Rể Quý Trời Cho
Chương 223: Không thể không xen vào
KTV Quân hào, trong một phòng bao cao cấp nhất.
Trương Quân Hào đang ngồi trên sofa, chị Vân đang ngồi trong lòng Trương Quân Hào, dùng một tay quấn lấy cổ anh ta, mặt Trương Quân Hào gần như dí sát vào mặt chị Vân luôn rồi.
Lúc này cửa phòng bao được mở ra, một người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc, trên mặt có một vết sẹo mờ đi vào, người đàn ông kia mặt mày khó chịu, trong ánh mắt còn mang theo chút tức giận.
Anh ta ngồi xuống cạnh Trương Quân Hào, cầm một ly rượu lên nốc cạn.
Trương Quân Hào chú ý thấy phản ứng của người này thì lập tức hỏi: “Cường Tử, làm sao vậy? Sao lại giận thế này.”
Cường Tử quay sang nhìn Trương Quân Hào, hơi ảo não nói: “Lúc nãy em ra WC, gặp phải một người phụ nữ ăn mặc như gái ngành, trang điểm cũng rất lẳng lơ, em tưởng cô ta đi ra ngoài làm ăn cho nên mới bước lại bắt chuyện với cô ta.”
“Lúc mới bắt đầu cô ta đã không vui, mắng em vài câu, em lập tức nói em là Trương Quân Hào, cái cô gái dâm đãng kia lập tức dính sát vô người em, còn túm tay em sờ mó lên người cô ta nữa.
“Em thấy chuyện này cũng coi như người tình ta nguyện, đang định dẫn cô ta vào WC chơi một chút, ai ngờ vừa mới bước vào WC thì em lỡ mồm, sau khi cô ta biết được em không phải là anh thì lập tức tát em, nói em cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Em nghĩ thầm, cũng đã đi ra ngoài tiếp khách rồi, còn giả bộ ngây thơ cái quái gì chứ, nên mới nói cô ta vài câu, kết quả cô ta càng sung hơn, còn định tát em nữa, em lập tức nắm tay cô ta định cưỡng gian luôn.”
“Lúc này cô ta lại nói cô ta là người của Triệu Vân Tùng, nếu em dám đụng vào cô ta thì chắc chắn sẽ hối hận, còn nói cho em biết số phòng bao, thách em có gan thì qua đó tìm cô ta nữa.”
“Hôm nay đúng là xui thật, không ngờ lại đụng trúng chuyện này, một con đàn bà dâm đãng mà cũng dám giả bộ ngây thơ trước mặt em.”
Trương Quân Hào nghe Cường Tử nói xong thì quay sang nhìn chị Vân lạnh lùng nói: “Còn dám kiêu ngạo ở trên địa bàn của tôi, cái tên Triệu Vân Tùng này là ai? Sao nghe hơi quen tai.”
“Triệu Vân Tùng chính là cậu chủ của khách sạn Thanh Phong Tứ Quý, lúc trước từng ăn cơm với chúng ta vài lần, lúc nãy bọn họ đến chỗ chúng ta chơi, không ngờ người trong phòng bao kia lại chọc phải Cường Tử.” Chị Vân đáp.
“Khách sạn Thanh Phong Tứ Quý là cái thá gì chứ, cậu chủ nhà bọn họ cũng dám chọc anh em của Trương Quân Hào tôi, hôm nay Cường Tử đến đây là để uống rượu cùng tôi chứ không phải đến để bọn họ khinh bỉ, chúng ta đi qua phòng bao của họ xem, xem thử Triệu Vân Tùng kiêu ngạo đến mức nào mà dám ngang ngược trên địa bàn của tôi, cho dù là ba cậu ta cũng không dám ăn nói với anh em của tôi như thế.” Trương Quân Hào lạnh lùng nói.
Trong phòng Triệu Vân Tùng, Triệu Vân Tùng đang cực kỳ đắc ý mà kể cho mọi người nghe khách sạn nhà anh ta ghê gớm đến cỡ nào, trong cái KTV này không có người nào mà anh không dám đụng hết.
“Tiểu Mỹ yên tâm đi, chờ lát nữa cái tên dám đùa giỡn cô đến đây, tôi nhất định sẽ đập cho anh ta một trận, bắt anh ta xin lỗi cô đàng quàng, anh ta cũng không biết tự soi gương xem bản thân là cái thá gì, lại dám đắc tội với bạn của Triệu Vân Tùng tôi.” Triệu Vân Tùng nói.
Tiểu Mỹ gật đầu nhìn Triệu Vân Tùng, hơi kích động nói: “Anh Triệu, anh đúng là quá ngầu.”
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng, Triệu Vân Tùng hết hồn, vội vàng quay đầu qua nhìn ra phía sau.
Cường Tử đờ ra bước vào, lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy ai nói muốn đập cho tôi một trận đâu?”
Triệu Vân Tùng đánh giá Cường Tử, cảm thấy người này tuy rằng có hơi hung ác, nhưng mà anh cũng không hề quen biết, chắc cũng không phải người lợi hại gì, cho nên cũng không cần phải sợ.
“Hóa ra là anh! Anh dám đùa giỡn bạn của Triệu Vân Tùng tôi, chuyện này nếu như anh không xin lỗi cô ấy, hôm nay tôi sẽ không để yên!” Triệu Vân Tùng khí thế hùng hồn nói.
“Kêu ông đây xin lỗi cô ta? Mẹ nó mày mơ à? Rõ ràng là con điếm thúi này quyến rũ ông, vậy mà còn kêu ông đây xin lỗi nó, bọn mà mơ à!” Cường Tử lạnh lùng nói.
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi quyến rũ anh khi nào, anh đừng có ăn nói lung tung!” Tiểu Mỹ lập tức chối, sợ Cường Tử nói chuyện khi đó ra, dù sao nếu nói rõ ràng thì cô ta mới là người vô lý.
“Cũng không biết là đứa nào nghe nói tôi là Trương Quân Hào thì lập tức chủ động dính lên người tôi, dáng vẻ dâm đãng lúc đó đâu rồi, sao giờ lại không thấy đâu nữa? Giờ lại giả vờ đáng thương với tôi à?” Cường Tử cười khẩy nhìn Tiểu Mỹ.
Mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn Tiểu Mỹ, cũng không ngờ rằng cô ta còn có một bộ mặt như thế nữa.
“Anh lừa ai chứ, Trương Quân Hào trông như thế nào tôi còn không biết sao, anh bớt đứng đây lừa gạt mọi người đi, tôi khuyên anh hãy nhanh chóng xin lỗi, nếu không chọc giận tôi thì cho dù là ông trời cũng không cứu nổi anh đâu!” Triệu Vân Tùng quay sang nói với Cường Tử.
“Không sai, anh Triệu của tôi cũng không phải là người mà ai cũng có thể trêu vào, hôm nay cho dù là ông trời cũng không cứu được anh, xin lỗi tôi nhanh lên!” Tiểu Mỹ cũng nói.
“Ồ? Ông trời cũng không thể cứu được cậu ta, vậy tôi có thể cứu không?” Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó, một đám người xông vào trong phòng bao, bao vây đám Triệu Vân Tùng lại.
Sau đó Trương Quân Hào bước vào trong phòng, mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm Triệu Vân Tùng, khí thế làm người khác sợ hãi.
Ngay giây phút Triệu Vân Tùng nhìn thấy Trương Quân Hào thì cơ thể lập tức run rẩy, sau đó lo lắng đến mức không nói được chữ nào.
Tiểu Mỹ cũng không biết Trương Quân Hào trông như thế nào, cứ tưởng rằng những người này là do Cường Tử tìm đến giúp đỡ, dựa vào thế lực của Triệu Vân Tùng thì chắc chắn có thể chống lại những người này.
“Anh lại là cái thá gì, dám giả ngầu ở chỗ chúng tôi, anh Triệu nhà tôi là người mà mấy tên côn đồ tép riu như anh chọc nổi sao!” Tiểu Mỹ kêu lên.
