức cuộc thi cờ vây lần này nằm trong khu chơi cờ do câu lạc bộ cờ vây thành phố Thanh Vân đặc biệt xây dựng, đặt tên là Thanh Vân Kỳ Xả, diện tích tổng cộng năm trăm mét vuông, tổng cộng có ba tầng, sảnh lớn mỗi tầng là nơi dùng để tổ chức kỳ thi này.

Lúc này trong sảnh lớn tầng một đã có mấy chục bàn cờ được bày chỉnh tề, để tiết kiệm thời gian thì cuộc thi lần này tiến hành cùng lúc, tổng cộng chia thành bốn vòng, mỗi vòng đều loại một nửa thí sinh, sau đó lại chia nhóm lại tiến hành vòng thi tiếp.

Bốn vòng thi tổng cộng cần thời gian hai ngày, sau khi kết thúc, sẽ chọn được hai thí sinh cuối cùng đi vào vòng chung kết, mà hai người này, sẽ thi đấu chung kết vào ngày thứ ba.

Lúc này trong nhà thi đấu cờ vây đã đầy ắp người, ngoài những khán giả mua vé đến xem, còn có các đơn vị truyền thông, cuộc thi cờ vây là điểm nóng hàng năm của thành phố Thanh Vân, những đơn vị truyền thông này đường nhiên đều sẽ viết bài.

Hai người Hồ Vũ Tinh và Vương San San vì để xem cuộc thi lần này, vừa sáng sớm đã chạy đến Thanh Vân Kỳ Xả xếp hàng mua vé, dùng hết sức lực mới có thể chen vào trong đám người đông đúc tiến vào bên trong.

“Chị họ, em nghe nói cuộc thi lần này người có hi vọng quán quân nhất là Lý Ngôn Võ của Hồng Thành đó, nghe nói câu lạc bộ cờ vây ở Hồng Thành của mọi người được Công ty Địa Ốc Vân Hải tài trợ, em vừa nhìn thấy rất nhiều quảng cáo của Công ty Địa Ốc Vân Hải, lần này nếu như Lý Ngôn Võ thật sự là quán quân thì Công ty Địa Ốc Vân Hải chắc chắn sẽ mượn cơ hội lần này tuyên truyền lớn đó.” Vương San San nói một lèo.

“Đúng vậy, nghe nói Lý Ngôn Võ còn rất đẹp trai nữa, nếu như chỉnh trang lại thì còn có thể trở thành nam thần thế hệ mới nữa đó.” Hồ Vũ Tinh cũng si mê nói.

“Aiyaa, nói vậy thôi đã mong chờ lắm rồi, giống như thấy được Lý Ngôn Võ đánh cờ vậy.” Vương San San phấn khích.

Ánh mắt của Vương San San lúc này liếc về phía người đàn ông mập mạp đứng ở phía xa, nhanh chóng nói nhỏ với Hồ Vũ Tinh: “Chị họ, nhìn thấy chưa, người đàn ông giống đầu heo bên đó đó, chính là sếp của Hồng Vận Các, người tên Chu Lâm Triết đó.”

Hồ Vũ Tinh nhìn về phía bên đó, nghĩ đến chuyện bọn họ hãm hại Lâm Thanh Diện mấy ngày trước, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, nói: “Cũng không biết Lâm Thanh Diện hôm đó có bị đánh chết không, có điều thể trạng của tên sếp Chu này thì Lâm Thanh Diện chắc chắn chịu không ít khổ cực đâu.”

“Chị nói xem Lâm Thanh Diện có đến đây xem thi đấu không?” Vương San San hỏi.

Hồ Vũ Tinh vừa muốn nói, liền nhìn thấy ở phía cửa, Lâm Thanh Diện đi vào bên trong.

“Nhắc đến tào tháo thì tào tháo liền tới, tên nhóc này lại cũng còn mặt mũi đến cuộc thi cờ vây lớn như vậy, đúng là mất hứng mà.” Hồ Vũ Tinh lẩm bẩm.

Vương San San cũng nhìn thấy Lâm Thanh Diện, nói: “Chị họ, sếp Chu không phải ở bên đó sao, chúng ta đã nhìn thấy tên nhóc này, không bằng cho cậu ta thêm vài rắc rối nữa, lần trước cậu ta chắc chắn bị sếp Chu đánh không nhẹ, bây giờ sếp Chu thấy cậu ta, không chừng có thể dọa cậu ta chạy mất dạng đó.”

Trên mặt Hồ Vũ Tinh cũng lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó hai người liền thương lượng, một người đi về phía Lâm Thanh Diện, còn người kia lại đi về phía sếp Chu.

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 293: Tên nhóc nghèo lâm thanh diện
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...