Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C859: Tranh giành mua bán
Lý Dục Thần gật gật đầu: "Được rồi, vậy ông đi nói với cô nàng kia đi".
Nói xong, anh nhẹ nhàng vỗ xuống đùi ông lão. Ông ta phát hiện chân của mình lại có thể cử động.
Ông ta cẩn thận đứng lên, đi hai bước, quả thực không có vấn đề.
Ông ta không dám xác định vừa rồi là ảo giác hay sự thật, nhưng ông ta không dám thử, cũng không dám chất vấn Lý Dục Thần.
Dù chỉ là ảo giác, ông ta không hề muốn nếm thử cảm giác khủng bố kia lần nào nữa.
'Thấy ông lão đứng lên đi lại bình thường, mọi người càng thêm cười nhạo, hoàn toàn quên mất ngay mấy phút trước, đối tượng cười nhạo của bọn họ chính là người phụ nữ đối diện.
Lý Dục Thần không biết tấm thảm kia trị giá bao. nhiêu tiền tại thị trường đồ cổ, chẳng qua là anh cảm thấy ông lão này giả vờ bị va phải xong ăn vạ hai ngàn tiền vắc-xin, làm ông ta lấy ra mười ngàn đã là cực hạn, lại nhiều thêm, phỏng chừng không cần mạng nữa.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, nói với cô ta: "Cô có Alipay không, tôi chuyển cho cô mười ngàn".
Cô ta ngạc nhiên lắc đầu nói: "Tôi không có Alipay, hơn nữa, tấm thảm này không đáng giá mười ngàn. Nếu.như ông muốn thì tôi đưa cho ông, xem như Đa Cát nhà tôi xin lỗi ông".
Ánh mắt ông lão lập lòe, lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng rồi chợt nhớ đến cái gì đó, toàn thân khẽ run rẩy, đáp: "Không không, đáng giá tiền, đáng giá tiền. Cô không cần phải xin lỗi tôi, tại tôi động vào tấm thảm trước, chó của cô mới cắn tôi".
Ông ta kiên trì muốn chuyển tiền cho người phụ nữ.
Đúng vào lúc này, chợt trong đám người có một người lên tiếng: "Bán tấm thảm này cho tôi đi, tôi ra giá hai mươi ngàn".
Đây là một người đàn ông trung niên mặc đường trang, trong tay còn cầm hai quả cầu sắt.
Đám người bộc phát ra tiếng thổn thức, ánh mắt quay sang người đàn ông trung niên.
Biểu cảm trên mặt ông lão thay đổi, dường như hơi phiền muộn, nói với người đàn ông trung niên: "Trời ạ, đây là chuyện của tôi, các người đừng nên dính vào”.
Người đàn ông trung niên lại nói: "Ai bằng lòng dây vào chuyện của ông? Thuận mua vừa bán, ai trả giá cao thì được”.
Ông lão nói: "Tôi có duyên với tấm thảm này, cũng có duyên với cô nàng này, hơn nữa cũng là tôi ra giá trước, ông có hiểu quy củ không? Lúc tôi đang mặc cả, ông không thể tham gia vào, ông phải chờ người bán từ chối tôi mới đến lượt ông".
"A, tên trộm cắp như ông lại nhắc đến quy củ với tôi!", người đàn ông trung niên cười lạnh đáp: "Ông cho rằng đây là vườn nhà họ Phan chắc? Sao hả, không ăn trộm thành, lại còn muốn nhặt nhạnh chỗ tốt? Tôi nói cho ông biết, trên đời này không có chuyện dễ dàng như: vậy. Nói đến duyên phận, người gặp được đều có duyên. Tôi ra giá hai mươi ngàn, nếu ông có năng lực thì tăng giá!"
Người bên ngoài cũng ồn ào: "Đúng vậy, muốn thì tăng giá đi!"
Mí mắt ông lão run lên, biến sắc mặt, hoàn toàn không còn vẻ bỉ ổi vừa rồi, trong nháy mắt biến thành một người làm ăn khôn khéo: "Được, vậy tôi ra giá ba mươi ngàn. Nói cho cùng, tôi có duyên với cô nàng này, xem như tôi quyên góp cho con cô ta đi khám bệnh".
Ông ta còn chưa dứt lời, người đàn ông trung niên kia cười lạnh ngắt ngang: "Năm mươi ngàn!"
Ông lão lấy làm kinh hãi, do dự một chút, trầm giọng nói: "Sáu mươi ngàn!"
"Tám mươi ngàn!", người đàn ông trung niên nói. Lần này, ông lão không hề do dự: "Chín mươi ngàn!" "Một trăm ngàn!"
"Một trăm mười ngàn!"
"Một trăm mười ngàn!"
"Một trăm năm mươi ngàn!"
"Một trăm sáu mươi ngàn!"
Lần nào, ông lão cũng bỏ thêm mười ngàn vào giá của người đàn ông trung niên.
Kịch bản này dần trở nên huyền huyễn, mọi người xem không hiểu.
Một kẻ giả vờ bị đụng, ăn vạ hai ngàn đồng tiền mà lấy ra được nhiều tiền như vậy!
Lại hoặc là, tấm thảm này đáng giá tiền như vậy?
Khi người đàn ông trung niên lên giá "hai trăm ngàn”, ông lão cuối cùng cũng ngậm miệng.
Xem ra hai trăm ngàn là giới hạn của ông ta.
Cũng không biết là giới hạn tài chính, hay là giá trị cao nhất của tấm thảm mà ông ta định giá.
Thấy ông lão không nói thêm gì nữa, người đàn ông trung niên bật cười.
Đang lúc ông ta dương dương đắc ý đi ra khỏi đám người, bỗng nhiên lại có người nói.
"Tôi muốn tấm thảm này, năm trăm ngàn!"
Mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.
Chợt thấy một người đi ra từ cổng lớn của Bách Thảo Đường, dáng vẻ chừng hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi mập ra, cũng mặc đường trang, rõ ràng trời không nóng, trong tay lại cầm một cái quạt xếp.
Bảo vệ của Bách Thảo Đường thấy ông ta, lập tức đứng thẳng người, lên tiếng chào: "Ông Bạch!"
Ông Bạch vừa bước ra, khí thế của người đàn ông trung niên mặc đường trang cầm quả cầu sắt rõ ràng thấp xuống.
Trong đám người có người hỏi nhỏ: "Người chen ngang vào là ai vậy? Vừa mở mồm liền ra giá năm trăm ngàn, thật là rộng rãi!"
Có người nhận ra, nhỏ giọng đáp: "Không biết à, đây là Ngũ Gia nhà họ Bạch, Bạch Quân Đường, là người biết chơi có tiếng ở Thủ đô chúng tai"
"Chẳng phải nhà họ Bạch là bác sĩ sao?" "Ấy, đàn ngựa sinh ra con la, trong bầy sói lẫn vào
husky, nhà họ Bạch không thể ra một ông chủ biết chơi sao?"
"Bạch Ngũ Gia!", người trung niên mặc đường trang chắp tay với ông Bạch: "Không ngờ Bạch Ngũ Gia ở chỗ này, thất kính!"
Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua ông ta, quạt xếp trong tay khẽ nhấc lên xem như đáp lễ, cười nói: tưởng là ai, hóa ra là ông chủ Hầu. Sao ông chủ Hầu không ở trong vườn nhà họ Phan làm giàu, mà lại chạy đến nơi này?"
Ông chủ Hầu đáp: "Ông Bạch nói đùa, chút kinh doanh nhỏ này của tôi không đáng giá nhắc tới. Ông Bạch nhà lớn nghiệp lớn, ngài cũng đừng đoạt mất món đồ chơi nhỏ tôi nhìn trúng này chứ, dù sao cũng phải để lại miếng cơm ăn cho những nhà làm buôn bán nhỏ như tôi nữa, đúng không?"
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo