Rể Quý Trời Cho
Chương 1095: Phiền muộn của lâm trung thiên
Quan Lĩnh.
Sau khi xuống trực thăng, Lâm Thanh Diện liền vội vàng đi thẳng tới trung tâm hòn đảo.
Mấy nhân viên bên Quan Lĩnh đã sớm biết rõ thân phận của Lâm Thanh Diện, nên từ khi nhìn thấy anh, ai cũng mang vẻ mặt cung kính, khi biết anh sắp đi tới trung tâm hòn đảo, thì sắp xếp cano cho anh ngay.
Thoáng chốc, Lâm Thanh Diện đã tới trung tâm hòn đảo, rồi sải bước đi tới chỗ Lâm Trung Thiên đang ở.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện đã tới trước cửa thư phòng Lâm Trung Thiên.
Lâm Thanh Diện giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa liền mở ra, rồi anh đi vào trong.
Lúc này Lâm Trung Thiên đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài đến thất thần.
Từ lúc Lâm Thanh Diện đi vào vẫn luôn im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đợi trong thư phòng.
Một lúc sau, Lâm Trung Thiên mới lạnh nhạt nói: “Con tới rồi à!”
Ông không hề xoay người lại, Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm bóng lưng ông nói: “Vâng ba.”
“Lúc nãy nghe giọng điệu của ba trong điện thoại, hình như không được ổn cho lắm, chẳng lẽ đã xảy chuyện gì rồi ư?”
Lúc này Lâm Trung Thiên mới chậm rãi xoay người lại, lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy khuôn mặt đó, cả người anh bỗng cứng đờ, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác sởn gai ốc.
Giờ anh chỉ thấy cả khuôn mặt Lâm Trung Thiên chằng chịt những mạch máu màu đen, trong mắt cũng chứa đầy tia máu, cả người như tẩu hỏa nhập ma, rất đáng sợ.
Nếu không phải lúc nãy Lâm Trung Thiên vẫn còn nói chuyện bình thường với Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ cho rằng ông bị yêu ma nào đó nhập vào người.
“Ba, mặt ba…”
Lâm Trung Thiên cười nói: “Bộ dạng của ba không dọa con chứ?”
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, giờ bộ dạng của Lâm Trung Thiên đã rất đáng sợ rồi, một khi ông cười lên thì càng trở nên đáng sợ thâm trầm hơn nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, tại sao ba lại biến thành bộ dạng này?”
Lâm Trung Thiên cũng không nóng vội, chỉ nói với Lâm Thanh Diện rằng: “Con ngồi xuống trước đi, mặc dù bộ dạng lúc này của ba trông rất đáng sợ, nhưng chưa chết ngay đâu.”
Lâm Trung Thiên ngồi cạnh Lâm Thanh Diện, cảm khái nói: “Con còn nhớ, tại sao ba lại được mệnh danh là Đồ Thiên Tuyệt không?”
Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, trước đây Lâm Trung Thiên từng kể cho anh nghe chuyện này rồi, lúc đó ông vừa mới tới Quan Lĩnh, vì muốn khống chế Quan Lĩnh trong tay, mà ông từng có một khoảng thời gian rất điên cuồng, gần như giết sạch đối thủ mà ông từng gặp.
Đến khi ông tới Đăng Thiên Thê, ông vẫn duy trì sự tàn bạo này, chưa từng buông tha bất kỳ người nào đứng cùng võ đài với mình, cuối cùng khi Đăng Thiên Thê thành công, thậm chí ông còn giải quyết ông chủ đời trước của Quan Lĩnh ngay, nắm chắc Quan Lĩnh trong tay mình.
Lúc đó cái tên Đồ Thiên Tuyệt này cũng khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật, biến sắc ngay.
Lúc đó Lâm Thanh Diện tưởng Lâm Trung Thiên vì muốn sống tiếp trong Quan Lĩnh, nên buộc phải đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhưng giờ nhìn bộ dạng này của Lâm Trung Thiên, hình như chuyện này vẫn còn ẩn tình nào khác.
“Ba, chẳng lẽ năm đó ba giết sạch người từng giao thủ với ba là có nguyên do khác?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Trung Thiên gật đầu nói: “Không sai, năm đó quả thật thực lực mạnh hơn mấy cao thủ trong Quan Lĩnh rất nhiều, nhưng cho dù ba đánh thắng bọn họ, cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận họ, hơn nữa với tính cách của ba, sao có thể giết nhiều người như thế?”
“Năm đó sở dĩ ba trở nên điên cuồng như thế là vì lúc ở trong nhà giam dưới lòng đất, ba đã bị sát khí từ dưới lòng đất ăn mòn.”
Bình thường chỉ có người mạnh mẽ sau khi chết, sức mạnh trong cơ thể không tiêu tán hết, mới dần dần sinh ra sát khí, sao Lâm Trung Thiên lại bị sát khí ăn mòn chứ?
“Đúng vậy, sự ăn mòn của sát khí đó đã khiến ba trở nên điên cuồng, khó có thể kiểm soát bản thân, trong lòng luôn có suy nghĩ khát máu và giết chóc, nên ba mới giết sạch những người từng giao thủ với mình, thậm chí còn giết sạch hết những người từng ở chung nhà giam với mình.” Lâm Trung Thiên tràn đầy cảm khái nói.
“Hơn nữa sát khí này không hề đơn giản như con tưởng tượng, giờ sở dĩ ba vẫn còn chút ý thức tỉnh táo, là vì vị trí của Quan Lĩnh có công dụng khống chế sát khí này, nhất là vị trí trung tâm hòn đảo này.”
“Nên ba không thể rời khỏi Quan Lĩnh được, mà chỉ có thể đợi con tới đây tìm ba thôi. Một khi ba rời khỏi đây, sát khí trong người ba sẽ hoàn toàn mất khống chế, ba sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc.”
“Nhưng dạo gần đây, sát khí trong người ba ngày càng khó kiểm soát, nó khiến ba biến thành bộ dạng mà con nhìn thấy đây, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cho dù ba vẫn tiếp tục ở lại đây, thì cũng không thể khống chế được sát khí trong người nữa.”
“Lần này ba gọi con tới đây, một là để nói cho con biết chuyện này, hai là muốn con giết chết ba trước khi ba hoàn toàn mất khống chế, để sau này ba khỏi làm ra những chuyện không có tính người.”
Lúc Lâm Trung Thiên nói những lời này, vẻ mặt ông rất bình tĩnh, như thể đã sớm nhìn thấu chuyện này rồi.
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện rất khó chịu, dù có thế nào, thì anh cũng không thể tự tay giết ba mình được.
Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nhìn Lâm Trung Thiên: “Ba, ba đừng bi quan như thế, chỉ là chút sát khí thôi mà, chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết nó thôi.”
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự sẽ nảy sinh suy nghĩ như Lâm Trung Thiên, nhưng giờ anh đã tiếp xúc với nội kình, thậm chí đã trở thành cường giả Hóa cảnh Tông Sư, nên anh không còn nghĩ như thế nữa.
Lâm Trung Thiên nghĩ thế là vì cho dù ông lợi hại đến đâu, thì suy cho cùng ông cũng chỉ là người bình thường, ông chưa từng tiếp xúc với nội kình và sức mạnh huyền diệu như Huyền Kình.
Ban đầu đối với Lâm Thanh Diện, Đăng Thiên Thê là một chuyện phải dùng cả tính mạng mình để đánh đổi, nhưng giờ nếu toàn bộ cao thủ Đăng Thiên Thê lúc đó đều đứng trước mặt anh, anh có thể bóp chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
Nên Lâm Thanh Diện không cho rằng sát khí trong người Lâm Trung Thiên không thể chữa khỏi được.
Lâm Trung Thiên hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc giờ Lâm Thanh Diện đã đạt tới trình độ nào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lâm Trung Thiên một lúc, lúc trước ở trong mộ Tần Trường Sinh, vì anh tin ông ta, nên mới uống đan dược có chứa sát khí mà ông ta đưa.
Nhưng sau đó anh nhận ra rằng, thật ra sức mạnh trong cơ thể mình cũng có thể chống lại mấy sát khí đó.
Tần Trường Sinh nói thế chỉ để lừa bọn anh uống đan dược thôi.
Nên anh có thể dùng Huyền Kình để hóa giải sát khí.
Nghĩ đến đây, anh liền nói với Lâm Trung Thiên: “Ba, ba giơ tay ba ra cho con xem một lát.”
Rể Quý Trời Cho
Sau khi xuống trực thăng, Lâm Thanh Diện liền vội vàng đi thẳng tới trung tâm hòn đảo.
Mấy nhân viên bên Quan Lĩnh đã sớm biết rõ thân phận của Lâm Thanh Diện, nên từ khi nhìn thấy anh, ai cũng mang vẻ mặt cung kính, khi biết anh sắp đi tới trung tâm hòn đảo, thì sắp xếp cano cho anh ngay.
Thoáng chốc, Lâm Thanh Diện đã tới trung tâm hòn đảo, rồi sải bước đi tới chỗ Lâm Trung Thiên đang ở.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện đã tới trước cửa thư phòng Lâm Trung Thiên.
Lâm Thanh Diện giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa liền mở ra, rồi anh đi vào trong.
Lúc này Lâm Trung Thiên đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài đến thất thần.
Từ lúc Lâm Thanh Diện đi vào vẫn luôn im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đợi trong thư phòng.
Một lúc sau, Lâm Trung Thiên mới lạnh nhạt nói: “Con tới rồi à!”
Ông không hề xoay người lại, Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm bóng lưng ông nói: “Vâng ba.”
“Lúc nãy nghe giọng điệu của ba trong điện thoại, hình như không được ổn cho lắm, chẳng lẽ đã xảy chuyện gì rồi ư?”
Lúc này Lâm Trung Thiên mới chậm rãi xoay người lại, lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy khuôn mặt đó, cả người anh bỗng cứng đờ, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác sởn gai ốc.
Giờ anh chỉ thấy cả khuôn mặt Lâm Trung Thiên chằng chịt những mạch máu màu đen, trong mắt cũng chứa đầy tia máu, cả người như tẩu hỏa nhập ma, rất đáng sợ.
Nếu không phải lúc nãy Lâm Trung Thiên vẫn còn nói chuyện bình thường với Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ cho rằng ông bị yêu ma nào đó nhập vào người.
“Ba, mặt ba…”
Lâm Trung Thiên cười nói: “Bộ dạng của ba không dọa con chứ?”
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, giờ bộ dạng của Lâm Trung Thiên đã rất đáng sợ rồi, một khi ông cười lên thì càng trở nên đáng sợ thâm trầm hơn nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, tại sao ba lại biến thành bộ dạng này?”
Lâm Trung Thiên cũng không nóng vội, chỉ nói với Lâm Thanh Diện rằng: “Con ngồi xuống trước đi, mặc dù bộ dạng lúc này của ba trông rất đáng sợ, nhưng chưa chết ngay đâu.”
Lâm Trung Thiên ngồi cạnh Lâm Thanh Diện, cảm khái nói: “Con còn nhớ, tại sao ba lại được mệnh danh là Đồ Thiên Tuyệt không?”
Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, trước đây Lâm Trung Thiên từng kể cho anh nghe chuyện này rồi, lúc đó ông vừa mới tới Quan Lĩnh, vì muốn khống chế Quan Lĩnh trong tay, mà ông từng có một khoảng thời gian rất điên cuồng, gần như giết sạch đối thủ mà ông từng gặp.
Đến khi ông tới Đăng Thiên Thê, ông vẫn duy trì sự tàn bạo này, chưa từng buông tha bất kỳ người nào đứng cùng võ đài với mình, cuối cùng khi Đăng Thiên Thê thành công, thậm chí ông còn giải quyết ông chủ đời trước của Quan Lĩnh ngay, nắm chắc Quan Lĩnh trong tay mình.
Lúc đó cái tên Đồ Thiên Tuyệt này cũng khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật, biến sắc ngay.
Lúc đó Lâm Thanh Diện tưởng Lâm Trung Thiên vì muốn sống tiếp trong Quan Lĩnh, nên buộc phải đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhưng giờ nhìn bộ dạng này của Lâm Trung Thiên, hình như chuyện này vẫn còn ẩn tình nào khác.
“Ba, chẳng lẽ năm đó ba giết sạch người từng giao thủ với ba là có nguyên do khác?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Trung Thiên gật đầu nói: “Không sai, năm đó quả thật thực lực mạnh hơn mấy cao thủ trong Quan Lĩnh rất nhiều, nhưng cho dù ba đánh thắng bọn họ, cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận họ, hơn nữa với tính cách của ba, sao có thể giết nhiều người như thế?”
“Năm đó sở dĩ ba trở nên điên cuồng như thế là vì lúc ở trong nhà giam dưới lòng đất, ba đã bị sát khí từ dưới lòng đất ăn mòn.”
Bình thường chỉ có người mạnh mẽ sau khi chết, sức mạnh trong cơ thể không tiêu tán hết, mới dần dần sinh ra sát khí, sao Lâm Trung Thiên lại bị sát khí ăn mòn chứ?
“Đúng vậy, sự ăn mòn của sát khí đó đã khiến ba trở nên điên cuồng, khó có thể kiểm soát bản thân, trong lòng luôn có suy nghĩ khát máu và giết chóc, nên ba mới giết sạch những người từng giao thủ với mình, thậm chí còn giết sạch hết những người từng ở chung nhà giam với mình.” Lâm Trung Thiên tràn đầy cảm khái nói.
“Hơn nữa sát khí này không hề đơn giản như con tưởng tượng, giờ sở dĩ ba vẫn còn chút ý thức tỉnh táo, là vì vị trí của Quan Lĩnh có công dụng khống chế sát khí này, nhất là vị trí trung tâm hòn đảo này.”
“Nên ba không thể rời khỏi Quan Lĩnh được, mà chỉ có thể đợi con tới đây tìm ba thôi. Một khi ba rời khỏi đây, sát khí trong người ba sẽ hoàn toàn mất khống chế, ba sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc.”
“Nhưng dạo gần đây, sát khí trong người ba ngày càng khó kiểm soát, nó khiến ba biến thành bộ dạng mà con nhìn thấy đây, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cho dù ba vẫn tiếp tục ở lại đây, thì cũng không thể khống chế được sát khí trong người nữa.”
“Lần này ba gọi con tới đây, một là để nói cho con biết chuyện này, hai là muốn con giết chết ba trước khi ba hoàn toàn mất khống chế, để sau này ba khỏi làm ra những chuyện không có tính người.”
Lúc Lâm Trung Thiên nói những lời này, vẻ mặt ông rất bình tĩnh, như thể đã sớm nhìn thấu chuyện này rồi.
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện rất khó chịu, dù có thế nào, thì anh cũng không thể tự tay giết ba mình được.
Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nhìn Lâm Trung Thiên: “Ba, ba đừng bi quan như thế, chỉ là chút sát khí thôi mà, chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết nó thôi.”
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự sẽ nảy sinh suy nghĩ như Lâm Trung Thiên, nhưng giờ anh đã tiếp xúc với nội kình, thậm chí đã trở thành cường giả Hóa cảnh Tông Sư, nên anh không còn nghĩ như thế nữa.
Lâm Trung Thiên nghĩ thế là vì cho dù ông lợi hại đến đâu, thì suy cho cùng ông cũng chỉ là người bình thường, ông chưa từng tiếp xúc với nội kình và sức mạnh huyền diệu như Huyền Kình.
Ban đầu đối với Lâm Thanh Diện, Đăng Thiên Thê là một chuyện phải dùng cả tính mạng mình để đánh đổi, nhưng giờ nếu toàn bộ cao thủ Đăng Thiên Thê lúc đó đều đứng trước mặt anh, anh có thể bóp chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
Nên Lâm Thanh Diện không cho rằng sát khí trong người Lâm Trung Thiên không thể chữa khỏi được.
Lâm Trung Thiên hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc giờ Lâm Thanh Diện đã đạt tới trình độ nào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lâm Trung Thiên một lúc, lúc trước ở trong mộ Tần Trường Sinh, vì anh tin ông ta, nên mới uống đan dược có chứa sát khí mà ông ta đưa.
Nhưng sau đó anh nhận ra rằng, thật ra sức mạnh trong cơ thể mình cũng có thể chống lại mấy sát khí đó.
Tần Trường Sinh nói thế chỉ để lừa bọn anh uống đan dược thôi.
Nên anh có thể dùng Huyền Kình để hóa giải sát khí.
Nghĩ đến đây, anh liền nói với Lâm Trung Thiên: “Ba, ba giơ tay ba ra cho con xem một lát.”
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 1095: Phiền muộn của lâm trung thiên
10.0/10 từ 14 lượt.