Mặt Triệu Vân Tùng lập tức trắng bệch, anh nhanh chóng xoay người tát Tiểu Mỹ một bạt tay rồi mắng: “M* nó cô nói ai là côn đồ tép riu hả? Đây chính là Trương Quân Hào, anh Hào, tôi mà so với anh Hào thì chẳng khác nào rác rưởi, cô cũng dám mắng anh hào không dám chọc nổi tôi, cô muốn chết hả!”
Tiểu Mỹ ôm má, mặt mày kinh ngạc nhìn Trương Quân Hào, hoàn toàn không ngờ rằng Cường Tử có thể mời được Trương Quân Hào đến.
Người trong phòng bao cũng hoảng sợ, những lời lúc nãy Tiểu Mỹ nói chắc chắn đã chọc Trương Quân Hào rồi, nếu Trương Quân Hào tức giận thì chỉ e là hôm nay tất cả bọn họ đều không thể đi được.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Trương Quân Hào, phát hiện người này đúng là cậu nhân viên phục vụ từng làm công ở nhà họ Lâm lúc trước, chẳng qua đã mấy năm trôi qua, trên người Trương Quân Hào đã có khí thế ngang ngược, đâu giống như dáng vẻ cúi đầu khom lưng với người khác hồi xưa nữa.
Anh cũng không tính xía vào chuyện này, dù sao chuyện này là do Tiểu Mỹ tự mình gây ra, không liên quan gì đến anh, thái độ của những người này đối với anh cũng chẳng tốt lành gì, anh cũng không có tình thương bao la đến mức đi giúp đỡ những người từng khinh thường anh.
“Anh nói cái gì, anh ta... Anh ta là Trương Quân Hào?” Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Quân Hào, tim hồi hộp đến mức sắp rớt ra ngoài.
“Nếu không thì sao!” Triệu Vân Tùng tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ, lúc này anh ta đã không còn tâm trạng để thể hiện, dù sao Trương Quân Hào cũng đang ở đây, lỡ mà nói sai một câu thì hôm nay anh ta cũng xong đời.
Anh quay qua nhìn Trương Quân Hào, mặt mày hiện rõ sự áy náy nói: “Anh Hào, em thật sự không biết anh trai này là bạn của anh, xin anh nể mặt chúng ta từng cùng nhau ăn vài bữa cơm mà tạm tha cho cô bạn không biết điều này của tôi đi.”
“Mặt của cậu, hôm nay cho dù là ba cậu đến thì tôi cũng không nể mặt ông ta, Cường Tử là anh em của tôi, cái con nhỏ đê tiện này dám đánh cậu ta, hôm nay tôi phải lấy lại sự công bằng cho cậu ta mới được.” Trương Quân Hào lạnh lùng nói.
Tiểu Mỹ lập tức hối hận, nhanh chóng bước lên cầu xin: “Anh Hào, đều là do em sao, chuyện này đều là lỗi của em, em sẽ xin lỗi anh trai này, xin anh tha cho em đi.”
“Nếu cô đã biết chuyện này là lỗi của cô, vậy thì chắc cô cũng biết xin lỗi không có ích gì cả.” Trương Quân Hào nói: “Cường Tử, người này giao cho cậu xử lý, cậu muốn làm gì thì làm, tôi bảo đảm hôm nay không có ai dám cản cậu.”
Trên mặt Cường Tử lập tức nở một nụ cười xấu xa, có phần khinh bỉ nhìn Tiểu Mỹ nói: “Lúc nãy không phải cô không cho ông đây đụng sao, bây giờ ông đây sẽ chơi cô trước mặt bạn bè của cô, xem cô có còn dám phản kháng hay không.”
Tiểu Mỹ cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, miệng liên tục xin tha: “Đại ca, em thật sự biết sai rồi, anh bỏ qua cho em đi, cho dù anh thật sự muốn em, em cũng không có ý kiến gì, nhưng mà chúng ta đừng ở chỗ này được không?”
“Anh Hào, chuyện hôm nay thật sự chỉ là một hiểu lầm, hay là xin anh hãy bỏ qua chuyện này đi, em sẽ mời anh trai này đi khu massage chơi bời, chúng ta đừng làm gì Tiểu Mỹ được không.” Triệu Vân Tùng còn cảm thấy Trương Quân Hào sẽ nể mặt anh cho nên lại mở miệng nói.
Trương Quân Hào nghe Triệu Vân Tùng nói, lập tức đá vào bụng anh ta mắng: “Hiểu lầm cái mẹ gì, hôm nay ông đến đây là để lấy lại sự công bằng cho anh em của ông, cậu tưởng mời anh em tôi đi massage là có thể làm anh em tôi hết giận à? Bây giờ chuyện có thể làm anh em của tôi hết giận chính là chơi con nhỏ này trước mặt các cậu, cậu đừng có đứng đây lãng phí thời gian của tôi.”
Triệu Vân Tùng ngồi bệch dưới đất, không dám nói gì nữa.
Trình Nhược Tâm mặt mày tức giận nhìn thấy cảnh này, nghĩ thầm cho dù Trương Quân Hào có giỏi cỡ nào thì cũng không thể ngang ngược vô lý đến mức này, lập tức bước lên nói: “Sao anh lại có thể như thế, Tiểu Mỹ cũng đã xin lỗi các anh rồi, sao các anh còn muốn đối xử như thế với cậu ấy chứ, hơn nữa các anh lại còn định làm chuyện đó với cậu ấy nữa, ở đây có còn pháp luật không hả?”
Cường Tử cười lạnh nói: “Pháp luật? Anh Hào chính là pháp luật ở chỗ này, cô lại còn thích xen vào việc của người khác à, tôi thấy cô cũng rất đẹp đó, không bằng hôm nay hai người các cô cùng nhau chơi với tôi đi.”
Trình Nhược Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng Cường Tử lại còn để ý đến cả mình nữa, trong lòng lập tức sợ hãi.
Trương Quân Hào nhìn chằm chằm Trình Nhược Tâm, cười nói: “Cô gái này còn đẹp hơn đó, không bằng cậu chơi cô ta trước đi.”
Cường Tử cười ha ha: “Vẫn là anh Hào hiểu em nhất, em nghe lời anh, chơi cô gái nhiễu sự thích xen vào chuyện người khác trước vậy.”
Triệu Vân Tùng thấy Cường Tử định ra tay với Trình Nhược Tâm thì trong lòng rất sốt ruột, nhưng mà anh tâ cũng không dám làm trái ý Trương Quân Hào, cho nên dù rất đau lòng vì Trình Nhược Tâm thì cuối cùng anh ta cũng không dám đứng ra nói chuyện thay cho Trình Nhược Tâm.
Cường Tử bước về hướng Trình Nhược Tâm, vươn tay kéo cô lại.
Trình Nhược Tâm vội vàng lui về phía sau, hoảng hốt nói: “Anh định làm gì? Nếu anh dám có ý đồ gây rối với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”
Cường Tử khinh thường cười nói: “Cô có gan thì cứ báo cảnh sát đi, cô xem thử xem cảnh sát có đến bắt tôi hay không.”
“Nhược Tâm, cậu chấp nhận số phận đi, trên địa bàn của anh Hào, không có người nào dám làm trái ý anh ta đâu.” Tiểu Mỹ có hơi bất đắc dĩ nói, cô ta đã cam chịu tình cảnh bản thân sắp gặp phải rồi.
Trình Nhược Tâm nghe Tiểu Mỹ nói thế thì lập tức oán hận nhìn cô ta nói: “Lúc nãy tớ mới nói chuyện giúp cậu, không ngờ cậu lại đối xử với tớ như thế.”
“Tớ cũng có bắt cậu nói chuyện giúp tớ đâu chứ, rõ ràng là do cậu tự đâm đầu vào, cậu đừng có mà trách tớ.” Tiểu Mỹ lập tức cãi lại.
Thấy Trình Nhược Tâm sắp sửa bị Cường Tử kéo đi, đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đứng dậy chắn trước mặt Trình Nhược Tâm, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, lúc nãy cô ấy cũng không làm chuyện gì sai, nếu hôm nay các anh định đụng vào cô ấy thì tôi không thể không xen vào chuyện này.”
Rể Quý Trời Cho
Trương Quân Hào đang ngồi trên sofa, chị Vân đang ngồi trong lòng Trương Quân Hào, dùng một tay quấn lấy cổ anh ta, mặt Trương Quân Hào gần như dí sát vào mặt chị Vân luôn rồi.
Lúc này cửa phòng bao được mở ra, một người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc, trên mặt có một vết sẹo mờ đi vào, người đàn ông kia mặt mày khó chịu, trong ánh mắt còn mang theo chút tức giận.
Anh ta ngồi xuống cạnh Trương Quân Hào, cầm một ly rượu lên nốc cạn.
Trương Quân Hào chú ý thấy phản ứng của người này thì lập tức hỏi: “Cường Tử, làm sao vậy? Sao lại giận thế này.”
Cường Tử quay sang nhìn Trương Quân Hào, hơi ảo não nói: “Lúc nãy em ra WC, gặp phải một người phụ nữ ăn mặc như gái ngành, trang điểm cũng rất lẳng lơ, em tưởng cô ta đi ra ngoài làm ăn cho nên mới bước lại bắt chuyện với cô ta.”
“Lúc mới bắt đầu cô ta đã không vui, mắng em vài câu, em lập tức nói em là Trương Quân Hào, cái cô gái dâm đãng kia lập tức dính sát vô người em, còn túm tay em sờ mó lên người cô ta nữa.
“Em thấy chuyện này cũng coi như người tình ta nguyện, đang định dẫn cô ta vào WC chơi một chút, ai ngờ vừa mới bước vào WC thì em lỡ mồm, sau khi cô ta biết được em không phải là anh thì lập tức tát em, nói em cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Em nghĩ thầm, cũng đã đi ra ngoài tiếp khách rồi, còn giả bộ ngây thơ cái quái gì chứ, nên mới nói cô ta vài câu, kết quả cô ta càng sung hơn, còn định tát em nữa, em lập tức nắm tay cô ta định cưỡng gian luôn.”
“Lúc này cô ta lại nói cô ta là người của Triệu Vân Tùng, nếu em dám đụng vào cô ta thì chắc chắn sẽ hối hận, còn nói cho em biết số phòng bao, thách em có gan thì qua đó tìm cô ta nữa.”
“Hôm nay đúng là xui thật, không ngờ lại đụng trúng chuyện này, một con đàn bà dâm đãng mà cũng dám giả bộ ngây thơ trước mặt em.”
Trương Quân Hào nghe Cường Tử nói xong thì quay sang nhìn chị Vân lạnh lùng nói: “Còn dám kiêu ngạo ở trên địa bàn của tôi, cái tên Triệu Vân Tùng này là ai? Sao nghe hơi quen tai.”
“Triệu Vân Tùng chính là cậu chủ của khách sạn Thanh Phong Tứ Quý, lúc trước từng ăn cơm với chúng ta vài lần, lúc nãy bọn họ đến chỗ chúng ta chơi, không ngờ người trong phòng bao kia lại chọc phải Cường Tử.” Chị Vân đáp.
“Khách sạn Thanh Phong Tứ Quý là cái thá gì chứ, cậu chủ nhà bọn họ cũng dám chọc anh em của Trương Quân Hào tôi, hôm nay Cường Tử đến đây là để uống rượu cùng tôi chứ không phải đến để bọn họ khinh bỉ, chúng ta đi qua phòng bao của họ xem, xem thử Triệu Vân Tùng kiêu ngạo đến mức nào mà dám ngang ngược trên địa bàn của tôi, cho dù là ba cậu ta cũng không dám ăn nói với anh em của tôi như thế.” Trương Quân Hào lạnh lùng nói.
Trong phòng Triệu Vân Tùng, Triệu Vân Tùng đang cực kỳ đắc ý mà kể cho mọi người nghe khách sạn nhà anh ta ghê gớm đến cỡ nào, trong cái KTV này không có người nào mà anh không dám đụng hết.
“Tiểu Mỹ yên tâm đi, chờ lát nữa cái tên dám đùa giỡn cô đến đây, tôi nhất định sẽ đập cho anh ta một trận, bắt anh ta xin lỗi cô đàng quàng, anh ta cũng không biết tự soi gương xem bản thân là cái thá gì, lại dám đắc tội với bạn của Triệu Vân Tùng tôi.” Triệu Vân Tùng nói.
Tiểu Mỹ gật đầu nhìn Triệu Vân Tùng, hơi kích động nói: “Anh Triệu, anh đúng là quá ngầu.”
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng, Triệu Vân Tùng hết hồn, vội vàng quay đầu qua nhìn ra phía sau.
Cường Tử đờ ra bước vào, lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy ai nói muốn đập cho tôi một trận đâu?”
Triệu Vân Tùng đánh giá Cường Tử, cảm thấy người này tuy rằng có hơi hung ác, nhưng mà anh cũng không hề quen biết, chắc cũng không phải người lợi hại gì, cho nên cũng không cần phải sợ.
“Hóa ra là anh! Anh dám đùa giỡn bạn của Triệu Vân Tùng tôi, chuyện này nếu như anh không xin lỗi cô ấy, hôm nay tôi sẽ không để yên!” Triệu Vân Tùng khí thế hùng hồn nói.
“Kêu ông đây xin lỗi cô ta? Mẹ nó mày mơ à? Rõ ràng là con điếm thúi này quyến rũ ông, vậy mà còn kêu ông đây xin lỗi nó, bọn mà mơ à!” Cường Tử lạnh lùng nói.
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi quyến rũ anh khi nào, anh đừng có ăn nói lung tung!” Tiểu Mỹ lập tức chối, sợ Cường Tử nói chuyện khi đó ra, dù sao nếu nói rõ ràng thì cô ta mới là người vô lý.
“Cũng không biết là đứa nào nghe nói tôi là Trương Quân Hào thì lập tức chủ động dính lên người tôi, dáng vẻ dâm đãng lúc đó đâu rồi, sao giờ lại không thấy đâu nữa? Giờ lại giả vờ đáng thương với tôi à?” Cường Tử cười khẩy nhìn Tiểu Mỹ.
Mọi người đều kinh ngạc quay sang nhìn Tiểu Mỹ, cũng không ngờ rằng cô ta còn có một bộ mặt như thế nữa.
“Anh lừa ai chứ, Trương Quân Hào trông như thế nào tôi còn không biết sao, anh bớt đứng đây lừa gạt mọi người đi, tôi khuyên anh hãy nhanh chóng xin lỗi, nếu không chọc giận tôi thì cho dù là ông trời cũng không cứu nổi anh đâu!” Triệu Vân Tùng quay sang nói với Cường Tử.
“Không sai, anh Triệu của tôi cũng không phải là người mà ai cũng có thể trêu vào, hôm nay cho dù là ông trời cũng không cứu được anh, xin lỗi tôi nhanh lên!” Tiểu Mỹ cũng nói.
“Ồ? Ông trời cũng không thể cứu được cậu ta, vậy tôi có thể cứu không?” Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó, một đám người xông vào trong phòng bao, bao vây đám Triệu Vân Tùng lại.
Sau đó Trương Quân Hào bước vào trong phòng, mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm Triệu Vân Tùng, khí thế làm người khác sợ hãi.
Ngay giây phút Triệu Vân Tùng nhìn thấy Trương Quân Hào thì cơ thể lập tức run rẩy, sau đó lo lắng đến mức không nói được chữ nào.
Tiểu Mỹ cũng không biết Trương Quân Hào trông như thế nào, cứ tưởng rằng những người này là do Cường Tử tìm đến giúp đỡ, dựa vào thế lực của Triệu Vân Tùng thì chắc chắn có thể chống lại những người này.
“Anh lại là cái thá gì, dám giả ngầu ở chỗ chúng tôi, anh Triệu nhà tôi là người mà mấy tên côn đồ tép riu như anh chọc nổi sao!” Tiểu Mỹ kêu lên.
Mặt Triệu Vân Tùng lập tức trắng bệch, anh nhanh chóng xoay người tát Tiểu Mỹ một bạt tay rồi mắng: “M* nó cô nói ai là côn đồ tép riu hả? Đây chính là Trương Quân Hào, anh Hào, tôi mà so với anh Hào thì chẳng khác nào rác rưởi, cô cũng dám mắng anh hào không dám chọc nổi tôi, cô muốn chết hả!”
Tiểu Mỹ ôm má, mặt mày kinh ngạc nhìn Trương Quân Hào, hoàn toàn không ngờ rằng Cường Tử có thể mời được Trương Quân Hào đến.
Người trong phòng bao cũng hoảng sợ, những lời lúc nãy Tiểu Mỹ nói chắc chắn đã chọc Trương Quân Hào rồi, nếu Trương Quân Hào tức giận thì chỉ e là hôm nay tất cả bọn họ đều không thể đi được.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Trương Quân Hào, phát hiện người này đúng là cậu nhân viên phục vụ từng làm công ở nhà họ Lâm lúc trước, chẳng qua đã mấy năm trôi qua, trên người Trương Quân Hào đã có khí thế ngang ngược, đâu giống như dáng vẻ cúi đầu khom lưng với người khác hồi xưa nữa.
Anh cũng không tính xía vào chuyện này, dù sao chuyện này là do Tiểu Mỹ tự mình gây ra, không liên quan gì đến anh, thái độ của những người này đối với anh cũng chẳng tốt lành gì, anh cũng không có tình thương bao la đến mức đi giúp đỡ những người từng khinh thường anh.
“Anh nói cái gì, anh ta... Anh ta là Trương Quân Hào?” Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Quân Hào, tim hồi hộp đến mức sắp rớt ra ngoài.
“Nếu không thì sao!” Triệu Vân Tùng tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ, lúc này anh ta đã không còn tâm trạng để thể hiện, dù sao Trương Quân Hào cũng đang ở đây, lỡ mà nói sai một câu thì hôm nay anh ta cũng xong đời.
Anh quay qua nhìn Trương Quân Hào, mặt mày hiện rõ sự áy náy nói: “Anh Hào, em thật sự không biết anh trai này là bạn của anh, xin anh nể mặt chúng ta từng cùng nhau ăn vài bữa cơm mà tạm tha cho cô bạn không biết điều này của tôi đi.”
“Mặt của cậu, hôm nay cho dù là ba cậu đến thì tôi cũng không nể mặt ông ta, Cường Tử là anh em của tôi, cái con nhỏ đê tiện này dám đánh cậu ta, hôm nay tôi phải lấy lại sự công bằng cho cậu ta mới được.” Trương Quân Hào lạnh lùng nói.
Tiểu Mỹ lập tức hối hận, nhanh chóng bước lên cầu xin: “Anh Hào, đều là do em sao, chuyện này đều là lỗi của em, em sẽ xin lỗi anh trai này, xin anh tha cho em đi.”
“Nếu cô đã biết chuyện này là lỗi của cô, vậy thì chắc cô cũng biết xin lỗi không có ích gì cả.” Trương Quân Hào nói: “Cường Tử, người này giao cho cậu xử lý, cậu muốn làm gì thì làm, tôi bảo đảm hôm nay không có ai dám cản cậu.”
Trên mặt Cường Tử lập tức nở một nụ cười xấu xa, có phần khinh bỉ nhìn Tiểu Mỹ nói: “Lúc nãy không phải cô không cho ông đây đụng sao, bây giờ ông đây sẽ chơi cô trước mặt bạn bè của cô, xem cô có còn dám phản kháng hay không.”
Tiểu Mỹ cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước, miệng liên tục xin tha: “Đại ca, em thật sự biết sai rồi, anh bỏ qua cho em đi, cho dù anh thật sự muốn em, em cũng không có ý kiến gì, nhưng mà chúng ta đừng ở chỗ này được không?”
“Anh Hào, chuyện hôm nay thật sự chỉ là một hiểu lầm, hay là xin anh hãy bỏ qua chuyện này đi, em sẽ mời anh trai này đi khu massage chơi bời, chúng ta đừng làm gì Tiểu Mỹ được không.” Triệu Vân Tùng còn cảm thấy Trương Quân Hào sẽ nể mặt anh cho nên lại mở miệng nói.
Trương Quân Hào nghe Triệu Vân Tùng nói, lập tức đá vào bụng anh ta mắng: “Hiểu lầm cái mẹ gì, hôm nay ông đến đây là để lấy lại sự công bằng cho anh em của ông, cậu tưởng mời anh em tôi đi massage là có thể làm anh em tôi hết giận à? Bây giờ chuyện có thể làm anh em của tôi hết giận chính là chơi con nhỏ này trước mặt các cậu, cậu đừng có đứng đây lãng phí thời gian của tôi.”
Triệu Vân Tùng ngồi bệch dưới đất, không dám nói gì nữa.
Trình Nhược Tâm mặt mày tức giận nhìn thấy cảnh này, nghĩ thầm cho dù Trương Quân Hào có giỏi cỡ nào thì cũng không thể ngang ngược vô lý đến mức này, lập tức bước lên nói: “Sao anh lại có thể như thế, Tiểu Mỹ cũng đã xin lỗi các anh rồi, sao các anh còn muốn đối xử như thế với cậu ấy chứ, hơn nữa các anh lại còn định làm chuyện đó với cậu ấy nữa, ở đây có còn pháp luật không hả?”
Cường Tử cười lạnh nói: “Pháp luật? Anh Hào chính là pháp luật ở chỗ này, cô lại còn thích xen vào việc của người khác à, tôi thấy cô cũng rất đẹp đó, không bằng hôm nay hai người các cô cùng nhau chơi với tôi đi.”
Trình Nhược Tâm lập tức thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng Cường Tử lại còn để ý đến cả mình nữa, trong lòng lập tức sợ hãi.
Trương Quân Hào nhìn chằm chằm Trình Nhược Tâm, cười nói: “Cô gái này còn đẹp hơn đó, không bằng cậu chơi cô ta trước đi.”
Cường Tử cười ha ha: “Vẫn là anh Hào hiểu em nhất, em nghe lời anh, chơi cô gái nhiễu sự thích xen vào chuyện người khác trước vậy.”
Triệu Vân Tùng thấy Cường Tử định ra tay với Trình Nhược Tâm thì trong lòng rất sốt ruột, nhưng mà anh tâ cũng không dám làm trái ý Trương Quân Hào, cho nên dù rất đau lòng vì Trình Nhược Tâm thì cuối cùng anh ta cũng không dám đứng ra nói chuyện thay cho Trình Nhược Tâm.
Cường Tử bước về hướng Trình Nhược Tâm, vươn tay kéo cô lại.
Trình Nhược Tâm vội vàng lui về phía sau, hoảng hốt nói: “Anh định làm gì? Nếu anh dám có ý đồ gây rối với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”
Cường Tử khinh thường cười nói: “Cô có gan thì cứ báo cảnh sát đi, cô xem thử xem cảnh sát có đến bắt tôi hay không.”
“Nhược Tâm, cậu chấp nhận số phận đi, trên địa bàn của anh Hào, không có người nào dám làm trái ý anh ta đâu.” Tiểu Mỹ có hơi bất đắc dĩ nói, cô ta đã cam chịu tình cảnh bản thân sắp gặp phải rồi.
Trình Nhược Tâm nghe Tiểu Mỹ nói thế thì lập tức oán hận nhìn cô ta nói: “Lúc nãy tớ mới nói chuyện giúp cậu, không ngờ cậu lại đối xử với tớ như thế.”
“Tớ cũng có bắt cậu nói chuyện giúp tớ đâu chứ, rõ ràng là do cậu tự đâm đầu vào, cậu đừng có mà trách tớ.” Tiểu Mỹ lập tức cãi lại.
Thấy Trình Nhược Tâm sắp sửa bị Cường Tử kéo đi, đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đứng dậy chắn trước mặt Trình Nhược Tâm, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, lúc nãy cô ấy cũng không làm chuyện gì sai, nếu hôm nay các anh định đụng vào cô ấy thì tôi không thể không xen vào chuyện này.”
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 223: Không thể không xen vào
10.0/10 từ 14 lượt.