Rể Quý Trời Cho
Chương 1162: Ngư long hỗn tập
Lúc này khung cảnh của hội giao lưu đã chật ních người, khách đến từ nhiều nơi, có người là bác sĩ, có người là thương nhân buôn bán dược liệu, đương nhiên trong đó cũng không có ít những tên lừa đảo ngư long hỗn tạp.
Càng đi lên trên tầng cao, chất lượng của dược liệu càng có được sự bảo đảm, đương nhiên là dược hiệu cũng càng vi diệu hơn.
Nhất là dược liệu ở trên hội trường trên tầng cao nhất, cho dù là vẫn chưa đạt đến cấp bậc quý hiếm trên thế giới nhưng mà nó vô cùng khó gặp trên đời này “Hứa Lệ Lệ, sao bây giờ cậu mới đến đây vậy chứ?”
Báo thù rửa hận.
Chợt nghe thấy cách đó không xa có một người nói với cô ta, cô ta vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay đầu cười một tiếng.
“Trước đó đã gặp phải một người quen cho nên nói chuyện vài câu với nhau ôn lại chuyện cũ, như thế nào rồi Triệu Tuyết? Ở đây toàn là mấy anh chàng đẹp trai, cậu có coi trọng người nào không thế?”
Mà lúc này cô gái tên là Triệu Tuyết nghe thấy lời nói này của Hứa Lệ Lệ, đương nhiên hiểu trong lời nói của cô ta có ý tứ gì.
Dù sao thì bọn họ là mấy sinh viên đại học bước vào trong hội giao lưu như thế này căn bản cũng không phải là đến đây vì dược liệu.
Mục đích đến đây của bọn họ chỉ là muốn câu được anh chàng đẹp trai trẻ tuổi làm bạn trai của mình mà thôi.
Triệu Tuyết là một thành viên trong số đó “Thôi, cậu đừng có nói nữa, ngày hôm nay thật sự xui xẻo quá đi thôi, thế mà tôi không coi trọng được một người nào hết”
Nghe thấy câu trả lời của Hứa Lệ Lệ, Triệu Tuyết không khỏi thở dài một hơi rồi nói.
Mà lúc này Hứa Lệ Lệ chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, mặc dù Triệu Tuyết là bạn thân tốt của cô ta, nhưng mà thật sự cũng chỉ là cóc ghẻ mà đi thịt thiên nga, cũng không chịu xem xem mình là người như thế nào.
Dáng dấp vớ va vớ vẩn như thế, vậy mà còn muốn tìm người có tiền, quả thật chính là người sỉ nói mộng. Cũng chỉ có Hứa Lệ Lệ cô ta có học lực cao, nhan sắc cao, ngoại ngữ lưu loát, cá tính hoạt bát mới xứng tìm bạch mã hoàng tử làm bạn trai của mình.
Đợi đến lúc sau khi cô ta tìm người có tiền rồi, Lâm Thanh Diện cái gì đó, Hứa Bích Hoài cái gì đó, đến lúc đó đều biến thành chó của cô ta hết!
Hứa Lệ Lệ cùng với một đám bạn thân của cô ta di chuyển vài vòng trong hội trường này, phát hiện những người có tiền ở trong đây trên cơ bản đều là những người lớn tuổi.
Nếu như Hứa Lệ Lệ không ngại tuổi tác, hoặc là đơn thuần muốn tìm một người ba nuôi, vậy thì lựa chọn cũng không tính là ít, nhưng mà căn bản cô ta không vừa mắt.
Cũng không lâu lắm, cô ta liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
Mặc dù là nghe không rõ, nhưng mấy cái câu mắng chửi giống như là đồ ngốc đồ nghèo hèn vẫn truyền đến.
Một người đàn ông trung niên đang không ngừng chửi ầm lên với một cậu bé trai.
“Tạp chủng từ đâu đến đây, chạy nhảy lung tung đụng phải tao rồi có thấy không hả?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của Hứa Lệ Lệ liền phát sáng, bởi vì cô ta đánh giá người đàn ông kia từ trên xuống dưới, phát hiện người đàn ông ăn mặc vô cùng giàu có, trên người đầy hàng hiệu, hơn nữa còn là kiểu dáng mới nhất của châu Âu.
Nếu như tài sản ở trên người không vượt qua mười chữ số, thế thì tuyệt đối không có quần áo như Vậy.
Nhất là khi ánh mắt của Hứa Lệ Lệ dừng lại trên cổ tay của người đàn ông, thế mà còn mang theo một cái đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ.
Hứa Lệ Lệ luôn rất chú ý đến tạp chí thời trang quốc tế, trước kia thường xuyên được nhìn thấy loại đồng hồ này, là phiên bản siêu giới hạn Patek Philip, căn bản cũng không phải là cái loại dùng tiền là có thể mua được, đồng thời còn có địa vị xã hội rất cao.
Mà nhìn người đàn ông này có tuổi tác cũng không lớn, chắc là cũng chỉ lớn hơn cô ta mấy tuổi mà thôi, thuộc độ tuổi có thể chấp nhận được.
Mà ngược lại, đứa bé đó ăn mặc không phù hợp với bình thường, ở thế kỷ hai mươi mốt thế mà lại mặc loại vải lanh, dưới sự trang hoàng lộng lẫy trông rất là cổ quái.
Thời đại nào rồi? Còn tưởng rằng là đang diễn phim cổ trang nữa chứ, Hứa Lệ Lệ trợn trắng mắt, lập tức bước ra từ trong đám người, đứng ở bên cạnh người đàn ông, bày ra một bộ dạng như rất quen biết.
“Chào anh, anh là một người đàn ông ga lăng, không thể đánh đồng với cậu bé ăn mày như thế này, làm như thế này là tự hạ thân phận của mình”
Mặc dù là lời nói này giống như là đang giải vây cho bé trai, nhưng mà thật ra là đang dèm pha thân phận của bé trai, nâng cao địa vị của người đàn ông này.
Nói xong lời nói này, Hứa Lệ Lệ con hất tóc của mình với người đàn ông, mặt mũi tràn đầy ý cười, trên mặt biểu hiện ra vẻ lấy lòng.
Người đàn ông này thấy Hứa Lệ Lệ xuất hiện, đầu tiên là hơi kinh ngạc một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Hứa Lệ Lệ đến đây là có ý gì, trên mặt của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường nhìn bé trai trước mắt, sau đó lại tiếp tục mắng chửi.
“Cái thằng nhóc này có biết là quần áo mặc ở trên người của tao đắt đỏ đến cỡ nào không hả? Cho dù có bán này đi cũng không bồi thường nổi đâu, cũng may là chị gái xinh đẹp này đã giải vây cho mày, nếu không thì tao sẽ làm cho mày đẹp mặt”
Lúc này bé trai đứng nguyên ở chỗ đó không nhúc nhích, tất cả mọi người cho rằng cậu bé bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Cùng lúc đó, trong một gốc của hội trường, Lâm Thanh Diện vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Anh cũng đã sớm đi tới hội trường rồi, dù là cảnh tượng trước mắt làm Lâm Thanh Diện có chút khó chịu, nhưng mà anh vẫn không muốn nhúng tay vào.
Dù sao thì Lâm Thanh Diện cũng chỉ muốn tìm dược liệu mà mình cần, sau đó mua được nó, anh cũng không cần phải hấp dẫn quá nhiều lực chú ý.
Dù sao thì bản thân đứa nhỏ này cũng không bị tổn thất gì hết, chỉ là biến thành bàn đạp của những kẻ có tiền mà thôi.
Ai ngờ rằng cậu bé đột nhiên lại ngẩng đầu của mình lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người đàn ông và Hứa Lệ Lệ ở trước mắt, chậm rãi mở miệng nói.
“Các người lấy lá gan từ đâu ra, ai nói là tôi không bồi thường nổi bộ quần áo rách rưới này?”
Đám người nghe thấy lời nói của cậu bé, đầu tiên là giật mình một chút, sau đó đồng loạt há miệng cười to, một thằng nhóc như thế này mà có thể bồi thường được bộ quần áo có giá trị không nhỏ của người đàn ông này?
Nhìn quần áo của đứa trẻ căn bản cũng chả giống như là con cháu của nhà có tiền.
“Không phải là nhóc thật sự muốn bán mình đi đó chứ, những ông chủ ở đây cũng sẽ không thu mua nhóc đâu”
Mà lúc này Hứa Lệ Lệ đang lén lút nở nụ cười cái thằng nhóc này quả thật chính là một tên hành hạ chính cống so sánh với Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có gì khác nhau.
Cái loại vừa nghèo hèn vừa vô liêm sỉ như thế này là loại mà cô ta ghét nhất, không có bản lĩnh mà lại thích khoe khoang.
Chỉ cần Hứa Lệ Lệ vừa nghĩ tới Lâm Thanh Diện thì trong lòng của cô ta liền nổi lên một tia lửa giận.
Người đàn ông nghe thấy lời nói của cậu bé, mở †o hai mắt mà nhìn, cả gương mặt đều là biểu cảm khinh thường, một tay tóm lấy cậu bé từ dưới đất lên, trong nháy mắt biểu cảm trở nên hung ác.
“Mày có bồi thường nổi không, lấy cái gì bồi thường?”
“Ông nội của tôi sẽ lập tức đến bên đây thôi, ông ấy kêu tôi đến đây trước để tùy tiện nhìn xem, đến lúc đó ông ấy chắc chắn sẽ đưa cho ông tiền”
“Haha, ông nội của mày là cái thá gì chứ?”
Mặc dù là những người có thể bước vào tâng lầu này đều là những nhân vật lớn có mặt mũi, nhưng mà trong mắt của người đàn ông này, ông nội của cái thằng nhóc cùng lắm cũng chỉ là một người bán thuốc mà thôi.
Một người bán thuốc, Vương Dã Lạc sẽ không đặt vào trong mắt.
Hoặc là nói anh ta thân là cậu chủ của nhà họ.
Vương ở Đông Bắc, xuất hiện ở đây, tất cả những người ở hội trường này đều không đáng để anh ta đặt vào trong mất.
Lần này anh ta đến thành phố này là có chuyện muốn thương lượng, tình cờ nghe nói ở đây có tổ chức một hội giao lưu cho nên anh ta dự định đến đây, tùy tiện xem xét, coi như là đến tham quan.
Ai cũng biết là khu vực tây bắc của bọn họ là một nơi sản xuất dược liệu rất nổi tiếng.
Chính vì vậy mà anh ta cũng có những kiến thức nhất định đối với dược liệu.
Rể Quý Trời Cho
Càng đi lên trên tầng cao, chất lượng của dược liệu càng có được sự bảo đảm, đương nhiên là dược hiệu cũng càng vi diệu hơn.
Nhất là dược liệu ở trên hội trường trên tầng cao nhất, cho dù là vẫn chưa đạt đến cấp bậc quý hiếm trên thế giới nhưng mà nó vô cùng khó gặp trên đời này “Hứa Lệ Lệ, sao bây giờ cậu mới đến đây vậy chứ?”
Báo thù rửa hận.
Chợt nghe thấy cách đó không xa có một người nói với cô ta, cô ta vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay đầu cười một tiếng.
“Trước đó đã gặp phải một người quen cho nên nói chuyện vài câu với nhau ôn lại chuyện cũ, như thế nào rồi Triệu Tuyết? Ở đây toàn là mấy anh chàng đẹp trai, cậu có coi trọng người nào không thế?”
Mà lúc này cô gái tên là Triệu Tuyết nghe thấy lời nói này của Hứa Lệ Lệ, đương nhiên hiểu trong lời nói của cô ta có ý tứ gì.
Dù sao thì bọn họ là mấy sinh viên đại học bước vào trong hội giao lưu như thế này căn bản cũng không phải là đến đây vì dược liệu.
Mục đích đến đây của bọn họ chỉ là muốn câu được anh chàng đẹp trai trẻ tuổi làm bạn trai của mình mà thôi.
Triệu Tuyết là một thành viên trong số đó “Thôi, cậu đừng có nói nữa, ngày hôm nay thật sự xui xẻo quá đi thôi, thế mà tôi không coi trọng được một người nào hết”
Nghe thấy câu trả lời của Hứa Lệ Lệ, Triệu Tuyết không khỏi thở dài một hơi rồi nói.
Mà lúc này Hứa Lệ Lệ chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, mặc dù Triệu Tuyết là bạn thân tốt của cô ta, nhưng mà thật sự cũng chỉ là cóc ghẻ mà đi thịt thiên nga, cũng không chịu xem xem mình là người như thế nào.
Dáng dấp vớ va vớ vẩn như thế, vậy mà còn muốn tìm người có tiền, quả thật chính là người sỉ nói mộng. Cũng chỉ có Hứa Lệ Lệ cô ta có học lực cao, nhan sắc cao, ngoại ngữ lưu loát, cá tính hoạt bát mới xứng tìm bạch mã hoàng tử làm bạn trai của mình.
Đợi đến lúc sau khi cô ta tìm người có tiền rồi, Lâm Thanh Diện cái gì đó, Hứa Bích Hoài cái gì đó, đến lúc đó đều biến thành chó của cô ta hết!
Hứa Lệ Lệ cùng với một đám bạn thân của cô ta di chuyển vài vòng trong hội trường này, phát hiện những người có tiền ở trong đây trên cơ bản đều là những người lớn tuổi.
Nếu như Hứa Lệ Lệ không ngại tuổi tác, hoặc là đơn thuần muốn tìm một người ba nuôi, vậy thì lựa chọn cũng không tính là ít, nhưng mà căn bản cô ta không vừa mắt.
Cũng không lâu lắm, cô ta liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
Mặc dù là nghe không rõ, nhưng mấy cái câu mắng chửi giống như là đồ ngốc đồ nghèo hèn vẫn truyền đến.
Một người đàn ông trung niên đang không ngừng chửi ầm lên với một cậu bé trai.
“Tạp chủng từ đâu đến đây, chạy nhảy lung tung đụng phải tao rồi có thấy không hả?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của Hứa Lệ Lệ liền phát sáng, bởi vì cô ta đánh giá người đàn ông kia từ trên xuống dưới, phát hiện người đàn ông ăn mặc vô cùng giàu có, trên người đầy hàng hiệu, hơn nữa còn là kiểu dáng mới nhất của châu Âu.
Nếu như tài sản ở trên người không vượt qua mười chữ số, thế thì tuyệt đối không có quần áo như Vậy.
Nhất là khi ánh mắt của Hứa Lệ Lệ dừng lại trên cổ tay của người đàn ông, thế mà còn mang theo một cái đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ.
Hứa Lệ Lệ luôn rất chú ý đến tạp chí thời trang quốc tế, trước kia thường xuyên được nhìn thấy loại đồng hồ này, là phiên bản siêu giới hạn Patek Philip, căn bản cũng không phải là cái loại dùng tiền là có thể mua được, đồng thời còn có địa vị xã hội rất cao.
Mà nhìn người đàn ông này có tuổi tác cũng không lớn, chắc là cũng chỉ lớn hơn cô ta mấy tuổi mà thôi, thuộc độ tuổi có thể chấp nhận được.
Mà ngược lại, đứa bé đó ăn mặc không phù hợp với bình thường, ở thế kỷ hai mươi mốt thế mà lại mặc loại vải lanh, dưới sự trang hoàng lộng lẫy trông rất là cổ quái.
Thời đại nào rồi? Còn tưởng rằng là đang diễn phim cổ trang nữa chứ, Hứa Lệ Lệ trợn trắng mắt, lập tức bước ra từ trong đám người, đứng ở bên cạnh người đàn ông, bày ra một bộ dạng như rất quen biết.
“Chào anh, anh là một người đàn ông ga lăng, không thể đánh đồng với cậu bé ăn mày như thế này, làm như thế này là tự hạ thân phận của mình”
Mặc dù là lời nói này giống như là đang giải vây cho bé trai, nhưng mà thật ra là đang dèm pha thân phận của bé trai, nâng cao địa vị của người đàn ông này.
Nói xong lời nói này, Hứa Lệ Lệ con hất tóc của mình với người đàn ông, mặt mũi tràn đầy ý cười, trên mặt biểu hiện ra vẻ lấy lòng.
Người đàn ông này thấy Hứa Lệ Lệ xuất hiện, đầu tiên là hơi kinh ngạc một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Hứa Lệ Lệ đến đây là có ý gì, trên mặt của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường nhìn bé trai trước mắt, sau đó lại tiếp tục mắng chửi.
