Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C742: Tôi chờ ông
Lý Dục Thần nói: “Này cậu, tiện cho người thì cũng là tiện cho mình th: âu đừng nóng tính như vậy. Chúng tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, không ảnh hưởng gì tới cậu cả. Bao giờ cậu mở cửa thì chúng tôi sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của cậu”.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nói chuyện hiền lành như vậy, cô cảm thấy thú vị nên mỉm cười ngồi xem.
Chàng trai trẻ kia hơi nóng nảy, nói: “Ôi, anh nói chuyện có lý chút đi, đây là quán của tôi, bàn của tôi. Giữa ban ngày ban mặt, nếu ai cũng tới đây ngồi uống trà sữa giống như anh thì chẳng phải quán nướng của tôi biến thành quán trà sữa rồi hay sao?”
Lý Dục Thần nói: “Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, cậu có thể kiếm thêm một chút tiền đấy”.
“Thôi đi, tôi không cần mấy đồng bạc ấy”, chàng trai trẻ không nhịn nổi nữa: “Đi đi!”
Lý Dục Thần còn muốn nói tiếp nhưng Lâm Mộng Đình ngăn lại, cô cười nói: “Được rồi, anh đổi tính nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Tôi thật chẳng quen”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tại mấy nay sống với cô đó. Đây gọi là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen hê hê!”
“Chỉ được cái giỏi nói thôi!”, Lâm Mộng Đình cười mắng: “Đi nào, dù sao quán cũng đã đổi chủ rồi, không còn gì để tưởng niệm nữa”.
Lý Dục Thần đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vợ tôi bảo đi thì tôi đi vậy”.
Bọn họ đang định đi thì chàng trai trẻ kia lại la lên: “Này, lau sạch bàn rồi xếp lại chỗ cũ đi chứi”
Lý Dục Thần nhìn chiếc bàn: “Cái bàn này có bẩn đâu".
Chàng trai trẻ nói: “Hai người ngồi đó uống trà sữa, không bẩn thì cũng phải lau một lần chứ”.
“Này cậu quá đáng rồi đấy nhé!”
“Quá đáng ư? Hai người không biết tôi có người bảo. kê à?”
“ð?”, Lý Dục Thần lại ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu: “Ai bảo kê cho cậu vậy?”
“Nói ra chắc anh sợ chết khiếp!", chàng trai trẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: “Anh đã nghe tên tập đoàn Kinh Lý bao giờ chưa? Anh có biết cậu Lý người thủ đô không? Quán này của tôi được cậu Lý bảo kê đấy! Đừng nói là bảo anh lau bàn, dù có bảo anh phải ăn hết cái bàn này thì anh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết rồi mới được đi!"
Lâm Mộng Đình che miệng lại nhưng vẫn không nhịn được phì cười.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Không ngờ anh lại nổi tiếng tới như vậy, ngay cả cửa hàng bán đồ nướng ngoài đường cũng mượn danh của anh để ra oai, lại còn ngang tàng như thể anh là đại ca xã hội đen vậy.
Quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập, mông có cớt thì ruồi mới bu.
“Cậu Lý mà cậu nói là cậu Lý nào vậy?”
“Thôi đi, ngay cả cậu Lý mà anh cũng chưa từng nghe nói bao giờ à!”, chàng trai trẻ tỏ ý khinh bỉ ra mặt: “Thế anh có biết nhà họ Lâm của thành phố Hòa không? Đó là gia đình giàu có bậc nhất một tay che trời của thành phố Hòa đấy! Cậu Lý là con rể ở rể nhà đó!”
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng chắc chắn cậu Lý mà chàng trai trẻ này đang nói tới chính là mình.
Lâm Mộng Đình nói: “Hóa ra là ở rể à, thế thì có gì đặc biệt đâu!"
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, không nhịn được cười.
Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu: “Đúng vậy, quả là chẳng ra làm sao. Lai lịch như thế mà làm đại ca bảo kê cho một quán nướng thì có gì ghê gớm chứ?”
Chàng trai trẻ nổi giận: “Mẹ kiếp, anh nói gì đó? Anh dám nói xấu cậu Lý có phải không? Anh có tin là mình không thể đi ra khỏi con đường này không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Chẳng lế cả con đường này đều được cậu Lý bảo kê ư?”
“Đừng nói là con đường này, cả thành phố Hòa này đều là của cậu Lý và nhà họ Lâm!”, chàng trai trẻ nói đầy đắc ý: “Mau lau sạch bàn rồi biến đi!”
Lý Dục Thần cảm thấy buồn cười. Chàng trai trẻ này không phải là người xấu, tuy trông thái độ thì ngang tàng nhưng thực ra không hề nói lời gì độc ác, cũng không hề có ý đồ xấu xa gì, chẳng qua là có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà thôi.
“Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần không muốn chấp vặt đối phương nên lắc đầu, định bỏ đi.
Lâm Mộng Đình lại nói: “Dục Thần, anh phải giải quyết chuyện này đi”.
“Giải quyết?”, Lý Dục Thần sửng sốt. Trong ấn tượng của anh, Lâm Mộng Đình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, không có lòng độ lượng.
Lâm Mộng Đình cười nói: “Ông bà ta đã dạy rồi, nếu bạn trông thấy nhà mình có một con gián thì nghĩa là quanh nhà bạn đã có cả hàng ngàn, hàng chục ngàn con gián rồi”.
Lý Dục Thần hiểu ý Lâm Mộng Đình.
Chẳng lẽ chỉ có mỗi chàng trai trẻ này mượn tên tuổi của anh để lên mặt thôi hay sao?
Ở thành phố Hòa này còn có bao nhiêu người như vậy nữa?
Hơn nữa, anh không tin mình lại nổi tiếng ở khu buôn bán, chợ búa như vậy, e là có người đứng đẳng sau gây sự.
Nếu như anh cứ mặc kệ như vậy thì e là ba tiếng Lý Dục Thần sẽ có ngày trở thành cái tên được các bà các mẹ lôi ra dọa trẻ con ngừng khóc.
Đúng là cần phải giải quyết chuyện này rồi!
Lý Dục Thần bội phục suy nghĩ chu đáo của Lâm Mộng Đình, anh cười nói: “Vợ tôi quả là sáng suốt!”
“Xùy, ai là vợ anh!”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, mắng.
Thấy hai người họ đứng liếc mắt đưa tình với nhau, chàng trai trẻ kia nổi giận vì cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, kéo theo cả nhân vật đứng sau lưng anh ta cũng bị chà đạp lòng tự trọng, anh ta nhất định không thể để yên như vậy được.
“Này, hai người nói xong chưa hả?”
“Sao vậy? Ở đây cấm nói chuyện à?”
“Nói chuyện thì được nhưng mà lau bàn xong rồi biến đi giùm cho, đi ra chỗ khác mà nói chuyên!”
“Nếu tôi không lau thì sao?”
“Không lau?”, chàng trai trẻ bực bội định xông tới bẻ tay Lý Dục Thần: “Vậy để tôi lau giúp anh!”
Nhưng anh ta còn chưa đụng được vào người Lý Dục 'Thần thì đã ngã ầm xuống đất, mặt cắm xuống nền đường.
Anh ta đứng dậy nhìn dưới đất, không hiểu tại sao mình lại bị trượt chân.
Anh ta định lại xô Lý Dục Thần thì lại tiếp tục bị ngã sấp xuống đất với cùng một tư thế và ở cùng một vị trí.
Lần này thì dù có ngu đi nữa anh ta cũng biết là Lý Dục Thần giở trò.
Anh ta đứng lên, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh... Anh to gan lắm! Anh chờ đó...”
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi.
“Alo, ông Tam, tôi bị người ta ức hiếp!... Một nam một nữ... Người đàn ông khá kỳ lạ, anh ta biết võ... Nữ?...”, anh ta liếc nhìn Lâm Mộng Đình: “Nữ rất đẹp... Rất đẹp! Chắc chắn là kiểu ông Tam thích!... Vẫn còn ở đây... Dạ, tôi chờ ông!”
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo