Rể Quý Trời Cho
Chương 124: Lạc tâm
Sức lực của Cổ Diệc Thành cực kỳ lớn, một bàn tay này của hắn ta trực tiếp hất Tống Huyền Khanh ngã xuống mặt đất.
Thiếu chút nữa là Tống Huyền Khanh đã khóc lên, trong vòng một ngày lại bị hai người tát vào mặt, cả đời này đây là lần đầu tiên mà bà ta gặp phải một chuyện uất ức như vậy.
“Cậu... cậu dám đánh tôi? Cậu có tin là tôi sẽ kêu bảo vệ đến bắt cậu đi hay không?” Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn Cổ Diệc Thành, mở miệng nói.
Cổ Diệc Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Kêu bảo vệ ở chỗ này đến bắt tôi ấy hả? Bà đang nói đùa à, tôi xem xem ai dám đến bắt Cổ Diệc Thành tôi.”
“Cậu chủ, cậu nhìn xem, người nhà của Lâm Thanh Diện cũng không phải là loại người tốt lành gì, có cần phải bắt bà ta lại không, để bà ta nếm thử sự lợi hại của cậu chủ.” La Nghĩa hung ác nói.
Tống Huyền Khanh nghe thấy lời nói của Cổ Diệc Thành và La Nghĩa, lập tức đã đoán được thân phận của hai người bọn họ, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu... cậu là cậu chủ nhà họ Cổ?”
Cổ Diệc Thành lạnh lùng liếc nhìn bà ta một chút, mở miệng nói: “Không tệ, bà cũng đã biết thân phận của tôi rồi, vậy thì mau kêu tên phế vật Lâm Thanh Diện kia cút ra đây cho tôi. Dám làm đàn em của tôi bị thương, cậu ta cảm thấy đã chán sống rồi ư.”
Tống Huyền Khanh biến sắc, không ngờ đến Lâm Thanh Diện vậy mà lại chọc phải cậu chủ nhà họ Cổ, đây quả thật là tìm cái chết mà.
“Cậu Cổ, cậu nói không sai, Lâm Thanh Diện chính là chán sống rồi, nó đã bị tôi đuổi khỏi đây. Cậu chủ, Lâm Thanh Diện thật sự không có liên quan gì với tôi, các người cứ tìm nó báo thù, tuyệt đối đừng liên lụy tới tôi mà.” Tống Huyền Khanh lập tức cầu xin tha thứ.
“Bà thật sự đuổi cậu ta ra ngoài rồi à?” Cổ Diệc Thành mở miệng hỏi.
“Không sai, ngày hôm nay tôi mới vừa đuổi nó đi, đồ dùng của nó vẫn còn đang nằm ở đây này. Tôi cũng biết nó là một tên phế vật, cho nên không muốn giữ nó lại, không ngờ đến nó lại dám chọc cậu Cổ, thật sự là tự tìm đường chết mà.” Tống Huyền Khanh chỉ vào đống đồ vật bị ném ở cách đó không xa.
Cổ Diệc Thành nhìn thoáng qua, cảm thấy Tống Huyền Khanh không nói láo, sau đó cười ha hả mở miệng nói: “Cái tên Lâm Thanh Diện này thật sự là phế vật mà, lại bị đuổi ra khỏi nhà, buồn cười chết đi được.”
“Cậu chủ nói không sai, Lâm Thanh Diện này chính là phế vật trong lời đồn ở Hồng Thành, cả Hồng Thành này cũng không có ai vô dụng hơn so với nó.” La Nghĩa lập tức hùa theo.
Cổ Diệc Thành nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, giọng nói lạnh lùng: “Nói với Lâm Thanh Diện cho tôi, cậu ta đã làm người của tôi bị thương, chuyện này cậu ta không nói cho rõ thì vẫn chưa xong đâu. Mà tốt nhất kêu cậu ta tự mình đến dập đầu nhận sai với tôi đi, nếu không thì một nhà các người cũng đừng mong được sống tốt hơn.”
Nói xong, hắn ta liền dẫn La Nghĩa đi.
Sở dĩ hắn ta đến đây tìm Lâm Thanh Diện, đúng như Lâm Thanh Diện đã dự đoán, hiện tại Trần Tài Anh chính là thống lĩnh trong thế giới ngầm ở Hồng Thành, mặc dù là Cổ Diệc Thành có chút thế lực, nhưng mà cũng không dám lấy cứng chọi cứng với Trần Tài Anh.
Mà người làm gãy tay của La Nghĩa chính là Lâm Thanh Diện, hắn ta muốn tìm Lâm Thanh Diện báo thù, thuận lý thành chương, cho nên hắn ta đã điều tra ra chỗ ở của Lâm Thanh Diện ở đây, hôm nay tìm đến cửa dự định xử lý Lâm Thanh Diện một trận.
Có điều khiến hắn ta không ngờ đến là Lâm Thanh Diện lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Tống Huyền Khanh nhìn thấy Cổ Diệc Thành và La Nghĩa đã đi, cũng thở dài một hơi, nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất rồi gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài.
“Con gái, con mau trở lại đi, con mà không về nữa thì mẹ sắp chết rồi, con dẫn theo cái tên phế vật Lâm Thanh Diện đó về đây luôn, mẹ sắp bị nó hại chết rồi.”
Tống Huyền Khanh nói chuyện giống như là đang khóc, nói xong liền cúp điện thoại, cũng không cho Hứa Bích Hoài có cơ hội hỏi han.
Hứa Bích Hoài sợ là Tống Huyền Khanh thật sự xảy ra chuyện, cho nên liền nhanh chóng trở về từ công ty, thuận tiện cũng kêu Lâm Thanh Diện về cùng.
Lúc hai người đi vào trong biệt thự thì nhìn thấy Tống Huyền Khanh suy sụp tinh thần ngồi ở trên ghế sofa, mà hai bên mặt của bà ta đều sưng phồng lên, bên trên rõ ràng còn có dấu tay.
Lúc đầu, Hứa Bích Hoài cho rằng Tống Huyền Khanh chỉ cố tình gây sự, bây giờ nhìn thấy dấu tay ở trên mặt của bà ta, lập tức ý thức được thực sự xảy ra chuyện rồi.
“Mẹ bị làm sao vậy? Đây là ai đánh mẹ thế?”
Lúc này Tống Huyền Khanh mới lấy lại tinh thần, bà ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã đến, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, lúc này muốn tới cào Lâm Thanh Diện mấy cái.
“Cái thằng đáng bị chém ngàn nhát dao này, chính cậu gây sự ở bên ngoài, vậy mà lại để tôi bị đánh thay cho cậu, nếu như hôm nay cậu không để cho tôi trút giận thì tôi cũng sống không nổi nữa!”
Hứa Bích Hoài nhanh chóng cản Tống Huyền Khanh lại, mở miệng nói: “Mẹ bình tĩnh chút đi, nói rõ ràng đây là có chuyện gì vậy.”
Lâm Thanh Diện cũng nhíu mày, không ngờ đến Tống Huyền Khanh sẽ kích động như vậy.
“Nó chọc phải người của cậu chủ nhà họ Cổ ở bên ngoài, hôm nay người ta cũng đã tìm tới cửa rồi, cậu chủ Cổ kêu nó đi dập đầu nhận sai, nếu như mà nó không chịu đi thì nhà chúng ta cũng đừng mong sẽ sống tốt hơn.” Tống Huyền Khanh hét lên chói tai.
Trong lòng của Lâm Thanh Diện run lên, không ngờ đến là Cổ Diệc Thành lại tìm tới cửa.
Lúc trước anh đã từng suy đoán Cổ Diệc Thành sẽ đến tìm anh gây phiền phức, nhưng mà không ngờ đến Cổ Diệc Thành lại trực tiếp tìm đến khu biệt thự này, xem ra là anh đã coi thường cậu chủ nhà họ Cổ rồi.
“Ngoại trừ cậu chủ nhà họ Cổ, ngày hôm nay còn có một người phụ nữ đến đây. Người phụ nữ đó cũng đến tìm Lâm Thanh Diện, mẹ nhìn bộ dạng của cô ta cũng giống như là đến tìm Lâm Thanh Diện để báo thù, con nhanh chóng ly hôn với nó đi, cứ tiếp tục như thế nữa thì sớm muộn gì nó cũng sẽ hại chết một nhà chúng ta thôi.” Tống Huyền Khanh nói tiếp.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, không biết Tống Huyền Khanh nói là người phụ nữ nào.
“Người phụ nữ đó đã nói cái gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Lúc này, Tống Huyền Khanh mới ném tờ giấy mà người phụ nữ đó đưa cho bà ta qua cho Lâm Thanh Diện, cất giọng nói: “Người ta nói là kêu cậu đi đến chỗ này tìm cô ta, nếu như không đi thì sẽ giết cả nhà chúng tôi.”
Trong lòng của Hứa Bích Hoài run rẩy, không biết rốt cuộc là Lâm Thanh Diện đã chọc phải người nào, vậy mà đối phương lại có thể nói là lời nói dữ tợn như thế!
Cô cũng không biết đây là do Tống Huyền Khanh tự mình ăn nói lung tung.
“Con gái à, con nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cái tên phế vật Lâm Thanh Diện này đi. Nó không chỉ chọc phải cậu chủ nhà họ Cổ, hơn nữa còn chọc vào một nhân vật không biết lai lịch như thế nào, cứ tiếp tục như thế nữa thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nó hại chết thôi.” Tống Huyền Khanh cầu xin nói.
Lâm Thanh Diện mở tờ giấy kia ra, nhìn thoáng qua nội dung trên tờ giấy, sau đó thân thể của anh liền cứng đờ.
Hứa Bích Hoài nhìn phản ứng của Lâm Thanh Diện, có chút kỳ quái, kể từ khi Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà họ Hứa, cô chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện có phản ứng lớn như vậy đối với bất cứ chuyện gì.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tờ giấy đó ở trong tay của mình, cánh tay khẽ run rẩy.
Cậu chủ nhà họ Cổ đã tìm tới cửa, anh cũng không lo lắng, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là anh có thể để cho Cổ Diệc Thành hối hận. Nhưng mà người phụ nữ để lại tờ giấy lại không giống như vậy, cô ta đến đây khiến cho Lâm Thanh Diện cảm nhận được một tia bất an.
Trước đó ông Độ cũng đã nói với anh là người nhà họ Lâm lại phái người mới đến thuyết phục anh, anh cũng đã từng đoán một chút, có điều là những người anh đoán mặc dù hơi khó chơi, nhưng mà cũng không phải là không thể ứng phó.
Nhưng điều khiến anh chẳng hề nghĩ tới là người mà nhà họ Lâm phái đến vậy mà lại là bà ấy.
Lạc Tâm là em gái ruột của mẹ Lâm Thanh Diện, dì nhỏ của Lâm Thanh Diện, là một người phụ nữ tâm địa độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Lạc Tâm chỉ lớn hơn Lâm Thanh Diện năm tuổi, nhưng mà lại là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, thông đồng với mẹ của Lâm Thanh Diện đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Lâm.
Ban đầu ai cũng nghĩ là Lâm Thanh Diện vì muốn đoạt quyền thừa kế mà giết mẹ, cái này cũng là kế hoạch do một tay bà ta đặt ra!
Rể Quý Trời Cho
Thiếu chút nữa là Tống Huyền Khanh đã khóc lên, trong vòng một ngày lại bị hai người tát vào mặt, cả đời này đây là lần đầu tiên mà bà ta gặp phải một chuyện uất ức như vậy.
“Cậu... cậu dám đánh tôi? Cậu có tin là tôi sẽ kêu bảo vệ đến bắt cậu đi hay không?” Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn Cổ Diệc Thành, mở miệng nói.
Cổ Diệc Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Kêu bảo vệ ở chỗ này đến bắt tôi ấy hả? Bà đang nói đùa à, tôi xem xem ai dám đến bắt Cổ Diệc Thành tôi.”
“Cậu chủ, cậu nhìn xem, người nhà của Lâm Thanh Diện cũng không phải là loại người tốt lành gì, có cần phải bắt bà ta lại không, để bà ta nếm thử sự lợi hại của cậu chủ.” La Nghĩa hung ác nói.
Tống Huyền Khanh nghe thấy lời nói của Cổ Diệc Thành và La Nghĩa, lập tức đã đoán được thân phận của hai người bọn họ, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu... cậu là cậu chủ nhà họ Cổ?”
Cổ Diệc Thành lạnh lùng liếc nhìn bà ta một chút, mở miệng nói: “Không tệ, bà cũng đã biết thân phận của tôi rồi, vậy thì mau kêu tên phế vật Lâm Thanh Diện kia cút ra đây cho tôi. Dám làm đàn em của tôi bị thương, cậu ta cảm thấy đã chán sống rồi ư.”
Tống Huyền Khanh biến sắc, không ngờ đến Lâm Thanh Diện vậy mà lại chọc phải cậu chủ nhà họ Cổ, đây quả thật là tìm cái chết mà.
“Cậu Cổ, cậu nói không sai, Lâm Thanh Diện chính là chán sống rồi, nó đã bị tôi đuổi khỏi đây. Cậu chủ, Lâm Thanh Diện thật sự không có liên quan gì với tôi, các người cứ tìm nó báo thù, tuyệt đối đừng liên lụy tới tôi mà.” Tống Huyền Khanh lập tức cầu xin tha thứ.
“Bà thật sự đuổi cậu ta ra ngoài rồi à?” Cổ Diệc Thành mở miệng hỏi.
“Không sai, ngày hôm nay tôi mới vừa đuổi nó đi, đồ dùng của nó vẫn còn đang nằm ở đây này. Tôi cũng biết nó là một tên phế vật, cho nên không muốn giữ nó lại, không ngờ đến nó lại dám chọc cậu Cổ, thật sự là tự tìm đường chết mà.” Tống Huyền Khanh chỉ vào đống đồ vật bị ném ở cách đó không xa.
Cổ Diệc Thành nhìn thoáng qua, cảm thấy Tống Huyền Khanh không nói láo, sau đó cười ha hả mở miệng nói: “Cái tên Lâm Thanh Diện này thật sự là phế vật mà, lại bị đuổi ra khỏi nhà, buồn cười chết đi được.”
“Cậu chủ nói không sai, Lâm Thanh Diện này chính là phế vật trong lời đồn ở Hồng Thành, cả Hồng Thành này cũng không có ai vô dụng hơn so với nó.” La Nghĩa lập tức hùa theo.
Cổ Diệc Thành nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, giọng nói lạnh lùng: “Nói với Lâm Thanh Diện cho tôi, cậu ta đã làm người của tôi bị thương, chuyện này cậu ta không nói cho rõ thì vẫn chưa xong đâu. Mà tốt nhất kêu cậu ta tự mình đến dập đầu nhận sai với tôi đi, nếu không thì một nhà các người cũng đừng mong được sống tốt hơn.”
Nói xong, hắn ta liền dẫn La Nghĩa đi.
Sở dĩ hắn ta đến đây tìm Lâm Thanh Diện, đúng như Lâm Thanh Diện đã dự đoán, hiện tại Trần Tài Anh chính là thống lĩnh trong thế giới ngầm ở Hồng Thành, mặc dù là Cổ Diệc Thành có chút thế lực, nhưng mà cũng không dám lấy cứng chọi cứng với Trần Tài Anh.
Mà người làm gãy tay của La Nghĩa chính là Lâm Thanh Diện, hắn ta muốn tìm Lâm Thanh Diện báo thù, thuận lý thành chương, cho nên hắn ta đã điều tra ra chỗ ở của Lâm Thanh Diện ở đây, hôm nay tìm đến cửa dự định xử lý Lâm Thanh Diện một trận.
Có điều khiến hắn ta không ngờ đến là Lâm Thanh Diện lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Tống Huyền Khanh nhìn thấy Cổ Diệc Thành và La Nghĩa đã đi, cũng thở dài một hơi, nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất rồi gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài.
“Con gái, con mau trở lại đi, con mà không về nữa thì mẹ sắp chết rồi, con dẫn theo cái tên phế vật Lâm Thanh Diện đó về đây luôn, mẹ sắp bị nó hại chết rồi.”
Tống Huyền Khanh nói chuyện giống như là đang khóc, nói xong liền cúp điện thoại, cũng không cho Hứa Bích Hoài có cơ hội hỏi han.
Hứa Bích Hoài sợ là Tống Huyền Khanh thật sự xảy ra chuyện, cho nên liền nhanh chóng trở về từ công ty, thuận tiện cũng kêu Lâm Thanh Diện về cùng.
Lúc hai người đi vào trong biệt thự thì nhìn thấy Tống Huyền Khanh suy sụp tinh thần ngồi ở trên ghế sofa, mà hai bên mặt của bà ta đều sưng phồng lên, bên trên rõ ràng còn có dấu tay.
Lúc đầu, Hứa Bích Hoài cho rằng Tống Huyền Khanh chỉ cố tình gây sự, bây giờ nhìn thấy dấu tay ở trên mặt của bà ta, lập tức ý thức được thực sự xảy ra chuyện rồi.
“Mẹ bị làm sao vậy? Đây là ai đánh mẹ thế?”
Lúc này Tống Huyền Khanh mới lấy lại tinh thần, bà ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã đến, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, lúc này muốn tới cào Lâm Thanh Diện mấy cái.
“Cái thằng đáng bị chém ngàn nhát dao này, chính cậu gây sự ở bên ngoài, vậy mà lại để tôi bị đánh thay cho cậu, nếu như hôm nay cậu không để cho tôi trút giận thì tôi cũng sống không nổi nữa!”
Hứa Bích Hoài nhanh chóng cản Tống Huyền Khanh lại, mở miệng nói: “Mẹ bình tĩnh chút đi, nói rõ ràng đây là có chuyện gì vậy.”
Lâm Thanh Diện cũng nhíu mày, không ngờ đến Tống Huyền Khanh sẽ kích động như vậy.
“Nó chọc phải người của cậu chủ nhà họ Cổ ở bên ngoài, hôm nay người ta cũng đã tìm tới cửa rồi, cậu chủ Cổ kêu nó đi dập đầu nhận sai, nếu như mà nó không chịu đi thì nhà chúng ta cũng đừng mong sẽ sống tốt hơn.” Tống Huyền Khanh hét lên chói tai.
Trong lòng của Lâm Thanh Diện run lên, không ngờ đến là Cổ Diệc Thành lại tìm tới cửa.
Lúc trước anh đã từng suy đoán Cổ Diệc Thành sẽ đến tìm anh gây phiền phức, nhưng mà không ngờ đến Cổ Diệc Thành lại trực tiếp tìm đến khu biệt thự này, xem ra là anh đã coi thường cậu chủ nhà họ Cổ rồi.
“Ngoại trừ cậu chủ nhà họ Cổ, ngày hôm nay còn có một người phụ nữ đến đây. Người phụ nữ đó cũng đến tìm Lâm Thanh Diện, mẹ nhìn bộ dạng của cô ta cũng giống như là đến tìm Lâm Thanh Diện để báo thù, con nhanh chóng ly hôn với nó đi, cứ tiếp tục như thế nữa thì sớm muộn gì nó cũng sẽ hại chết một nhà chúng ta thôi.” Tống Huyền Khanh nói tiếp.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, không biết Tống Huyền Khanh nói là người phụ nữ nào.
“Người phụ nữ đó đã nói cái gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Lúc này, Tống Huyền Khanh mới ném tờ giấy mà người phụ nữ đó đưa cho bà ta qua cho Lâm Thanh Diện, cất giọng nói: “Người ta nói là kêu cậu đi đến chỗ này tìm cô ta, nếu như không đi thì sẽ giết cả nhà chúng tôi.”
Trong lòng của Hứa Bích Hoài run rẩy, không biết rốt cuộc là Lâm Thanh Diện đã chọc phải người nào, vậy mà đối phương lại có thể nói là lời nói dữ tợn như thế!
Cô cũng không biết đây là do Tống Huyền Khanh tự mình ăn nói lung tung.
“Con gái à, con nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cái tên phế vật Lâm Thanh Diện này đi. Nó không chỉ chọc phải cậu chủ nhà họ Cổ, hơn nữa còn chọc vào một nhân vật không biết lai lịch như thế nào, cứ tiếp tục như thế nữa thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nó hại chết thôi.” Tống Huyền Khanh cầu xin nói.
Lâm Thanh Diện mở tờ giấy kia ra, nhìn thoáng qua nội dung trên tờ giấy, sau đó thân thể của anh liền cứng đờ.
Hứa Bích Hoài nhìn phản ứng của Lâm Thanh Diện, có chút kỳ quái, kể từ khi Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà họ Hứa, cô chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện có phản ứng lớn như vậy đối với bất cứ chuyện gì.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tờ giấy đó ở trong tay của mình, cánh tay khẽ run rẩy.
Cậu chủ nhà họ Cổ đã tìm tới cửa, anh cũng không lo lắng, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là anh có thể để cho Cổ Diệc Thành hối hận. Nhưng mà người phụ nữ để lại tờ giấy lại không giống như vậy, cô ta đến đây khiến cho Lâm Thanh Diện cảm nhận được một tia bất an.
Trước đó ông Độ cũng đã nói với anh là người nhà họ Lâm lại phái người mới đến thuyết phục anh, anh cũng đã từng đoán một chút, có điều là những người anh đoán mặc dù hơi khó chơi, nhưng mà cũng không phải là không thể ứng phó.
Nhưng điều khiến anh chẳng hề nghĩ tới là người mà nhà họ Lâm phái đến vậy mà lại là bà ấy.
Lạc Tâm là em gái ruột của mẹ Lâm Thanh Diện, dì nhỏ của Lâm Thanh Diện, là một người phụ nữ tâm địa độc ác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Lạc Tâm chỉ lớn hơn Lâm Thanh Diện năm tuổi, nhưng mà lại là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, thông đồng với mẹ của Lâm Thanh Diện đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Lâm.
Ban đầu ai cũng nghĩ là Lâm Thanh Diện vì muốn đoạt quyền thừa kế mà giết mẹ, cái này cũng là kế hoạch do một tay bà ta đặt ra!
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 124: Lạc tâm
10.0/10 từ 14 lượt.