“Cái thằng nhóc này có biết là quần áo mặc ở trên người của tao đắt đỏ đến cỡ nào không hả? Cho dù có bán này đi cũng không bồi thường nổi đâu, cũng may là chị gái xinh đẹp này đã giải vây cho mày, nếu không thì tao sẽ làm cho mày đẹp mặt”
Lúc này bé trai đứng nguyên ở chỗ đó không nhúc nhích, tất cả mọi người cho rằng cậu bé bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Cùng lúc đó, trong một gốc của hội trường, Lâm Thanh Diện vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Anh cũng đã sớm đi tới hội trường rồi, dù là cảnh tượng trước mắt làm Lâm Thanh Diện có chút khó chịu, nhưng mà anh vẫn không muốn nhúng tay vào.
Dù sao thì Lâm Thanh Diện cũng chỉ muốn tìm dược liệu mà mình cần, sau đó mua được nó, anh cũng không cần phải hấp dẫn quá nhiều lực chú ý.
Dù sao thì bản thân đứa nhỏ này cũng không bị tổn thất gì hết, chỉ là biến thành bàn đạp của những kẻ có tiền mà thôi.
Ai ngờ rằng cậu bé đột nhiên lại ngẩng đầu của mình lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người đàn ông và Hứa Lệ Lệ ở trước mắt, chậm rãi mở miệng nói.
“Các người lấy lá gan từ đâu ra, ai nói là tôi không bồi thường nổi bộ quần áo rách rưới này?”
Đám người nghe thấy lời nói của cậu bé, đầu tiên là giật mình một chút, sau đó đồng loạt há miệng cười to, một thằng nhóc như thế này mà có thể bồi thường được bộ quần áo có giá trị không nhỏ của người đàn ông này?
Nhìn quần áo của đứa trẻ căn bản cũng chả giống như là con cháu của nhà có tiền.
“Không phải là nhóc thật sự muốn bán mình đi đó chứ, những ông chủ ở đây cũng sẽ không thu mua nhóc đâu”
Mà lúc này Hứa Lệ Lệ đang lén lút nở nụ cười cái thằng nhóc này quả thật chính là một tên hành hạ chính cống so sánh với Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có gì khác nhau.
Cái loại vừa nghèo hèn vừa vô liêm sỉ như thế này là loại mà cô ta ghét nhất, không có bản lĩnh mà lại thích khoe khoang.
Chỉ cần Hứa Lệ Lệ vừa nghĩ tới Lâm Thanh Diện thì trong lòng của cô ta liền nổi lên một tia lửa giận.
Người đàn ông nghe thấy lời nói của cậu bé, mở †o hai mắt mà nhìn, cả gương mặt đều là biểu cảm khinh thường, một tay tóm lấy cậu bé từ dưới đất lên, trong nháy mắt biểu cảm trở nên hung ác.
“Mày có bồi thường nổi không, lấy cái gì bồi thường?”
“Ông nội của tôi sẽ lập tức đến bên đây thôi, ông ấy kêu tôi đến đây trước để tùy tiện nhìn xem, đến lúc đó ông ấy chắc chắn sẽ đưa cho ông tiền”
“Haha, ông nội của mày là cái thá gì chứ?”
Mặc dù là những người có thể bước vào tâng lầu này đều là những nhân vật lớn có mặt mũi, nhưng mà trong mắt của người đàn ông này, ông nội của cái thằng nhóc cùng lắm cũng chỉ là một người bán thuốc mà thôi.
Một người bán thuốc, Vương Dã Lạc sẽ không đặt vào trong mắt.
Hoặc là nói anh ta thân là cậu chủ của nhà họ.
Vương ở Đông Bắc, xuất hiện ở đây, tất cả những người ở hội trường này đều không đáng để anh ta đặt vào trong mất.
Lần này anh ta đến thành phố này là có chuyện muốn thương lượng, tình cờ nghe nói ở đây có tổ chức một hội giao lưu cho nên anh ta dự định đến đây, tùy tiện xem xét, coi như là đến tham quan.
Ai cũng biết là khu vực tây bắc của bọn họ là một nơi sản xuất dược liệu rất nổi tiếng.
Chính vì vậy mà anh ta cũng có những kiến thức nhất định đối với dược liệu.
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 1162: Ngư long hỗn tập
10.0/10 từ 14 lượt.