Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C737: Ngăn lại
Lý Dục Thần dìu Lang Dụ Văn đi ra từ trong mặt tường nứt.
Anh bước qua xác của Nghê Hoài Kỳ, cũng không nhìn thêm một cái.
Lúc đang đi ra ngoài, thì gặp ngay Bách Phú Minh dẫn đệ tử chạy đến.
Bách Phú Minh là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, bình thường không thường ở sơn trang Hồng Vũ, công việc hàng ngày của hiệp hội do thư ký trưởng Dương Nguyên Tấn phụ trách.
Lần này nhận được điện thoại của đệ tử, nói Lý Dục Thần cầm kiếm xông vào sơn trang, giết thẳng vào trong, còn giết cả Dương tông sư.
Bách Phú Minh sợ giật mình, lập tức chạy đến.
Vừa đến sơn trang xem, tuy không khoa trương như đệ tử nói, chỉ chết mấy người, nhưng Dương Nguyên Tấn đúng là đã bị giết.
Không ai biết rõ tình hình bên trong, vì không ai dám đi vào xem, chỉ biết ba tông sư Hoàng Phủ Hiền, Nghê
Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông đều ở bên trong.
Lúc Bách Phú Minh đi vào, ba người đã biến mất. Chỉ có một chiếc ban đã gãy nứt.
Dưới đất còn có hai vũng máu lóe ánh đen.
Bách Phú Minh ngồi xuống đưa tay sờ thử, đặt lên mũi ngửi.
Một khí tức kỳ lạ khiến người ta khó chịu khiến ông †a cau mày.
Bách Phú Minh không thể đoán được cụ thể là cái gì, nhưng ông ta có dự cảm chẳng lành.
Nghe nói sau khi nhà họ Liễu thành phố Dũng bị diệt, trong nhà cũng còn sót lại vết tích như này.
Chẳng lẽ Lý Dục Thần thực sự giống như lời đồn, là một ma đầu?
Nhưng vừa nghĩ đến đại hội võ lâm Tiền Đường, Bách Phú Minh lại cảm thấy không thể nào. Lúc đó, ấn tượng mà Lý Dục Thần để lại cho ông ta là thực lực. cường mạnh, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo này là kiêu ngạo thoát tục, chứ không phải là kiêu ngạo khoe mẽ của thanh niên bình thường.
Ngoài ra, cũng được coi là lịch sự và khiêm tốn, ăn nói có phong cách đẳng cấp.
Huống hồ Lý Dục Thần còn cứu mạng ông ta và mấy tông sư. Nếu nói anh là ma đầu giết người, Bách Phú Minh không dám tin.
Chỉ có tìm được Lý Dục Thần hỏi cho rõ ràng.
Nhưng không ai biết Lý Dục Thần đã đi đâu.
Lúc này, có người nói: “Tông sư Hoàng Phủ nhốt Lang Dụ Văn trong tuyền quan, liệu họ có đến đó không?”
Tuyền quan, chính là những mật thất được xây dựng dưới lòng đất, để cho các võ giả cấp cao bế quan.
Võ giả đến hóa kình trở lên, nếu cần đột phá, nhà mình lại không có điều kiện bế quan tốt, thì có thể đến hiệp hội võ đạo xin một căn mật thất để bế quan.
Có lúc, tông sư cũng sẽ bế quan ở đây.
“Lang Dụ Văn?”
Đương nhiên Bách Phú Minh biết Lang Dụ Văn, lần trước còn gặp một lần ở Nam Giang.
“Chăng phải Lang Dụ Văn ở thành phố Hoà sao? Tông sư Hoàng Phủ đưa cậu ta đến đây làm gì?”
“Chúng tôi cũng không biết. Hình như... hình như là ra tay cho nhà họ Phan ở thành phố Long”.
Bách Phú Minh thấp thoáng đoán được, cảm thấy sự việc không ổn lắm.
Ông ta lập tức đưa người đến tuyền quan. Xuống dưới hầm, vừa hay gặp Lý Dục Thần vừa đi ra.
“Cậu Lý"
Bách Phú Minh gọi một tiếng, không biết tiếp theo phải nói gì.
Ông ta không hy vọng gặp được Lý Dục Thần ở đây.
Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta không thể không xử lý, lại không biết phải xử lý thế nào.
“Bách tông sư!”
Lý Dục Thần đáp một câu, dường như chưa xảy ra chuyện gì, chào hỏi như gặp mặt bình thường.
Bách Phú Minh nhìn thi thể của Nghê Hoài Kỳ dưới đất một cái, cau mày, n âu Lý, cậu đang làm gì vậy? Tại sao đến sơn trang Hồng Vũ giết người?”
“Vây thì phải hỏi tại sao bọn họ muốn bắt người của †ôi đến đây”, Lý Dục Thần nói.
“Có lẽ là hiểu lầm”, Bách Phú Minh nói: “Nhưng bất
luận thế nào, cậu cũng không nên cầm kiếm xông vào sơn trang, còn giết... giết mấy vị tông sư!”
Khi Bách Phú Minh nói đến đây, ông ta cũng có chút không tin.
Bốn tông sư đấy! Trong đó còn có cao thủ hạng nhất Hoàng Phủ Hiền!
Nói giết là giết.
Nghe nói giết Dương Nguyên Tấn bằng một kiếm.
Còn giết Hoàng Phủ Hiền lại không ai nghe thấy tiếng, cho thấy không xảy ra chiến đấu kịch liệt.
“Hiểu lầm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Họ nhân lúc tôi bế quan, giết người của tôi, đánh tàn phế anh em của tôi, bắt anh Lang đi. Vì cứu anh em của tôi, tôi bất đắc dĩ mạo hiểm xuất quan, suýt nữa khí huyết đảo ngược mà chết! Ông nói đây là hiểu lầm?”
“Việc này..", Bách Phú Minh không biết rõ tình hình, không dễ dàng đáp lời.
Lý Dục Thần lại lật tay chỉ vào bức tường nứt phía sau mình:
“Anh Lang là thư sinh, sức trói gà không chặt, họ nhốt anh ta ở đây, ông nói là tại sao?”
“Việc này..", Bách Phú Minh cũng nghĩ đến điều này, nhưng ông ta vẫn không thể đáp lời.
“Nghê Hoài Kỳ dẫn dụ tôi tới đây rồi khóa cửa. Ông †a nói muốn cho tôi chết đói ở đây, còn nói, trong thời gian tôi chịu đói, ông ta phải hành hạ người thân của tôi, không tha cho một ai. Ông biết rõ kết cấu của căn phòng này hơn tôi, nếu không phải là tôi, đổi lại là người khác, có phải sẽ chết đói thật rồi không? Người bên cạnh tôi, có phải sẽ bị Nghê Hoài Kỳ hành hạ không?”
Bách Phú Minh tin Lý Dục Thần nói thật, con người Nghê Hoài Kỳ đúng là có thể làm như vậy.
Thậm chí ông ta có thể tưởng tượng dáng vẻ Nghê Hoài Kỳ đắc ý đứng ngoài cửa, Lý Dục Thần đã nói rất nhẹ nhàng rồi, trong thực tế, không biết Nghê Hoài Kỳ còn nói bao nhiêu lời bẩn thỉu đáng hận.
Nhưng Nghê Hoài Kỳ đã chết. Người chết sẽ không lên tiếng, cũng không thể chứng thực lời của Lý Dục Thần.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo