Rể Quý Trời Cho
Chương 278: Ông đây là chu lâm triết
Nhân viên phục vụ nói rất lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang ăn cơm ở Hồng Vận Các.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, trên mặt lộ ra ánh mắt đồng cảm.
"Không ngờ bây giờ vẫn còn có người dám cười nhạo ông chủ Chu nữa đấy, hiện tại ông chủ Chu đang là người đứng đầu trong ngành dịch vụ ăn uống ở thành phố Thanh Vân này, hai người kia thật sự là không biết sống chết."
"Chậc chậc, lại dám chạy tới tận Hồng Vận Các nói mấy lời này, muốn chết rồi đúng không, ông chủ Chu hận nhất chính là người dám gọi lái tên của ông ta đi."
"Hai người này chắc là từ nơi khác đến, có lẽ là sau khi nghe tên của ông chủ Chu mới không nhịn được mới thảo luận một chút lại tình cờ bị nhân viên phục vụ nghe thấy, thật sự là không may rồi."
...
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đều vô cùng kỳ quái nhìn nhân viên phục vụ kia, hai người không biết nhân viên phục vụ này đang nói cái gì.
"Anh nghe nhầm rồi, vừa rồi chúng tôi không hề nói ông chủ của anh là heo." Trần Tài Anh nhìn chằm chằm vào người kia nói một câu.
"Anh đừng giảo biện nữa, vừa rồi tôi nghe thấy rất rõ ràng, hai người các anh đang chê cười ông chủ của chúng tôi là một con heo!" Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
Vừa rồi Vương San San đã nói cho anh ta biết hai người này là người nơi khác đến nên chắc chắn không có quen biết gì ở thành phố Thanh Vân này, anh ta chỉ cần khẳng định hai người này mắng ông chủ của bọn họ thì chắc chắn hai người này sẽ không thế nào giải thích nổi.
Anh ta biết rất rõ tính cách của ông chủ mình, phàm là người không có lai lịch gì mặc kệ là có nói thật hay không thì chỉ cần có người nhắc tới chuyện này đều sẽ đánh cho người nói một trận trước.
Trước kia anh ta cũng đã thấy đồng nghiệp của mình dùng cách này để trả thù người khác cho nên cũng không lo lắng Chu Lâm Triết truy đến cùng chuyện này.
Lúc này quản lý của Hồng Vận Các đi tới, cau mày nhìn hai người Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Quản lý, vừa rồi hai người kia nói ông chủ của chúng ta là một con heo, bị tôi nghe được mà hai người bọn họ vẫn không chịu thừa nhận." Nhân viên phục vụ hung dữ mở miệng.
Quản lý biến sắc mặt, quay đầu trừng mắt với Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh một cái, lạnh lùng nói: "Các anh không biết quy tắc của Hồng Vận Các à? Dám đem tên của ông chủ chúng tôi ra đùa cợt, không muốn sống nữa rồi đúng không?"
"Chúng tôi không hề lấy tên của ông chủ các anh ra đùa cợt, thậm chí chúng tôi còn không biết ông chủ của các anh tên là gì luôn, nhân viên phục vụ này của các anh đột nhiên phát điên cái gì không hề liên quan tới chúng tôi." Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
Mấy năm nay Chu Lâm Triết mới giàu, Trần Tài Anh đã rời khỏi thành phố Thanh Vân khá lâu cho nên cũng không biết bây giờ thành phố Thanh Vân như thế nào, đương nhiên cũng không biết Chu Lâm Triết.
"Anh đừng giảo biện nữa, đương nhiên bây giờ anh sẽ không chịu thừa nhận rồi nhưng lúc ấy tôi nghe thấy rất rõ ràng là các anh đang cười cợt tên của ông chủ tôi!" Nhân viên phục vụ cắn răng kiên trì nói.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ sau đó liếc nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy Hồ Vũ Tinh và Vương San San đang ngồi ở trong góc dường như đã hiểu ra chuyện gì.
Anh đưa tay chỉ vào Hồ Vũ Tinh ở bên kia, mở miệng nói: "Là hai cô ấy bảo anh nói như vậy đúng không."
"Anh đừng nói nhảm nữa, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Nhân viên phục vụ không ngờ Lâm Thanh Diện lại đoán được chuyện gì xảy ra, lập tức trở nên bối rối.
Hồ Vũ Tinh và Vương San San thấy Lâm Thanh Diện nhìn về phía mình liền vội vàng cầm menu lên che khuất mặt mình.
"Đừng nói nhảm nữa, tiệm chúng tôi có quy định chế nhạo tên của ông chủ của chúng tôi thì mỗi người bị phạt ba mươi triệu, nộp phạt rồi chúng tôi sẽ không thông báo chuyện này với ông chủ nữa, hai người các anh muốn nộp tiền hay là để ông chủ chúng tôi dẫn người tới?" Quản lý mất kiên nhẫn nói.
"Chuyện không có thật, hơn nữa chỉ bằng một câu của các anh mà đòi lấy được tiền của bọn tôi à, các anh cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy." Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
"Cái gì, các người không muốn nộp tiền đúng không?" Quản lý lườm Trần Tài Anh một cái.
"Muốn lấy tiền của tôi á, không có cửa đâu!" Trần Tài Anh mở miệng.
"Hai người vẫn nên thành thật đưa tiền đi, không phải bọn họ đùa giỡn các anh đâu, nếu như ông chủ của bọn họ tới thật thì các anh sẽ gặp phiền toái lớn đó." Một người đang ăn cơm ở bên cạnh khuyên một câu.
"Ha ha, không ngờ chỉ có mấy năm không về mà thành phố Thanh Vân đã biến thành như thế này, ăn một bữa cơm cũng bị lừa tiền, không biết là ai đã cho các người cái lá gan này!" Trần Tài Anh mở miệng.
"Không đưa tiền đúng không, vậy hai người chờ ở đó cho tôi, chờ ông chủ của chúng tôi tới đến lúc đó các người không chỉ mất tiền mà còn bị ông chủ của chúng tôi đánh nữa, đúng là thứ không biết tốt xấu." Quản lý mắng một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ông chủ của bọn họ.
Tất cả mọi người đều lắc đầu nhìn bọn họ, cảm thấy Trần Tài Anh làm như vậy thật sự là quá ngu ngốc.
Hai người Hồ Vũ Tinh và Vương San San thấy quản lý gọi điện thoại cho ông chủ, trên mặt đều lộ ra nụ cười lạnh.
"Chỉ cần gọi điện thoại cho ông chủ của Hồng Vận Các thì hai người bọn họ sẽ không chạy được nữa, chúng ta đi thôi, kết cục của bọn họ như thế nào không cần nghĩ cũng biết rồi." Vương San San đứng dậy.
Hồ Vũ Tinh hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó cô ta liền đi cùng với Vương San San đi ra ngoài.
Lâm Thanh Diện thấy thế định ngăn hai người kia lại thì lại bị nhân viên phục vụ kia lập tức cản lại.
"Làm gì vậy, định chạy à? Tôi nói cho anh biết đã gây chuyện ở Hồng Vận Các này rồi thì anh không thể nào chạy thoát được đâu!" Nhân viên phục vụ quát lớn một câu.
Những nhân viên phục vụ khác ở Hồng Vận Các lập tức vây tới chặn đường của Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, phòng ngừa hai người bọn họ chạy trốn.
Lâm Thanh Diện thấy thế cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, xem ra phiền toái này không tránh được rồi chỉ có điều cũng chả là cái gì cả.
Mặc dù Hồ Vũ Tinh đáng ghét nhưng Lâm Thanh Diện cũng không nhàm chán đến mức đuổi theo cô ta không thả như vậy.
"Ngồi xuống ăn cơm trước đi, chờ ông chủ của bọn họ đến đây rồi nói tiếp." Lâm Thanh Diện ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm.
Trần Tài Anh cũng ngồi xuống theo, tức giận trừng mắt với những người này một chút.
Quản lý và những nhân viên phục vụ kia đều cười nhạo, không hiểu sao lúc này Lâm Thanh Diện còn có tâm tư để ăn cơm được nữa.
"Tốt nhất là hai người nên ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới chịu đánh được, đừng để lát nữa ông chủ của chúng tôi dẫn người tới chưa đánh được mấy cái hai người đã ngã gục xuống rồi." Quản lý hung ác nói.
Không bao lâu sau bên ngoài Hồng Vận Các liền vang lên một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó có một đám người liền vọt vào, dẫn đầu là một người đàn ông đầu to nâng một cái bụng bia đi tới, người này chính là ông chủ của Hồng Vận Các, Chu Lâm Triết.
"Con bà nó, ai dám mắng ông đây là heo hả, lăn ra đây cho ông, xem hôm nay ông đây có đánh anh ta thành đầu heo không!" Chu Lâm Triết quát lớn một câu.
Quản lý vội vàng vẫy tay với ông ta, mở miệng nói: "Ông chủ, là hai người kia!"
Mấy người Chu Lâm Triết mang tới lập tức vây chặt bàn của Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh lại, người xung quanh thấy thế cũng vội vàng chạy dạt vào một góc.
Chu Lâm Triết đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, mở miệng nói: "Là hai người mắng ông đây là heo?"
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào người này, chỉ thấy bề ngoài của ông ta quả thực rất giống heo.
"Ông tên gì?" Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
"Ông đây là Chu Lâm Triết! Chẳng lẽ cậu lại chưa từng nghe qua tên của ông đây à?" Chu Lâm Triết mở miệng quát lên.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh liếc nhìn nhau, không nhịn được cùng nở nụ cười.
Khó trách ông chủ này lại nhạy cảm đối với chuyện người khác nói ông ta là heo như vậy, thì ra là có một cái tên mỹ miều như thế.
"Con mẹ nó, hai người cười cái gì, chẳng lẽ là cảm thấy tên của ông đây buồn cười à?" Mặt Chu Lâm Triết âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
"Không phải, đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không hề mắng ông." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
"Đừng ngụy biện nữa, mấy tên ngu ngốc như các cậu dám mắng nhưng lại không dám thừa nhận, vừa hay hôm nay ông đây ngứa tay nên sẽ dùng hai người để luyện tập một chút!" Chu Lâm Triết quát.
"Lúc ấy bảo các người nộp tiền thì lại không chịu, bây giờ hai người có hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Quản lý cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, mở miệng nói: "Chúng tôi cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, chúng tôi không hề mắng ông, chuyện này thì trong lòng của nhân viên phục vụ này là rõ ràng nhất, nếu như hôm nay các người thật sự muốn ra tay với chúng tôi thì tôi nghĩ các người sẽ hối hận đấy."
"Chính hai người chửi ông chủ của chúng tôi là heo nên đừng cố cãi chày cãi cối nữa, ông chủ, ông mau dạy dỗ lại hai người bọn họ đi, quá phách lối rồi, vừa rồi còn luôn mồm gọi một con heo một con heo gọi đấy." Nhân viên phục vụ hừ lạnh một tiếng.
Mặt mũi Chu Lâm Triết tràn đầy lửa giận, lúc này liền muốn ra tay với Lâm Thanh Diện nên trực tiếp đánh một quyền vào mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đưa tay bóp lấy cổ tay của ông ta, tay còn lại trực tiếp đấm vào bụng của ông ta khiến thân thể của ông ta phải lui về sau mấy bước.
Chu Lâm Triết không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, ông ta quay đầu lại trừng mắt với mấy tên tay chân của mình, quát lên: "Con mẹ nó mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, đều lên hết cho tôi!"
Một đám người lập tức vọt về phía Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh cũng lập tức bắt đầu chuyển động, nhanh gọn xông tới chỗ mấy người lao đến trước đánh ngã xuống mặt đất.
Người phía sau thấy thế, trong lúc nhất thời cũng không ai dám lên trước.
Người xem náo nhiệt ở xung quanh mặt mũi ai nấy cũng đều tràn đầy kinh ngạc, lúc đầu bọn họ cho rằng hôm nay Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh xong đời rồi nhưng bọn họ lại không ngờ rằng hai người kia lại giỏi võ như vậy, ngay cả dám đàn em của Chu Lâm Triết cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Chu Lâm Triết, mở miệng nói: "Tôi đã nói là bọn tôi không muốn làm lớn chuyện rồi, nếu như các người vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thì cũng đừng trách tôi không nhắc trước!"
Chu Lâm Triết nhìn mấy người ngã trên mặt đất trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng ông ta cũng không hề lùi bước, tốt xấu gì thì ông ta cũng là người có máu mặt trong giới kinh doanh ăn uống ở thành phố Thanh Vân này, tình cảnh như vậy cũng không ngăn cản ông ta được.
"Con mẹ nó, bảo sao lại dám ở chỗ này phách lối như vậy, thì ra là thật sự có tài đấy nhỉ nhưng hai người cho rằng chỉ như vậy là tôi sẽ buông tha cho hai người à? Hai người nghe cho rõ đây, bạn bè của Chu Lâm Triết tôi ở thành phố Thanh Vân này rất nhiều, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là sẽ có một đám tới đây xử lý hai người ngay, nếu các người cũng không muốn làm lớn chuyện lên vậy thì nói lời xin lỗi với ông đây ngay cộng thêm sáu mươi triệu tiền bồi thường nữa thì tôi sẽ không truy cứu nữa." Chu Lâm Triết mở miệng nói.
Ông ta cũng biết Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh không dễ chọc, nhưng hai người kia dám mắng ông ta nên hôm nay nhất định ông ta phải xử lý nếu không sau này ông ta còn lăn lộn ở đây như thế nào được nữa.
Lâm Thanh Diện thấy Chu Lâm Triết vẫn còn muốn lấy tiền của bọn họ thì sắc mặt liền trầm xuống, loại người không phân tốt xấu này đã có thể tuỳ tiện bị một nhân viên phục vụ mê hoặc thì có lẽ trí thông minh không hơn heo là bao đâu.
Nếu Chu Lâm Triết đã nhất định muốn tìm phiền toái vậy thì Lâm Thanh Diện cũng không ngại đánh gục hết tất cả mấy người kia.
Ngay lúc anh đang định ra tay thì chuông điện thoại lại vang lên.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, sau khi lấy điện thoại của mình ra xem thì lại là một số điện thoại lạ gọi tới.
"Ai vậy?"
"Chào ngài Lâm, tôi là tiểu Trương, là lái xe của ông chủ nhà họ Tần, rất xin lỗi ngài vì vừa rồi có chút việc nên không thể tới đón ngài kịp thời được, bây giờ ngài đang ở đâu tôi sẽ tới ngay." Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói cung kính.
"Tôi đang ở Hồng Vận Các, gặp phải một chút phiền toái nhỏ." Lâm Thanh Diện mở miệng.
"Ngài Lâm gặp phải phiền toái gì vậy? Có thể nói một chút được không?" Tiểu Trương lập tức hơi hổ thẹn.
"Ông chủ của Hồng Vận Các này cứ luôn mồm nói tôi mắng ông ta nên đang muốn xử lý bọn tôi." Lâm Thanh Diện giải thích một chút.
"Ông chủ? Chu Lâm Triết à? Đồ con heo này ngay cả ngài Lâm mà cũng dám gây sự sao, thật đúng là không muốn sống nữa rồi. Ngài Lâm này, mặc dù tôi chỉ là lái xe của ông chủ nhà họ Tần nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi vẫn có thể giải quyết được, ngài nói với Chu Lâm Triết một câu bảo ông ta chờ tôi tới, mười phút nữa tôi sẽ có mặt." Tiểu Trương nói xong, liền cúp điện thoại.
Lâm Thanh Diện cất điện thoại di động đi sau đó nhìn Chu Lâm Triết một chút, xem ra lái xe của Tần Đốc Công có quen biết với Chu Lâm Triết, anh vốn còn muốn tự mình giải quyết nhưng nếu tiểu Trương muốn tới đây vậy thì cứ để anh ta giải quyết đi.
Chu Lâm Triết nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, cười lạnh nói: "Sao vậy, cậu còn muốn tìm người tới giúp đỡ à?"
Lâm Thanh Diện nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: "Bạn tôi nói sẽ lập tức đến đây, chuyện này chờ anh ta đến giải quyết."
Chu Lâm Triết cười lên ha hả, mở miệng nói: "Mẹ kiếp, không ngờ cậu còn dám tìm người tới hỗ trợ đấy, ở thành phố Thanh Vân này người dám đối nghịch với Chu Lâm Triết tôi cũng không có mấy người đâu, trước kia tôi cũng chưa từng gặp hai người các cậu thì các cậu có thể tìm được ai chứ, tôi thấy cậy cũng đừng nên phí sức nữa."
Quản lý và đám nhân viên phục vụ cũng đều cười theo, hiển nhiên là bọn họ cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện tìm người tới là một quyết định ngu xuẩn.
"Thật sự là quá ngu xuẩn mà, quan hệ của ông chủ chúng ta ở thành phố Thanh Vân này mấy người tiểu bối vô danh như các anh làm sao có thể so sánh được, các anh có thể tìm được ai chứ, cho dù tới đây thì cũng chỉ có thể chịu chết cùng với các anh thôi."
"Các anh cũng thật sự không biết xấu hổ đấy, tự mình muốn chết lại còn muốn kéo theo cả người khác nữa, chỉ sợ người bạn kia có tới cũng sẽ hận chết hai người các anh đi."
Người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều không ngừng lắc đầu, hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện tìm người tới không phải là một hành vi sáng suốt, Chu Lâm Triết mở tiệm cơm nên đương nhiên sẽ quen biết rất nhiều bạn bè mà trong đó không ít người có quyền thế, so quan hệ với Chu Lâm Triết thì đúng là một con đường chết.
Lâm Thanh Diện không nói gì mà chỉ ngồi xuống ghế, Trần Tài Anh nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Bảo ông chờ thì ông cứ chờ đi, chờ người đến rồi xem ông còn có thể nói ra những lời như vậy nữa hay không."
Chu Lâm Triết cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Vậy ông đây sẽ chờ thêm một chút, xem xem các cậu có thể gọi tới hạng người gì mà lại dám lên mặt ở chỗ này của tôi."
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe Bentley đứng lại ở bên ngoài Hồng Vận Các, một người đàn ông mặc tây trang đi vào trong Hồng Vận Các.
Anh ta liếc nhìn một vòng đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện liền nhanh chóng đi về bên đó.
"Ngài Lâm không sao chứ?" Tiểu Trương mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Lúc này Tiểu Trương mới thở dài một hơi, sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Chu Lâm Triết, mặt mũi tràn đầy âm trầm.
Vừa rồi Chu Lâm Triết nhìn thấy bên ngoài chỉ tới một người trong lòng còn có chút khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng người này là ai sắc mặt của ông ta lập tức liền thay đổi.
"Anh... Anh Trương, sao anh lại tới đây?"
Rể Quý Trời Cho
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, trên mặt lộ ra ánh mắt đồng cảm.
"Không ngờ bây giờ vẫn còn có người dám cười nhạo ông chủ Chu nữa đấy, hiện tại ông chủ Chu đang là người đứng đầu trong ngành dịch vụ ăn uống ở thành phố Thanh Vân này, hai người kia thật sự là không biết sống chết."
"Chậc chậc, lại dám chạy tới tận Hồng Vận Các nói mấy lời này, muốn chết rồi đúng không, ông chủ Chu hận nhất chính là người dám gọi lái tên của ông ta đi."
"Hai người này chắc là từ nơi khác đến, có lẽ là sau khi nghe tên của ông chủ Chu mới không nhịn được mới thảo luận một chút lại tình cờ bị nhân viên phục vụ nghe thấy, thật sự là không may rồi."
...
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đều vô cùng kỳ quái nhìn nhân viên phục vụ kia, hai người không biết nhân viên phục vụ này đang nói cái gì.
"Anh nghe nhầm rồi, vừa rồi chúng tôi không hề nói ông chủ của anh là heo." Trần Tài Anh nhìn chằm chằm vào người kia nói một câu.
"Anh đừng giảo biện nữa, vừa rồi tôi nghe thấy rất rõ ràng, hai người các anh đang chê cười ông chủ của chúng tôi là một con heo!" Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
Vừa rồi Vương San San đã nói cho anh ta biết hai người này là người nơi khác đến nên chắc chắn không có quen biết gì ở thành phố Thanh Vân này, anh ta chỉ cần khẳng định hai người này mắng ông chủ của bọn họ thì chắc chắn hai người này sẽ không thế nào giải thích nổi.
Anh ta biết rất rõ tính cách của ông chủ mình, phàm là người không có lai lịch gì mặc kệ là có nói thật hay không thì chỉ cần có người nhắc tới chuyện này đều sẽ đánh cho người nói một trận trước.
Trước kia anh ta cũng đã thấy đồng nghiệp của mình dùng cách này để trả thù người khác cho nên cũng không lo lắng Chu Lâm Triết truy đến cùng chuyện này.
Lúc này quản lý của Hồng Vận Các đi tới, cau mày nhìn hai người Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Quản lý, vừa rồi hai người kia nói ông chủ của chúng ta là một con heo, bị tôi nghe được mà hai người bọn họ vẫn không chịu thừa nhận." Nhân viên phục vụ hung dữ mở miệng.
Quản lý biến sắc mặt, quay đầu trừng mắt với Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh một cái, lạnh lùng nói: "Các anh không biết quy tắc của Hồng Vận Các à? Dám đem tên của ông chủ chúng tôi ra đùa cợt, không muốn sống nữa rồi đúng không?"
"Chúng tôi không hề lấy tên của ông chủ các anh ra đùa cợt, thậm chí chúng tôi còn không biết ông chủ của các anh tên là gì luôn, nhân viên phục vụ này của các anh đột nhiên phát điên cái gì không hề liên quan tới chúng tôi." Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
Mấy năm nay Chu Lâm Triết mới giàu, Trần Tài Anh đã rời khỏi thành phố Thanh Vân khá lâu cho nên cũng không biết bây giờ thành phố Thanh Vân như thế nào, đương nhiên cũng không biết Chu Lâm Triết.
"Anh đừng giảo biện nữa, đương nhiên bây giờ anh sẽ không chịu thừa nhận rồi nhưng lúc ấy tôi nghe thấy rất rõ ràng là các anh đang cười cợt tên của ông chủ tôi!" Nhân viên phục vụ cắn răng kiên trì nói.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ sau đó liếc nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy Hồ Vũ Tinh và Vương San San đang ngồi ở trong góc dường như đã hiểu ra chuyện gì.
Anh đưa tay chỉ vào Hồ Vũ Tinh ở bên kia, mở miệng nói: "Là hai cô ấy bảo anh nói như vậy đúng không."
"Anh đừng nói nhảm nữa, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Nhân viên phục vụ không ngờ Lâm Thanh Diện lại đoán được chuyện gì xảy ra, lập tức trở nên bối rối.
Hồ Vũ Tinh và Vương San San thấy Lâm Thanh Diện nhìn về phía mình liền vội vàng cầm menu lên che khuất mặt mình.
"Đừng nói nhảm nữa, tiệm chúng tôi có quy định chế nhạo tên của ông chủ của chúng tôi thì mỗi người bị phạt ba mươi triệu, nộp phạt rồi chúng tôi sẽ không thông báo chuyện này với ông chủ nữa, hai người các anh muốn nộp tiền hay là để ông chủ chúng tôi dẫn người tới?" Quản lý mất kiên nhẫn nói.
"Chuyện không có thật, hơn nữa chỉ bằng một câu của các anh mà đòi lấy được tiền của bọn tôi à, các anh cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy." Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
"Cái gì, các người không muốn nộp tiền đúng không?" Quản lý lườm Trần Tài Anh một cái.
"Muốn lấy tiền của tôi á, không có cửa đâu!" Trần Tài Anh mở miệng.
"Hai người vẫn nên thành thật đưa tiền đi, không phải bọn họ đùa giỡn các anh đâu, nếu như ông chủ của bọn họ tới thật thì các anh sẽ gặp phiền toái lớn đó." Một người đang ăn cơm ở bên cạnh khuyên một câu.
"Ha ha, không ngờ chỉ có mấy năm không về mà thành phố Thanh Vân đã biến thành như thế này, ăn một bữa cơm cũng bị lừa tiền, không biết là ai đã cho các người cái lá gan này!" Trần Tài Anh mở miệng.
"Không đưa tiền đúng không, vậy hai người chờ ở đó cho tôi, chờ ông chủ của chúng tôi tới đến lúc đó các người không chỉ mất tiền mà còn bị ông chủ của chúng tôi đánh nữa, đúng là thứ không biết tốt xấu." Quản lý mắng một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ông chủ của bọn họ.
Tất cả mọi người đều lắc đầu nhìn bọn họ, cảm thấy Trần Tài Anh làm như vậy thật sự là quá ngu ngốc.
Hai người Hồ Vũ Tinh và Vương San San thấy quản lý gọi điện thoại cho ông chủ, trên mặt đều lộ ra nụ cười lạnh.
"Chỉ cần gọi điện thoại cho ông chủ của Hồng Vận Các thì hai người bọn họ sẽ không chạy được nữa, chúng ta đi thôi, kết cục của bọn họ như thế nào không cần nghĩ cũng biết rồi." Vương San San đứng dậy.
Hồ Vũ Tinh hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó cô ta liền đi cùng với Vương San San đi ra ngoài.
Lâm Thanh Diện thấy thế định ngăn hai người kia lại thì lại bị nhân viên phục vụ kia lập tức cản lại.
"Làm gì vậy, định chạy à? Tôi nói cho anh biết đã gây chuyện ở Hồng Vận Các này rồi thì anh không thể nào chạy thoát được đâu!" Nhân viên phục vụ quát lớn một câu.
Những nhân viên phục vụ khác ở Hồng Vận Các lập tức vây tới chặn đường của Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, phòng ngừa hai người bọn họ chạy trốn.
Lâm Thanh Diện thấy thế cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, xem ra phiền toái này không tránh được rồi chỉ có điều cũng chả là cái gì cả.
Mặc dù Hồ Vũ Tinh đáng ghét nhưng Lâm Thanh Diện cũng không nhàm chán đến mức đuổi theo cô ta không thả như vậy.
"Ngồi xuống ăn cơm trước đi, chờ ông chủ của bọn họ đến đây rồi nói tiếp." Lâm Thanh Diện ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm.
Trần Tài Anh cũng ngồi xuống theo, tức giận trừng mắt với những người này một chút.
Quản lý và những nhân viên phục vụ kia đều cười nhạo, không hiểu sao lúc này Lâm Thanh Diện còn có tâm tư để ăn cơm được nữa.
"Tốt nhất là hai người nên ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới chịu đánh được, đừng để lát nữa ông chủ của chúng tôi dẫn người tới chưa đánh được mấy cái hai người đã ngã gục xuống rồi." Quản lý hung ác nói.
Không bao lâu sau bên ngoài Hồng Vận Các liền vang lên một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó có một đám người liền vọt vào, dẫn đầu là một người đàn ông đầu to nâng một cái bụng bia đi tới, người này chính là ông chủ của Hồng Vận Các, Chu Lâm Triết.
"Con bà nó, ai dám mắng ông đây là heo hả, lăn ra đây cho ông, xem hôm nay ông đây có đánh anh ta thành đầu heo không!" Chu Lâm Triết quát lớn một câu.
Quản lý vội vàng vẫy tay với ông ta, mở miệng nói: "Ông chủ, là hai người kia!"
Mấy người Chu Lâm Triết mang tới lập tức vây chặt bàn của Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh lại, người xung quanh thấy thế cũng vội vàng chạy dạt vào một góc.
Chu Lâm Triết đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, mở miệng nói: "Là hai người mắng ông đây là heo?"
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào người này, chỉ thấy bề ngoài của ông ta quả thực rất giống heo.
"Ông tên gì?" Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
"Ông đây là Chu Lâm Triết! Chẳng lẽ cậu lại chưa từng nghe qua tên của ông đây à?" Chu Lâm Triết mở miệng quát lên.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh liếc nhìn nhau, không nhịn được cùng nở nụ cười.
Khó trách ông chủ này lại nhạy cảm đối với chuyện người khác nói ông ta là heo như vậy, thì ra là có một cái tên mỹ miều như thế.
"Con mẹ nó, hai người cười cái gì, chẳng lẽ là cảm thấy tên của ông đây buồn cười à?" Mặt Chu Lâm Triết âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
"Không phải, đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không hề mắng ông." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
"Đừng ngụy biện nữa, mấy tên ngu ngốc như các cậu dám mắng nhưng lại không dám thừa nhận, vừa hay hôm nay ông đây ngứa tay nên sẽ dùng hai người để luyện tập một chút!" Chu Lâm Triết quát.
"Lúc ấy bảo các người nộp tiền thì lại không chịu, bây giờ hai người có hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Quản lý cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, mở miệng nói: "Chúng tôi cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, chúng tôi không hề mắng ông, chuyện này thì trong lòng của nhân viên phục vụ này là rõ ràng nhất, nếu như hôm nay các người thật sự muốn ra tay với chúng tôi thì tôi nghĩ các người sẽ hối hận đấy."
"Chính hai người chửi ông chủ của chúng tôi là heo nên đừng cố cãi chày cãi cối nữa, ông chủ, ông mau dạy dỗ lại hai người bọn họ đi, quá phách lối rồi, vừa rồi còn luôn mồm gọi một con heo một con heo gọi đấy." Nhân viên phục vụ hừ lạnh một tiếng.
Mặt mũi Chu Lâm Triết tràn đầy lửa giận, lúc này liền muốn ra tay với Lâm Thanh Diện nên trực tiếp đánh một quyền vào mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đưa tay bóp lấy cổ tay của ông ta, tay còn lại trực tiếp đấm vào bụng của ông ta khiến thân thể của ông ta phải lui về sau mấy bước.
Chu Lâm Triết không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, ông ta quay đầu lại trừng mắt với mấy tên tay chân của mình, quát lên: "Con mẹ nó mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, đều lên hết cho tôi!"
Một đám người lập tức vọt về phía Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh cũng lập tức bắt đầu chuyển động, nhanh gọn xông tới chỗ mấy người lao đến trước đánh ngã xuống mặt đất.
Người phía sau thấy thế, trong lúc nhất thời cũng không ai dám lên trước.
Người xem náo nhiệt ở xung quanh mặt mũi ai nấy cũng đều tràn đầy kinh ngạc, lúc đầu bọn họ cho rằng hôm nay Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh xong đời rồi nhưng bọn họ lại không ngờ rằng hai người kia lại giỏi võ như vậy, ngay cả dám đàn em của Chu Lâm Triết cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Chu Lâm Triết, mở miệng nói: "Tôi đã nói là bọn tôi không muốn làm lớn chuyện rồi, nếu như các người vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thì cũng đừng trách tôi không nhắc trước!"
Chu Lâm Triết nhìn mấy người ngã trên mặt đất trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng ông ta cũng không hề lùi bước, tốt xấu gì thì ông ta cũng là người có máu mặt trong giới kinh doanh ăn uống ở thành phố Thanh Vân này, tình cảnh như vậy cũng không ngăn cản ông ta được.
"Con mẹ nó, bảo sao lại dám ở chỗ này phách lối như vậy, thì ra là thật sự có tài đấy nhỉ nhưng hai người cho rằng chỉ như vậy là tôi sẽ buông tha cho hai người à? Hai người nghe cho rõ đây, bạn bè của Chu Lâm Triết tôi ở thành phố Thanh Vân này rất nhiều, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là sẽ có một đám tới đây xử lý hai người ngay, nếu các người cũng không muốn làm lớn chuyện lên vậy thì nói lời xin lỗi với ông đây ngay cộng thêm sáu mươi triệu tiền bồi thường nữa thì tôi sẽ không truy cứu nữa." Chu Lâm Triết mở miệng nói.
Ông ta cũng biết Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh không dễ chọc, nhưng hai người kia dám mắng ông ta nên hôm nay nhất định ông ta phải xử lý nếu không sau này ông ta còn lăn lộn ở đây như thế nào được nữa.
Lâm Thanh Diện thấy Chu Lâm Triết vẫn còn muốn lấy tiền của bọn họ thì sắc mặt liền trầm xuống, loại người không phân tốt xấu này đã có thể tuỳ tiện bị một nhân viên phục vụ mê hoặc thì có lẽ trí thông minh không hơn heo là bao đâu.
Nếu Chu Lâm Triết đã nhất định muốn tìm phiền toái vậy thì Lâm Thanh Diện cũng không ngại đánh gục hết tất cả mấy người kia.
Ngay lúc anh đang định ra tay thì chuông điện thoại lại vang lên.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, sau khi lấy điện thoại của mình ra xem thì lại là một số điện thoại lạ gọi tới.
"Ai vậy?"
"Chào ngài Lâm, tôi là tiểu Trương, là lái xe của ông chủ nhà họ Tần, rất xin lỗi ngài vì vừa rồi có chút việc nên không thể tới đón ngài kịp thời được, bây giờ ngài đang ở đâu tôi sẽ tới ngay." Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói cung kính.
"Tôi đang ở Hồng Vận Các, gặp phải một chút phiền toái nhỏ." Lâm Thanh Diện mở miệng.
"Ngài Lâm gặp phải phiền toái gì vậy? Có thể nói một chút được không?" Tiểu Trương lập tức hơi hổ thẹn.
"Ông chủ của Hồng Vận Các này cứ luôn mồm nói tôi mắng ông ta nên đang muốn xử lý bọn tôi." Lâm Thanh Diện giải thích một chút.
"Ông chủ? Chu Lâm Triết à? Đồ con heo này ngay cả ngài Lâm mà cũng dám gây sự sao, thật đúng là không muốn sống nữa rồi. Ngài Lâm này, mặc dù tôi chỉ là lái xe của ông chủ nhà họ Tần nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi vẫn có thể giải quyết được, ngài nói với Chu Lâm Triết một câu bảo ông ta chờ tôi tới, mười phút nữa tôi sẽ có mặt." Tiểu Trương nói xong, liền cúp điện thoại.
Lâm Thanh Diện cất điện thoại di động đi sau đó nhìn Chu Lâm Triết một chút, xem ra lái xe của Tần Đốc Công có quen biết với Chu Lâm Triết, anh vốn còn muốn tự mình giải quyết nhưng nếu tiểu Trương muốn tới đây vậy thì cứ để anh ta giải quyết đi.
Chu Lâm Triết nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, cười lạnh nói: "Sao vậy, cậu còn muốn tìm người tới giúp đỡ à?"
Lâm Thanh Diện nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: "Bạn tôi nói sẽ lập tức đến đây, chuyện này chờ anh ta đến giải quyết."
Chu Lâm Triết cười lên ha hả, mở miệng nói: "Mẹ kiếp, không ngờ cậu còn dám tìm người tới hỗ trợ đấy, ở thành phố Thanh Vân này người dám đối nghịch với Chu Lâm Triết tôi cũng không có mấy người đâu, trước kia tôi cũng chưa từng gặp hai người các cậu thì các cậu có thể tìm được ai chứ, tôi thấy cậy cũng đừng nên phí sức nữa."
Quản lý và đám nhân viên phục vụ cũng đều cười theo, hiển nhiên là bọn họ cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện tìm người tới là một quyết định ngu xuẩn.
"Thật sự là quá ngu xuẩn mà, quan hệ của ông chủ chúng ta ở thành phố Thanh Vân này mấy người tiểu bối vô danh như các anh làm sao có thể so sánh được, các anh có thể tìm được ai chứ, cho dù tới đây thì cũng chỉ có thể chịu chết cùng với các anh thôi."
"Các anh cũng thật sự không biết xấu hổ đấy, tự mình muốn chết lại còn muốn kéo theo cả người khác nữa, chỉ sợ người bạn kia có tới cũng sẽ hận chết hai người các anh đi."
Người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều không ngừng lắc đầu, hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện tìm người tới không phải là một hành vi sáng suốt, Chu Lâm Triết mở tiệm cơm nên đương nhiên sẽ quen biết rất nhiều bạn bè mà trong đó không ít người có quyền thế, so quan hệ với Chu Lâm Triết thì đúng là một con đường chết.
Lâm Thanh Diện không nói gì mà chỉ ngồi xuống ghế, Trần Tài Anh nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Bảo ông chờ thì ông cứ chờ đi, chờ người đến rồi xem ông còn có thể nói ra những lời như vậy nữa hay không."
Chu Lâm Triết cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Vậy ông đây sẽ chờ thêm một chút, xem xem các cậu có thể gọi tới hạng người gì mà lại dám lên mặt ở chỗ này của tôi."
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe Bentley đứng lại ở bên ngoài Hồng Vận Các, một người đàn ông mặc tây trang đi vào trong Hồng Vận Các.
Anh ta liếc nhìn một vòng đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện liền nhanh chóng đi về bên đó.
"Ngài Lâm không sao chứ?" Tiểu Trương mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Lúc này Tiểu Trương mới thở dài một hơi, sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Chu Lâm Triết, mặt mũi tràn đầy âm trầm.
Vừa rồi Chu Lâm Triết nhìn thấy bên ngoài chỉ tới một người trong lòng còn có chút khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng người này là ai sắc mặt của ông ta lập tức liền thay đổi.
"Anh... Anh Trương, sao anh lại tới đây?"
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 278: Ông đây là chu lâm triết
10.0/10 từ 14 lượt.