Rể Quý Trời Cho
Chương 282: Cải trắng dâng lên miệng heo
Nhà họ Tần, sau khi Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đến đây thì có thể nói là nhận được sự tiếp đón nhiệt tình, Tần Đốc Công sắp xếp Lâm Thanh Diện ở phòng bên cạnh Tần Vô Song, cũng không biết cố ý hay là vô tình.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh với Tần Đốc Công nói về kế hoạch báo thù, trước khi tới thì Trần Tài Anh cũng không biết chuyện Tôn Cảnh, cho nên trước khi báo thù nhà họ Phó thì anh ta muốn giải quyết Tôn Cảnh.
Ngày hôm kia là tiệc mừng thọ bà cụ Phó, cho nên anh muốn giải quyết Tôn Cảnh cũng chỉ có thời gian một ngày.
Tần Đốc Công tỏ vẻ nhà họ Tôn không là gì cả, anh ta đồng ý giúp đỡ hết mình, chỉ cần Lâm Thanh Diện giúp anh ta thắng cuộc thi cờ vây thì chuyện gì cũng dễ nói.
Sau khi bàn bạc xong kết hoạch, Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện lần lượt về phòng, chuẩn bị cho hành động ngày mai.
Lâm Thanh Diện nằm xuống giường không bao lâu thì nghe thấy có người gõ cửa.
Anh đứng dậy đi mở cửa thì phát hiện Tần Vô Song mặc sườn xám đứng bên ngoài, xem ra cô ta đã trang điểm rất tỉ mỉ, sườn xám phù hợp với khí chất của cô ta làm cho cô ta càng xinh đẹp.
Mấy năm nay Lâm Thanh Diện đã gặp nhiều cô gái ăn mặc rất thời trang thậm chí có thể nói là đi trước thời đại, anh đã gặp không ít cô gái thích mặc sườn xám giống như Tần Vô Song, cho nên lúc anh thấy Tần Vô Song kia thì trong lòng cũng có một chút kinh ngạc.
Tần Vô Song chú ý tới ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cô ta trang điểm tỉ mỉ lâu như vậy là vì muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Diện.
“Có chuyện gì không?” Lâm Thanh Diện cảm thấy kinh ngạc là vì anh rất ít thấy cô gái mặc sườn xám mà thôi, cũng không cảm thấy Tần Vô Song mặc sườn xám thì có thể gây sự chú ý của mình.
“Tôi tự tay xao lá trà, tôi vừa pha nên muốn anh nếm thử.” Tần Vô Song mở miệng.
“Uống trà vào đêm khuya không tốt lắm, dễ mất ngủ, ngày mai cô lại mang đến đây.” Lâm Thanh Diện mở miệng, sau đó anh định xoay người về phòng ngủ.
Tần Vô Song thấy thế thì đôi mắt lập tức mở to, cô ta nghĩ thầm đêm khuya mình mặc sườn xám, trang điểm xinh đẹp như thế đã đủ rõ ràng, đưa trà cũng chỉ là cái cớ mà thôi, Lâm Thanh Diện không nhìn ra sao?
Chẳng lẽ người này là trai thẳng?
“Khụ khụ, vậy bây giờ cách thời gian ngủ còn sớm, cho dù anh không uống trà thì cho tôi vào ngồi một chút được chứ, tôi muốn nhờ anh chỉ bảo về cờ vây.” Tần Vô Song nhanh chóng tìm lý do.
Không phải cô ta biết Lâm Thanh Diện đã kết hôn mà còn muốn dụ dỗ anh, lúc này cô ta đến đây cũng là vì tìm Lâm Thanh Diện chỉ bảo về cờ vây, trang điểm xinh đẹp là muốn tạo ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện mà thôi.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện là người vô cùng lợi hại trong giới cờ vây, Tần Vô Song cực kỳ sùng bái, cũng không loại bỏ trong lòng cô ta còn có suy nghĩ khác.
Lâm Thanh Diện nghe Tần Vô Song nói thì gật đầu nói: “Vậy cô vào đi.”
Tần Vô Song bưng trà vào phòng Lâm Thanh Diện, tràn đầy ưu nhã ngồi trên ghế bên cạnh.
Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút mệt mỏi nên nằm ở trên giường.
“Cô có vấn đề gì thì mai hỏi đi, tôi có chút mệt mỏi, ngày mai còn có việc, phải đi ngủ sớm một chút.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tần Vô Song nhìn Lâm Thanh Diện không coi trọng mình thì trong lòng có chút tức giận, cô ta không phục, người ta làm như không thấy cô ta trang điểm, chuyện này làm cho Tần Vô Song cảm giác mình không có sức hấp dẫn.
Càng như vậy, cô ta càng muốn chứng minh bản thân, cô ta nhất định phải để cho Lâm Thanh Diện thấy được sực hấp dẫn của mình, sao một người đàn ông như Lâm Thanh Diện có thể coi thường cô ta như thế.
Từ trước đến nay Tần Vô Song luôn kiêu ngạo lạnh lùng chưa từng gặp qua trai thẳng như Lâm Thanh Diện, cho nên mặc dù cô ta biết Lâm Thanh Diện đã kết hôn nhưng cũng muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình.
Cô ta đứng dậy mở miệng nói: “Hôm nay anh rất mệt sao, thật ra tôi có học xoa bóp, nếu anh không ngại thì tôi có thể giúp anh xoa bóp một chút.”
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn cô cả nhà họ Tần, anh nghĩ thầm không phải lần đầu tiên gặp cô ta rất kiêu ngạo lạnh lùng à, sao hiện tại lại biến thành như vậy.
“Nếu cô không hỏi về cờ vây thì mau về ngủ đi, cô trang điểm rất xinh đẹp, chẳng qua tôi đã có vợ cho nên không có hứng thú với cô, cô cũng đừng tốn công tốn sức.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lâm Thanh Diện vạch trần Tần Vô Song làm cho cô ta vô cùng xấu hổ, chẳng qua những lời của Lâm Thanh Diện khiến cô ta cảm thấy hiện tại mình muốn có Lâm Thanh Diện, mà Lâm Thanh Diện còn ghét bỏ không muốn cô ta.
Chuyện này làm cho trong lòng cô ta tràn đầy tức giận, cô ta chưa từng mất mặt trước một người đàn ông nào như thế.
“Ai… Ai nói tôi trang điểm xinh đẹp vì anh chứ, sao anh lại coi trọng mình như vậy, hừ, hiện tại tôi cho anh nếm thử kỹ thuật xoa bóp của mình!”
Tần Vô Song véo vào đùi Lâm Thanh Diện một cái.
Lâm Thanh Diện lập tức ngồi dậy xoa nhẹ chân mình.
“Mẹ nó, cô xuống tay quá ác độc, tôi và cô không thù không oán, cô véo tôi như thế làm gì.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tần Vô Song đắc ý ngẩng đầu lên mở miệng nói: “Kỹ thuật xoa bóp của tôi rất lợi hại, chuyên trị ung thư trai thẳng.”
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, anh xuống giường đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống nói: “Cô muốn hỏi cái gì thì nói đi.”
Lúc này Tần Vô Song mới cười ngồi đối diện Lâm Thanh Diện, cô ta hỏi Lâm Thanh Diện rất nhiều điều về cờ vây.
Lâm Thanh Diện giải thích cho cô ta rất nhiều về cờ vây, Tần Vô Song giống như được mở mang đầu óc, phát hiện thế giới mới, Lâm Thanh Diện chỉ nói mấy câu đã làm cho cô ta có sự hiểu biết mới về cờ vây.
Lâm Thanh Diện nói xong thì Tần Vô Song vẫn chưa lấy lại tinh thần, hai mắt cô ta nhìn Lâm Thanh Diện, cảm giác người đàn ông này đúng là có sức hấp dẫn.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười, sau đó là giọng của Tần Hùng hài hước nói: “Chị, hơn nửa đêm chị mặc đồ gợi cảm ngồi trong phòng Lâm Thanh Diện làm cái gì, còn say mê nhìn anh ta nữa, không lẽ chị muốn dâng mình lên chứ.”
Tần Vô Song lập tức phục hồi tinh thần, sau đó quay về về phía cửa thì phát hiện Tần Hùng đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, vừa rồi cô ta vào đã quên đóng cửa.
“Tần Hùng, em nói bậy nói bạ gì đó, chị tới nghe Lâm Thanh Diện giảng giải cờ vây, dâng mình lên gì chứ.” Tần Vô Song lập tức đỏ mặt lên.
“Ha ha, thật sự chỉ nghe Lâm Thanh Diện giảng giải cờ vây thôi sao, trước kia em chưa thấy chị mặc sườn xám gợi cảm như thế, hơn nữa vừa rồi ánh mắt chị nhìn Lâm Thanh Diện giống như sắp chảy nước miếng vậy, chị còn nói không định dâng mình lên.” Tần Hùng cười xấu xa nói.
Tần Vô Song đứng lên đi về phía cửa, cô ta nổi giận đùng đùng nhìn nuốt chửng Tần Hùng.
Tần Hùng nhanh chóng chạy ra xa mở miệng nói: “Nhà người ta là heo cướp lấy cải trắng, còn nhà chúng là cải trắng dâng lên miệng heo.”
“Tần Hùng, thằng nhóc con này, hôm nay chị không cho em biết tay thì em không biết vì sao bông hoa màu hồng đúng không!”
Lâm Thanh Diện nhìn Tần Vô Song đuổi theo Tần Hùng thì cũng bất đắc dĩ cười cười, anh nghĩ thầm hai chị em này đúng là thú vị, đã lớn như thế mà còn có thể đùa giỡn như vậy.
Anh đi tới đóng cửa lại, sau đó quay về nằm xuống giường ngủ.
Ngày hôm sau, võ quán Tôn Thị.
Bởi vì có người của võ quán Vân Khê đến hướng dẫn, nên sáng sớm những người đại diện cho các võ quán trong thành phố Thanh Vân đều chạy tới võ quán Tôn Thị, chỉ sợ bỏ qua cơ hội hướng dẫn lần này.
“Cảnh, nghe nói ngày mai nhà họ Phó sẽ tuyên bố chuyện kết hôn của anh và Phó Cẩm Tú, Phó Cẩm Tú cũng coi là người đẹp nổi tiếng thành phố Thanh Vân nên rất xứng đôi với anh, lúc trước Trần Tài Anh còn thua xa anh nữa.”
“Đúng vậy, dù sao Trần Tài Anh cũng xuất thân từ người bán bánh trái, không thể so sánh với nhà họ Tôn các người.”
Tôn Cảnh cười nói với bọn họ: “Thật ra năm đó tôi và Trần Tài Anh rất thân thiết, cũng là vì Phó Cẩm Tú, ai biết bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn, tôi cũng không thể ép bọn họ ly hôn, sau đó nhà họ Phó ra tay với Trần Tài Anh, tôi cũng âm thầm giúp một tay, bây giờ Trần Tài Anh đã biến mất nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng có được Phó Cẩm Tú.”
“Chuyện tốt không sợ muộn, sau khi anh và Phó Cẩm Tú kết hôn thì giang sơn của Trần Tài Anh trước đó sẽ trở thành của anh, anh đúng là người nhặt được may mắn, nhà họ Tôn liên kết với nhà họ Phó, hơn nữa trước kia Trần Tài Anh đánh bại mấy thế lực, sợ là gia tộc hàng đầu cũng phải kiêng dè các anh mấy phần.” Một người nịnh nọt nói.
Tôn Cảnh ha ha cười, nói: “Chuyện này là sự thật, tôi cũng coi như là ngồi không hưởng lộc.”
Lúc này Tôn Văn Khuê đã đi tới mở miệng nói: “Sao con trai tôi được coi là ngồi không hưởng lộc chứ, năm đó Trần Tài Anh phát triển thế lực, con trai tôi đã giúp cậu ta không ít, chuyện đó có một nửa là công lao của con trai tôi.”
“Hiện tại đừng nói Trần Tài Anh đã chết, cho dù cậu ta còn sống cũng phải tặng phụ nữ của mình cho con trai tôi, cậu ta chỉ là một tên lưu manh, sao có thể so sánh với nhà họ Tôn chứ.”
Tôn Văn Khuê vừa nói xong thì có người đá văng cửa võ quán, ngay sau đó một bóng người đi vào võ quán.
“Ha ha, xem ra năm đó tao bị mù mới xem loại người như mày là anh em, còn có nhà họ Tôn chó má các người nữa, vừa rồi mấy người nói những lời đó thì các người cũng xứng là nhà làm quan sao? Tôi thấy các người là một đám lưu mang ăn thịt người không nhả xương thì có!” Trần Tài Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mọi người thấy rõ người đến thì vô cùng kinh ngạc.
“Trần Tài Anh! Sao lại là anh, không phải anh đã chết rồi sao!”
Tôn Cảnh cũng đầy khó tin nhìn Trần Tài Anh, mở miệng nói: “Sao… Sao anh có thể còn sống, nhà họ Phó nói anh đã chết.”
Trần Tài Anh hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu tao chết thì sao còn có thể quay về lấy mạng chó của mày chứ! Tôn Cảnh, Trần Tài Anh này trở về thành phố Thanh Vân thì điều đầu tiên làm chính là giết mày!”
Rể Quý Trời Cho
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh với Tần Đốc Công nói về kế hoạch báo thù, trước khi tới thì Trần Tài Anh cũng không biết chuyện Tôn Cảnh, cho nên trước khi báo thù nhà họ Phó thì anh ta muốn giải quyết Tôn Cảnh.
Ngày hôm kia là tiệc mừng thọ bà cụ Phó, cho nên anh muốn giải quyết Tôn Cảnh cũng chỉ có thời gian một ngày.
Tần Đốc Công tỏ vẻ nhà họ Tôn không là gì cả, anh ta đồng ý giúp đỡ hết mình, chỉ cần Lâm Thanh Diện giúp anh ta thắng cuộc thi cờ vây thì chuyện gì cũng dễ nói.
Sau khi bàn bạc xong kết hoạch, Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện lần lượt về phòng, chuẩn bị cho hành động ngày mai.
Lâm Thanh Diện nằm xuống giường không bao lâu thì nghe thấy có người gõ cửa.
Anh đứng dậy đi mở cửa thì phát hiện Tần Vô Song mặc sườn xám đứng bên ngoài, xem ra cô ta đã trang điểm rất tỉ mỉ, sườn xám phù hợp với khí chất của cô ta làm cho cô ta càng xinh đẹp.
Mấy năm nay Lâm Thanh Diện đã gặp nhiều cô gái ăn mặc rất thời trang thậm chí có thể nói là đi trước thời đại, anh đã gặp không ít cô gái thích mặc sườn xám giống như Tần Vô Song, cho nên lúc anh thấy Tần Vô Song kia thì trong lòng cũng có một chút kinh ngạc.
Tần Vô Song chú ý tới ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cô ta trang điểm tỉ mỉ lâu như vậy là vì muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thanh Diện.
“Có chuyện gì không?” Lâm Thanh Diện cảm thấy kinh ngạc là vì anh rất ít thấy cô gái mặc sườn xám mà thôi, cũng không cảm thấy Tần Vô Song mặc sườn xám thì có thể gây sự chú ý của mình.
“Tôi tự tay xao lá trà, tôi vừa pha nên muốn anh nếm thử.” Tần Vô Song mở miệng.
“Uống trà vào đêm khuya không tốt lắm, dễ mất ngủ, ngày mai cô lại mang đến đây.” Lâm Thanh Diện mở miệng, sau đó anh định xoay người về phòng ngủ.
Tần Vô Song thấy thế thì đôi mắt lập tức mở to, cô ta nghĩ thầm đêm khuya mình mặc sườn xám, trang điểm xinh đẹp như thế đã đủ rõ ràng, đưa trà cũng chỉ là cái cớ mà thôi, Lâm Thanh Diện không nhìn ra sao?
Chẳng lẽ người này là trai thẳng?
“Khụ khụ, vậy bây giờ cách thời gian ngủ còn sớm, cho dù anh không uống trà thì cho tôi vào ngồi một chút được chứ, tôi muốn nhờ anh chỉ bảo về cờ vây.” Tần Vô Song nhanh chóng tìm lý do.
Không phải cô ta biết Lâm Thanh Diện đã kết hôn mà còn muốn dụ dỗ anh, lúc này cô ta đến đây cũng là vì tìm Lâm Thanh Diện chỉ bảo về cờ vây, trang điểm xinh đẹp là muốn tạo ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện mà thôi.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện là người vô cùng lợi hại trong giới cờ vây, Tần Vô Song cực kỳ sùng bái, cũng không loại bỏ trong lòng cô ta còn có suy nghĩ khác.
Lâm Thanh Diện nghe Tần Vô Song nói thì gật đầu nói: “Vậy cô vào đi.”
Tần Vô Song bưng trà vào phòng Lâm Thanh Diện, tràn đầy ưu nhã ngồi trên ghế bên cạnh.
Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút mệt mỏi nên nằm ở trên giường.
“Cô có vấn đề gì thì mai hỏi đi, tôi có chút mệt mỏi, ngày mai còn có việc, phải đi ngủ sớm một chút.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tần Vô Song nhìn Lâm Thanh Diện không coi trọng mình thì trong lòng có chút tức giận, cô ta không phục, người ta làm như không thấy cô ta trang điểm, chuyện này làm cho Tần Vô Song cảm giác mình không có sức hấp dẫn.
Càng như vậy, cô ta càng muốn chứng minh bản thân, cô ta nhất định phải để cho Lâm Thanh Diện thấy được sực hấp dẫn của mình, sao một người đàn ông như Lâm Thanh Diện có thể coi thường cô ta như thế.
Từ trước đến nay Tần Vô Song luôn kiêu ngạo lạnh lùng chưa từng gặp qua trai thẳng như Lâm Thanh Diện, cho nên mặc dù cô ta biết Lâm Thanh Diện đã kết hôn nhưng cũng muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình.
Cô ta đứng dậy mở miệng nói: “Hôm nay anh rất mệt sao, thật ra tôi có học xoa bóp, nếu anh không ngại thì tôi có thể giúp anh xoa bóp một chút.”
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn cô cả nhà họ Tần, anh nghĩ thầm không phải lần đầu tiên gặp cô ta rất kiêu ngạo lạnh lùng à, sao hiện tại lại biến thành như vậy.
“Nếu cô không hỏi về cờ vây thì mau về ngủ đi, cô trang điểm rất xinh đẹp, chẳng qua tôi đã có vợ cho nên không có hứng thú với cô, cô cũng đừng tốn công tốn sức.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lâm Thanh Diện vạch trần Tần Vô Song làm cho cô ta vô cùng xấu hổ, chẳng qua những lời của Lâm Thanh Diện khiến cô ta cảm thấy hiện tại mình muốn có Lâm Thanh Diện, mà Lâm Thanh Diện còn ghét bỏ không muốn cô ta.
Chuyện này làm cho trong lòng cô ta tràn đầy tức giận, cô ta chưa từng mất mặt trước một người đàn ông nào như thế.
“Ai… Ai nói tôi trang điểm xinh đẹp vì anh chứ, sao anh lại coi trọng mình như vậy, hừ, hiện tại tôi cho anh nếm thử kỹ thuật xoa bóp của mình!”
Tần Vô Song véo vào đùi Lâm Thanh Diện một cái.
Lâm Thanh Diện lập tức ngồi dậy xoa nhẹ chân mình.
“Mẹ nó, cô xuống tay quá ác độc, tôi và cô không thù không oán, cô véo tôi như thế làm gì.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tần Vô Song đắc ý ngẩng đầu lên mở miệng nói: “Kỹ thuật xoa bóp của tôi rất lợi hại, chuyên trị ung thư trai thẳng.”
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, anh xuống giường đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống nói: “Cô muốn hỏi cái gì thì nói đi.”
Lúc này Tần Vô Song mới cười ngồi đối diện Lâm Thanh Diện, cô ta hỏi Lâm Thanh Diện rất nhiều điều về cờ vây.
Lâm Thanh Diện giải thích cho cô ta rất nhiều về cờ vây, Tần Vô Song giống như được mở mang đầu óc, phát hiện thế giới mới, Lâm Thanh Diện chỉ nói mấy câu đã làm cho cô ta có sự hiểu biết mới về cờ vây.
Lâm Thanh Diện nói xong thì Tần Vô Song vẫn chưa lấy lại tinh thần, hai mắt cô ta nhìn Lâm Thanh Diện, cảm giác người đàn ông này đúng là có sức hấp dẫn.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười, sau đó là giọng của Tần Hùng hài hước nói: “Chị, hơn nửa đêm chị mặc đồ gợi cảm ngồi trong phòng Lâm Thanh Diện làm cái gì, còn say mê nhìn anh ta nữa, không lẽ chị muốn dâng mình lên chứ.”
Tần Vô Song lập tức phục hồi tinh thần, sau đó quay về về phía cửa thì phát hiện Tần Hùng đang đứng ở ngoài cửa nhìn mình, vừa rồi cô ta vào đã quên đóng cửa.
“Tần Hùng, em nói bậy nói bạ gì đó, chị tới nghe Lâm Thanh Diện giảng giải cờ vây, dâng mình lên gì chứ.” Tần Vô Song lập tức đỏ mặt lên.
“Ha ha, thật sự chỉ nghe Lâm Thanh Diện giảng giải cờ vây thôi sao, trước kia em chưa thấy chị mặc sườn xám gợi cảm như thế, hơn nữa vừa rồi ánh mắt chị nhìn Lâm Thanh Diện giống như sắp chảy nước miếng vậy, chị còn nói không định dâng mình lên.” Tần Hùng cười xấu xa nói.
Tần Vô Song đứng lên đi về phía cửa, cô ta nổi giận đùng đùng nhìn nuốt chửng Tần Hùng.
Tần Hùng nhanh chóng chạy ra xa mở miệng nói: “Nhà người ta là heo cướp lấy cải trắng, còn nhà chúng là cải trắng dâng lên miệng heo.”
“Tần Hùng, thằng nhóc con này, hôm nay chị không cho em biết tay thì em không biết vì sao bông hoa màu hồng đúng không!”
Lâm Thanh Diện nhìn Tần Vô Song đuổi theo Tần Hùng thì cũng bất đắc dĩ cười cười, anh nghĩ thầm hai chị em này đúng là thú vị, đã lớn như thế mà còn có thể đùa giỡn như vậy.
Anh đi tới đóng cửa lại, sau đó quay về nằm xuống giường ngủ.
Ngày hôm sau, võ quán Tôn Thị.
Bởi vì có người của võ quán Vân Khê đến hướng dẫn, nên sáng sớm những người đại diện cho các võ quán trong thành phố Thanh Vân đều chạy tới võ quán Tôn Thị, chỉ sợ bỏ qua cơ hội hướng dẫn lần này.
“Cảnh, nghe nói ngày mai nhà họ Phó sẽ tuyên bố chuyện kết hôn của anh và Phó Cẩm Tú, Phó Cẩm Tú cũng coi là người đẹp nổi tiếng thành phố Thanh Vân nên rất xứng đôi với anh, lúc trước Trần Tài Anh còn thua xa anh nữa.”
“Đúng vậy, dù sao Trần Tài Anh cũng xuất thân từ người bán bánh trái, không thể so sánh với nhà họ Tôn các người.”
Tôn Cảnh cười nói với bọn họ: “Thật ra năm đó tôi và Trần Tài Anh rất thân thiết, cũng là vì Phó Cẩm Tú, ai biết bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn, tôi cũng không thể ép bọn họ ly hôn, sau đó nhà họ Phó ra tay với Trần Tài Anh, tôi cũng âm thầm giúp một tay, bây giờ Trần Tài Anh đã biến mất nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng có được Phó Cẩm Tú.”
“Chuyện tốt không sợ muộn, sau khi anh và Phó Cẩm Tú kết hôn thì giang sơn của Trần Tài Anh trước đó sẽ trở thành của anh, anh đúng là người nhặt được may mắn, nhà họ Tôn liên kết với nhà họ Phó, hơn nữa trước kia Trần Tài Anh đánh bại mấy thế lực, sợ là gia tộc hàng đầu cũng phải kiêng dè các anh mấy phần.” Một người nịnh nọt nói.
Tôn Cảnh ha ha cười, nói: “Chuyện này là sự thật, tôi cũng coi như là ngồi không hưởng lộc.”
Lúc này Tôn Văn Khuê đã đi tới mở miệng nói: “Sao con trai tôi được coi là ngồi không hưởng lộc chứ, năm đó Trần Tài Anh phát triển thế lực, con trai tôi đã giúp cậu ta không ít, chuyện đó có một nửa là công lao của con trai tôi.”
“Hiện tại đừng nói Trần Tài Anh đã chết, cho dù cậu ta còn sống cũng phải tặng phụ nữ của mình cho con trai tôi, cậu ta chỉ là một tên lưu manh, sao có thể so sánh với nhà họ Tôn chứ.”
Tôn Văn Khuê vừa nói xong thì có người đá văng cửa võ quán, ngay sau đó một bóng người đi vào võ quán.
“Ha ha, xem ra năm đó tao bị mù mới xem loại người như mày là anh em, còn có nhà họ Tôn chó má các người nữa, vừa rồi mấy người nói những lời đó thì các người cũng xứng là nhà làm quan sao? Tôi thấy các người là một đám lưu mang ăn thịt người không nhả xương thì có!” Trần Tài Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mọi người thấy rõ người đến thì vô cùng kinh ngạc.
“Trần Tài Anh! Sao lại là anh, không phải anh đã chết rồi sao!”
Tôn Cảnh cũng đầy khó tin nhìn Trần Tài Anh, mở miệng nói: “Sao… Sao anh có thể còn sống, nhà họ Phó nói anh đã chết.”
Trần Tài Anh hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu tao chết thì sao còn có thể quay về lấy mạng chó của mày chứ! Tôn Cảnh, Trần Tài Anh này trở về thành phố Thanh Vân thì điều đầu tiên làm chính là giết mày!”
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 282: Cải trắng dâng lên miệng heo
10.0/10 từ 14 lượt.