Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C896: Từng bước vào bấy
Bạch Quân Đường ngẩn người: “Bách Thảo Đường không chữa được, chẳng lẽ cậu chữa được?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng thế, tôi có thể chữa được”.
Bạch Quân Đường cười lớn ha ha. Mọi người vây xem đầu đường cũng ồ cười theo.
“Cậu nhóc, cậu biết cậu đang nói gì không? Nơi này là Bách Thảo Đường, là thánh địa Hạnh Lâm. Ở thủ đô, không ai dám xen vào y thuật của nhà họ Bạch. Một tên nhóc vắt nước mũi chưa sạch như cậu cũng không cân thử xem mình mấy cân mấy lạng, nói ra những lời này, tôi cũng thấy xấu hổ thay bố cậu!”
Bạch Quân Đường phe phẩy quạt giấy, mỉm cười, tỏ vẻ mặt khinh thường.
Lý Dục Thần đang định nói, Lâm Mộng Đình véo cánh tay của anh.
Anh nhìn ánh mắt của Lâm Mộng Đình liền hiểu ý của cô. Những người tài giỏi của nhà họ Bạch còn đang ở phía sau, so đo với Bạch Quân Đường đã hạ thấp thân phận của anh một cách vô ích.
Hơn nữa Bạch Quân Đường nổi tiếng tinh quái, càn quấy bậy bạ, chơi xấu cứng miệng, đây đều không phải là sở trường của Lý Dục Thần. Anh muốn dẫm lên trên nhà họ Bạch, thì phải giữ thế cao cao tại thượng, lúc quan trọng, dẫm mạnh một cái là được.
Bây giờ trong tình hưồng này, đương nhiên chỉ cần giao cho vợ chưa cưới thông minh là đủ rồi.
“Ông Bạch!”, Lâm Mộng Đình khế cười một tiếng; “Trước tiên chưa bàn đến có chữa được hay không, nhưng ràng buộc chữa bệnh và mua bán với nhau, tôi cũng là lần đầu thấy. Chỉ là đăng ký lấy số cho người ta thôi mà, tìm một tên bán số, cũng không tốn bao nhiêu tiền chứ? Ông thì hay rồi, một lúc lừa của người ta hai mươi triệu! Chỉ vì ông họ Bạch, làm kẻ bán số cũng đắt hơn người khác chút phải không?”
Mọi người trên phố đều ồ cười. So sánh quá đúng!.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Ông chủ Hầu kẹt trong đám đông nhìn Lâm Mộng Đình một cái, nghĩ thầm cô gái này không đơn giản đâu!
Đừng thấy cô trông như bình hoa, đầu nảy số rất nhanh, tư duy rõ ràng, chỉ một lúc đã bắt được mấu chốt của sự việc. Tiền và chữa bệnh vốn là hai chuyện khác nhau, lẫn vào với nhau thì tính là gì? Cách so sánh với con buôn cũng không thể chê được, Bạch Quân Đường bị người khác coi thành con buôn số trước cổng nhà mình, bộ mặt này coi như mất hết rồi.
So sánh ra, ông chủ Hầu nhìn Lý Dục Thần một cái, cảm thấy cậu Lý này kém hơn nhiều, không bắt được trọng điểm, nói Bách Thảo Đường không chữa được bệnh của đứa trẻ. Bách Thảo Đường không chữa được, chẳng lẽ cậu chữa được chắc?
Đương nhiên ông chủ Hầu không nghĩ đến việc Lý Dục Thần cũng có thể chữa được, chỉ coi như anh buột miệng nói trong lúc cấp bách. Nhưng vừa nói ra, không những bị Bạch Ngũ gia tóm được điểm yếu, còn đắc tội với người nhà bệnh nhân. Có chữa được hay không cũng không ai biết, người ta từ xa xôi vạn dặm đến đây, ôm tia hy vọng. Một câu nói của cậu đã hủy luôn hy vọng, người ta có vui được không?
Cũng may bên cạnh anh có cô gái xinh đẹp hiểu sự đời biết ăn nói.
Ây, ông chủ Hầu thầm thở dài, sao lại rau ngon lại dâng cho heo chứ?
Rồi lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Ừm, cũng phải là heo, trông cũng khá đẹp trai, khí chất cũng ngời ngời, có chút phong trần, chỉ hơi ngốc một chút, không hiểu nhân tình thế thái, nhìn giống như chưa trải sự đời.
Khuôn mặt Bạch Quân Đường đỏ bừng. Đường đường Ngũ gia nhà họ Bạch, từ lúc nào lại bị so với kẻ buôn số?
Nhưng ông ta là lão giang hồ, biết lúc này có tức giận cũng không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ mắc bẫy cô gái này.
“Nói hay lắm!”, Bạch Quân Đường đập quạt lên bàn tay hai cái: “Mua bán là mua bán, khám bệnh là khám bệnh. Vậy chúng ta nói về mua bán trước. Đồ đáng giá bao nhiêu tiền thì nên bán bấy nhiêu tiền. Vượt qua giá hợp lý thì không phải mua bán nữa. Đó gọi là đốt tiền!
Hai triệu, với Bạch mỗ cũng chỉ là con số nhỏ, nhưng
mua bán, phải trọng quy tắc, chúng ta không tiêu tiền
lãng phí. Người bán cũng vậy, món lợi bất chính không kiếm. Đó mới gọi là mua bán”.
Lâm Mộng Đình không nói gì, chỉ cười tm tỉm nghe. Trong lời của Bạch Quân Đường có rất nhiều vấn đề, nhưng không đáng phản bác từng lời. Đây là cái bẫy của Bạch Quân Đường đặt ra, chỉ cần cô vừa phản bác, thì sẽ rơi vào cuộc tranh cãi không ngừng về tính hợp lý. Vừa tranh cãi, khí thế vừa nãy hô hai mươi triệu liền mất hết.
'Thấy Lâm Mộng Đình không phản bác, Bạch Quân Đường cười lớn ha ha, tiếp tục nói: “Chúng ta lại nói về khám bệnh, đúng thế, trong thủ đô rất nhiều kẻ buôn số, Bách Thảo Đường cũng có, nhưng kẻ buôn số có thể không lấy được số của hôm nay. Ít nhất, cũng là hai tuần sau. Nhưng tôi thì khác, một câu của tôi, hom nay, có thể khiến cháu Bạch Kính Đình của tôi khám bệnh cho. đứa bé này. Đây không phải là vấn đề lấy sổ”.
“Bạch gia nói xong rồi?", Lâm Mộng Đình trông có vẻ rất lễ phép hỏi một tiếng.
“Xong rồi”, Bạch Quân Đường nói: “Đã nói rõ rồi, mọi người cũng đều nghe thấy rồi, ai đúng ai sai, đều tự hiểu trong lòng”.
Lâm Mộng Đình cười nói: “Ôi trời, Bách Thảo Đường tự xưng không lừa dối trẻ thơ và người già, công đạo.công tâm, kết quả vẫn là phải đi cửa sau mới có thể khám bệnh!”
Trong đám đông lập tức có người hưởng ứng: “Đúng, tôi nhìn thấy rồi, vừa nãy lúc người ta đến, cũng không cho vào cửa!”
“Đó là vì người ta dẫn theo con chó phải không?”
“Xì, tôi thấy không liên quan đến chó, mắt chó coi thường người thật là đúng!”
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo