Rể Quý Trời Cho

Chương 220: Không phải nơi các anh có thể tủy tiện giở thói ngang ngược

“Không có vấn đề gì hết, xin mời theo tôi đến phòng khách VIP ạ.” Giám đốc cực kỳ cung kính nói với Hứa Bích Hoài.

Giám đốc sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, anh ta không ngờ giám đốc của bọn họ lại nói rằng mặc kệ bao nhiêu tiền bọn họ cũng sẽ cho Hứa Bích Hoài vay.

“Giám đốc, tình trạng ngân hàng của bọn họ dạo gần đây rất không ổn, anh có cần suy nghĩ lại không...” Giám đốc sảnh nói với giám đốc.

Giám đốc trừng mắt nhìn anh nói: “Sau này nếu như anh còn dám nói mấy câu như thế này nữa thì anh quay về làm nhân viên ký quỹ đi, cô Hứa là khách hàng quan trọng của ngân hàng chúng ta, sau này chỉ cần cô ấy đến ngân hàng của chúng ta làm nghiệp vụ, đều phải dẫn cô ấy đến phòng khách VIP, có biết chưa!”

Giám đốc sảnh nghe vậy sợ hãi gật đầu lia lịa nói: “Tôi biết rồi, biết rồi.”

Hứa Trai Hiệp khó hiểu nhìn giám đốc nói: “Công ty của cô ta sắp phá sản rồi, bây giờ anh cho cô ta vay, đến lúc đó chỉ e là tiền vốn cũng không thu hồi lại được.”

“Thưa anh, cô Hứa là khách hàng quan trọng của ngân hàng chúng tôi, cho dù có nguy hiểm thì ngân hàng của chúng tôi cũng sẽ cho cô ấy vay, xin anh đừng đứng đây bắn tiếng đe dọa nữa.” Giám đốc lạnh nhạt nói với Hứa Trai Hiệp.

“Vì sao? Sao cô ấy lại trở thành khách hàng quan trọng của ngân hàng các anh chứ?” Hứa Trai Hiệp lại hỏi.

“Chuyện này tôi không thể nói cho anh biết, xin anh đừng đứng đây cản trở tôi xử lý hồ sơ cho vay giúp cô Hứa nữa.” Giám đốc đẩy Hứa Trai Hiệp ra, dẫn theo Hứa Bích Hoài đi vào phòng khách VIP.

Hứa Bích Hoài nghiêng đầu nhìn Hứa Trai Hiệp cười nói: “Không cần phải xin cậu, tôi vẫn có thể tiếp tục phát triển công ty, mộng đẹp của cậu lại phải tan biến lần nữa rồi.”

Hứa Trai Hiệp lập tức nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Hứa Bích Hoài, trong lòng cực kỳ oán hận.

“Chị bớt đắc ý đi, cho dù tôi không về công ty được thì trong tay tôi cũng còn không ít tiền, đống tiền này cũng đủ làm tôi tiêu dao sung sướng một đời rồi, ông đây mới không thèm lo!”

Hứa Trai Hiệp mắng xong rồi lập tức bước ra khỏi ngân hàng.

Đứng trên đường phố, Hứa Trai Hiệp nhớ đến những lời Hứa Bích Hoài nói với anh trong ngân hàng, trong lòng lại tức điên.

Lúc này điện thoại của anh reo lên, anh cầm ra xem thì thấy là tin nhắn của ngân hàng.

“Tài khoản ngân hàng của quý khách có nguy hiểm tiềm tàng, tạm thời bị đóng băng.”

Hứa Trai Hiệp lập tức đờ ra, miệng há to đến mức có thể nuốt được một cái trứng gà.


“Đệt! Là ai đã đóng băng tài khoản ngân hàng của ông đây!”

Ngay lúc này lại có hai người mặc quần áo cảnh sát chạy lại gần Hứa Trai Hiệp, chỉ trong chớp mắt đã bao vây anh ta lại.

Hứa Trai Hiệp hơi hoảng loạn nhìn những người này, ấp úng nói: “Các...các anh là ai? Muốn làm gì?”

Người dẫn đội bước đến trước mặt Hứa Trai Hiệp, đưa thẻ cảnh sát cho anh xem rồi nói: “Chúng tôi nhận được đơn tố cáo anh tự tiện tham ô tài sản công ty người khác, mời anh đi theo chúng tôi.”

Những người đó cũng không cho Hứa Trai Hiệp có cơ hội giải thích, lập tức bắt lấy anh dẫn lên một chiếc xe đậu ven đường.

Hứa Trai Hiệp cực lực phản kháng, nhưng anh ta làm sao là đối thủ của những người này được, thấy anh ta phản kháng người ta liền lập tức ra tay, một đám người ấn đầu Hứa Trai Hiệp lên trên nóc xe, đập một trận ra trò, chỉ một lúc sau anh lập tức ngoan ngoãn.

“Hứa Bích Hoài, đây đều là do chị làm hại, chị chờ đó đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu!” Hứa Trai Hiệp tức giận hét lên.

Nhưng mà Hứa Bích Hoài cũng không biết anh đang gặp phải chuyện gì, cho dù có biết thì chắc là cũng sẽ không có chút thương xót nào.

Sân bay Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau bước vào sân bay, hôm nay là ngày Lâm Thanh Diện quay về Kinh Đô, Hứa Bích Hoài rất lưu luyến Lâm Thanh Diện cho nên đã đến sân bay tiễn anh.

Lâm Thanh Diện đã xóa sạch hết tất cả tai họa ngầm bên cạnh Hứa Bích Hoài rồi, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không còn ai có thể uy hiếp đến Hứa Bích Hoài nữa, anh cũng dặn dò hai người Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên rồi, trong khoảng thời gian anh không ở Hồng Thành, bọn họ sẽ phụ trách chăm lo sự an toàn cho Hứa Bích Hoài.

“Tiễn đến đây được rồi, không cần vào cùng anh đâu, em cứ yên tâm, chờ xử lý xong chuyện bên đó rồi anh sẽ lập tức quay về.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài gật đầu, trong mắt vẫn đầy lưu luyến, cô do dự một lúc rồi bước lên một bước, ôm lấy cổ Lâm Thanh Diện, hôn anh.

Lâm Thanh Diện bị nụ hôn bất ngờ này làm cho giật mình, anh phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo Hứa Bích Hoài trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.

Người xung quanh thấy cảnh này đều cực kỳ hâm mộ, đương nhiên cũng có không ít cẩu độc thân oán than vang trời, tức giận bọn họ đến tận sân bay rồi còn show ân ái.

Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện mới lưu luyến không nỡ buông Hứa Bích Hoài ra, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Hứa Bích Hoài ghé sát vào tai Lâm Thanh Diện, mặt mày đỏ bừng nói: “Lần này đợi anh về, em nghĩ chúng ta cũng nên có con rồi.”


Cơ thể Lâm Thanh Diện lập tức cứng đờ, thân hình như đang bay bổng, Hứa Bích Hoài lại nói chờ anh về là có thể có con, chuyện này đối với Lâm Thanh Diện mà nói đúng là một cám dỗ rất lớn.

Xem ra lần đi Kinh Đô này phải nhanh chóng giải quyết xong công việc mới được, chỉ cần lấy được lá thư do ba để lại thì anh lập tức chạy về Hồng Thành ngay.

Cuối cùng, Lâm Thanh Diện bước vào sân bay, Hứa Bích Hoài đứng bên ngoài nhìn theo một lúc lâu rồi mới rời khỏi nơi này.

Trong đại sảnh chờ chuyến bay, Lâm Thanh Diện ngồi xuống ghế chờ soát vé.

Lúc này có một cô gái bước đến ngồi đối diện Lâm Thanh Diện.

Gương mặt cô gái này trông khá dễ thương, dáng người rất đẹp, mặc một chiếc váy xếp ly, đôi chân dài xinh đẹp động lòng người.

Cô gái này tên là Trình Nhược Tâm, là người Kinh Đô, lần này đến Hồng Thành để du lịch, hôm nay đặt vé máy bay bay về Kinh Đô, nhìn qua thì chắc là đi cùng chuyến bay với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Trình Nhược Tâm, thấy trong tay cô đang cầm một bịch snack khoai tây thì Lâm Thanh Diện mới nhớ ra anh còn chưa ăn cơm trưa, có hơi đói bụng.

Trình Nhược Tâm thấy Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô, lập tức trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ à, đồ nhà quê.”

Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không tức giận, Trình Nhược Tâm có phải là gái đẹp không anh cũng không quan tâm, chỉ là anh rất muốn ăn miếng snack khoai tây trong tay Trình Nhược Tâm.

Trình Nhược Tâm thấy Lâm Thanh Diện không để ý đến cô thì chủ động ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện, sau đó đưa bịch snack của mình cho Lâm Thanh Diện nói: “Thấy anh cũng thành thật, chắc là đói bụng đúng không, cho anh ăn chút đó, anh cũng đừng có mơ mộng viển vông với tôi, tôi chỉ thấy anh tội nghiệp thôi, nhìn cách anh ăn mặc là biết ngay anh nghèo rồi, tôi chịu không nổi.”

Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, thò tay lấy vài miếng khoai tây ra, bỏ vào miệng.

“Anh là người Hồng Thành hả?” Trình Nhược Tâm hỏi, cô là một người hòa đồng, hơn nữa cũng không thích ở một mình, lần này đi du lịch môt mình đã làm cô biết thế nào gọi là thật sự cô đơn, nên dù không thích Lâm Thanh Diện nhưng sự buồn tẻ ấy cũng đủ để cô nói chuyện với Lâm Thanh Diện vài câu.”

Lâm Thanh Diện gật đầu rồi hỏi ngược lại: “Cô cũng vậy à?”

“Tôi không phải, tôi là người Kinh Đô, lần này đến Hồng Thành du lịch, không phải tôi nói chứ Hồng Thành các anh chẳng có gì vui cả, tôi ở đây vài ngày rồi mà chẳng thấy gì thú vị, chuyện duy nhất làm tôi thấy mắc cười là Hồng Thành các anh có một tên vô dụng tên Lâm Thanh Diện, một người có thể vô dụng đến mức nguyên cái thành phố ai cũng biết cũng khá lợi hại, anh chắc là cũng đã nghe nói qua người này rồi đúng không.” Trình Nhược Tâm hỏi.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài.

“Sao anh lại thở dài?” Trình Nhược Tâm khó hiểu hỏi.


“Tôi chính là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện đáp.

Trình Nhược Tâm sửng sốt, sau đó lại cười ha ha nói: “Má ơi, trùng hợp đến vậy sao, anh chính là tên vô dụng tôi vừa nói đó hả, không biết là xui hay may đây, không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Lâm Thanh Diện cạn lời nhìn cô nói: “Tôi là Lâm Thanh Diện, nhưng mà tôi không phải tên vô dụng.”

“Anh cũng đừng có cãi chày cãi cối nữa, chuyện của anh đã truyền khắp Hồng Thành rồi, lần này tôi đến đây chuyện duy nhất có thể nhớ được là chuyện về anh đó, tôi còn kể lại cho bạn tôi nghe nữa, họ nghe xong cũng lấy làm lạ, nếu tôi nói với mấy cô ấy là tôi chạm mặt anh ở sân bay chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy rất buồn cười đó.” Trình Nhược Tâm cười nói.

Lâm Thanh Diện không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa nên im lặng.

Trình Nhược Tâm thấy Lâm Thanh Diện không nói gì thì khinh thường bĩu môi nói thầm: “Chậc, còn không cho người ta nói, nếu không muốn bị người ta nói thì làm chuyện gì cho ra hồn đi, bản thân mình không có bản lĩnh lại còn đi trách ngược lại người khác.”

Không lâu sau đã đến giờ soát vé, Lâm Thanh Diện đi thẳng đến cổng soát vé, sau khi soát vé xong thì lên máy bay.

Anh ngồi xuống chỗ của mình, Trình Nhược Tâm cũng nhanh chóng bước lại đây, không ngờ chỗ ngồi của cô lại ở kế bên Lâm Thanh Diện.

“Sao tôi lại xui thế này, chỗ ngồi ngay cạnh anh, đừng nói là vì anh thèm muốn nhan sắc của tôi cho nên mới cố ý bám đuôi tôi đó nha.” Trình Nhược Tâm ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện, trừng to mắt nói.

“Tôi không có nhàm chán đến mức đó.” Lâm Thanh Diện nói.

“Chậc, ai mà biết có thật không chứ, loại người như anh lòng dạ đen tối cũng là chuyện bình thường, đúng là xui xẻo khi ngồi cạnh anh, suốt chặng bay tôi lại phải lo lắng đề phòng nữa, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà táy máy tay chân, nếu không chờ đến Kinh Đô rồi tôi sẽ lập tức gọi người đến xử đẹp anh.” Trình Nhược Tâm nghi ngờ vô căn cứ.

Lâm Thanh Diện cảm thấy cô đúng là tranh cãi vô lý nên không để ý đến cô nữa, nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, lại có hai người nước ngoài lên máy bay, cơ thể hai người nước ngoài đó đều rất cao to, trên cánh tay còn có cơ bắp, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất điển trai, hai người bọn họ vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái trên máy bay.

Trình Nhược Tâm đương nhiên cũng bị hai người đàn ông nước ngoài điển trai này hấp dẫn, cô còn hét lên nữa.

Hai người nước ngoài cũng để ý Trình Nhược Tâm, thấy cô khá xinh đẹp liền cười nhếch mép đi về hướng cô.

Một trong hai người nước ngoài kia ngồi xuống cạnh Trình Nhược Tâm, mà người còn lại thì dùng chân đá vào giày Lâm Thanh Diện, dùng mắt ra hiệu với anh rồi chỉ vào chỗ ngồi ở phía sau, rõ ràng là muốn bảo Lâm Thanh Diện đi xuống hàng ghế phía sau ngồi.

Trình Nhược Tâm thấy vậy thì mặt mày kích động nói với Lâm Thanh Diện: “Anh còn đờ ra đây làm gì, mau chạy xuống phía sau ngồi đi, tôi muốn ngồi cùng với anh đẹp trai này.”


Lâm Thanh Diện cũng không nói tiếng nào, trực tiếp đứng dậy ngồi xuống vị trí phía sau.

Người nước ngoài kia thấy Lâm Thanh Diện nghe lời như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh thường, dùng tiếng Anh nói: “Đúng là đồ chết nhát.”

Tuy Lâm Thanh Diện nghe hiểu người nước ngoài kia nói gì nhưng cũng không định so đo với anh ta, bây giờ anh đang nghĩ về ba của anh, lần này quay về nếu như thật sự có thể xem được bức thư ba để lại thì nói không chừng còn có thể phát hiện ra manh mối gì đó.

Lạc Tâm nói ba của anh chưa chết, chỉ bị mất tích thôi, nếu thật vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ nghĩ cách tìm được ba của anh, dù sao trên đời này, trừ Hứa Bích Hoài ra thì Lâm Thanh Diện cũng chỉ còn lại ba là người thân mà thôi.

Còn mẹ của anh, từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì anh cũng đã cắt đứt quan hệ với bà rồi, hổ dữ còn không ăn thịt con, Lạc Hân lại nhẫn tâm với anh như thế, sao Lâm Thanh Diện có thể nhận bà là mẹ được chứ.

Trước khi máy bay cất cánh, Trình Nhược Tâm đột nhiên hét lên rồi đứng bật dậy, mặt mày tức giận nhìn người nước ngoài đang ngồi cạnh cô, mắng chửi: “Tay của anh sờ đi đâu đó? Anh đừng tưởng là tôi thấy anh đẹp trai thì anh có thể thích làm gì thì làm với tôi, thật không ngờ anh lại đê tiện đến như vậy.”

Người nước ngoài cũng nghe hiểu được một số câu tiếng Việt, thấy Trình Nhược Tâm dám ở trước mặt tất cả mọi người trong máy bay mà mắng chửi anh ta nên lập tức dùng vài câu tiếng anh mắng chửi cô là gái điếm, easy girl.

Trình Nhược Tâm tức giận, cô đúng là thích trai đẹp đó, nhưng mà cô không phải là loại người tùy tiện, vậy mà tên người nước ngoài này lại dám mắng cô là gái điếm, chuyện này cô không thể nhịn được nữa.

“Anh biến về chỗ ngồi của mình đi, tôi không muốn ngồi cạnh anh.” Trình Nhược Tâm nói.

Lúc này tiếp viên hàng không đã đến muốn giải quyết mâu thuẫn của bọn họ, nhưng mà người nước ngoài kia lại ỷ vào bản thân là người nước ngoài cho nên khinh thường tất cả mọi người trên máy bay, liên tục mắng chửi những câu từ tục tĩu, thậm chí còn nói tất cả mọi người trên máy bay này là heo.

Lúc này Lâm Thanh Diện đứng dậy, anh bước đến trước mặt người nước ngoài kia, lạnh lùng nói: “Biến về chỗ ngồi của anh đi.”

Trình Nhược Tâm thấy Lâm Thanh Diện đứng ra vì cô nhưng không hề biết ơn, dù sao cô cũng đã biết Lâm Thanh Diện chính là tên vô dụng nổi tiếng ở Hồng Thành, cho dù anh có đứng ra thì cũng không thể nào chống lại được tên người nước ngoài cao to cường tráng này.

“Anh đừng có dính vào chuyện này, anh ta cao to như vậy, anh lấy đâu ra can đảm khiêu khích anh ta vậy, mau về chỗ đi.” Trình Nhược Tâm hô.

Nhưng Lâm Thanh Diện không nghe lời Trình Nhược Tâm, coi như là vì hai miếng snack khoai tây của cô đi, Lâm Thanh Diện tuyệt đối không cho phép mấy người nước ngoài kiêu ngạo ở đây.

Huống chi đang trên đất nước C, sao lại có thể để cho hai người nước ngoài giở thói ngang ngược được.

Người trên máy bay thấy thể hình của Lâm Thanh Diện và hai người kia chênh lệch quá xa, cũng không có ôm hy vọng gì với Lâm Thanh Diện cả.

Lúc này người nước ngoài đã mất kiên nhẫn, vươn tay về phía Lâm Thanh Diện định đẩy ngã anh nhưng Lâm Thanh Diện đã bóp chặt lấy cổ tay của anh ta, sau đó vặn mạnh, một người nước ngoài cao gần một mét chín lập tức quay một vòng sau đó ngã xuống lối đi.

“Biến về chỗ ngồi của anh đi, nếu không tôi sẽ lập tức quăng anh ra khỏi máy bay, nước C không phải là nơi anh tùy tiện giở thói ngang ngược!”

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 220: Không phải nơi các anh có thể tủy tiện giở thói ngang ngược
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...