Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo

C697: Đi tìm nguyên định nhất

72@-

Lý Dục Thần khế thở dài một hơi. Sao anh có thể không hiểu được mục đích của Cổ Thủ Mặc chứ, vốn dĩ nể mặt tổ sư gia của Mao Sơn, anh cũng sẽ cho chút thể diện, dù sao chủ mưu Phan Phượng Niên đã chết. Nhưng Lưu Mạnh Vũ này lại quá ngu xuẩn, đã đến nước này rồi mà vẫn còn trốn tránh trách nhiệm.

Cổ Thủ Mặc tức giận đến run rẩy cả người, cả giận nói: "Im ngay! Ông đã dùng tới Tác Hồn Thuật còn nói chuyện này không liên quan tới ông? Phan Phượng Niên chỉ là phàm phu tục tử, ông đường đường là đệ tử Mao. Sơn mà lại bị một kẻ phàm phu tục tử che mắt, còn không biết xấu hổ nói ra miệng? Chối đẩy như thế, đâu có chút suy nghĩ biết sai nhận sai nào?"

Lưu Mạnh Vũ hoảng hốt nói: "Sư huynh, tôi biết sai rồi! Nhưng điều này thật sự không thể trách tôi. Phan Phượng Niên nói chỉ cần tôi giúp ông ta làm chuyện này, ông ta sẽ chỉ tiền giúp chúng ta sửa chữa Vạn Thọ Cung. Hơn nữa ông ta còn nói, năm đó tám gia tộc lớn đã đuổi ông Lang ra khỏi Giang Đông, Mao Sơn chúng ta cũng góp sức. Nếu để cho ông Lang vùng dậy lần nữa, ông ta chẳng những sẽ trả thù bọn họ mà cũng sẽ tới trả thù Mao Sơn chúng ta".

Cổ Thủ Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Lưu Mạnh Vũ, lắc đầu nói: "Lưu sư đệ à Lưu sư đệ, ông đúng là quá hồ đồ! Mao Sơn còn phải sợ người khác trả thù sao? Từ khi tổ sư mở động thiên phúc địa tới nay đã trăm ngàn năm trôi qua, Mao Sơn chúng ta đã đắc tội biết bao nhiêu người? Nếu sợ người khác trả thù, còn học tu hành cái gì, học pháp cái gì? Lại nói, nhà họ Phan và ông Lang là phân tranh thế tục, sao Mao Sơn chúng ta lại có thể tham gia được?"

Lưu Mạnh Vũ nói: "Là thật, sư huynh, Phan Phượng Niên nói năm đó là Nguyên sư thúc của Vạn Ninh Cung †ạo cục phá thế của Lang Dụ Văn, khiến đế quốc thương nghiệp của ông ta suy bại".

"Cái gì?", Cổ Thủ Mặc vô cùng kinh hãi: "Ông nói là Nguyên sư thúc? Làm sao có thể?"

"Đúng thế, Phan Phượng Niên nói chắc như đỉnh đóng cột, chính là bởi vì tôi tin vào lời của ông ta, lại nghĩ đến việc Nguyên sư thúc bây giờ đang bế quan, tôi làm vãn bối phải giải quyết phiền toái cho ông ta, cho nên mới..."



Lang Dụ Văn nghe vậy thì nhíu chặt mày lại.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói đến việc này, trước kia mặc dù biết nhà họ Phan và Mao Sơn qua lại thân mật, nhưng chưa bao giờ liên hệ Mao Sơn với việc làm ăn cả.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại một lần, có rất nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra được, bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra.

Khoảng thời gian kia, đối mặt với tám hào môn hợp. tác, Lang Dụ Văn cũng không từng sợ hãi, mà còn đưa ra sách lược ứng đối kỹ càng.

Nhưng ông ta từ trước đến nay rất hay bày mưu nghĩ kế lại đột nhiên tính sai từng bước, mỗi lần đến thời điểm then chốt luôn luôn xuất hiện sai lâm không thể giải thích được, hoặc là xảy ra điều không may, đến mức lúc nào cũng bị động, cuối cùng không thể thay đổi được gì.

Hóa ra tất cả những điều này đều là bị thuật sĩ Mao Sơn bày cục, hạ nguyền rủa.

Trong nội tâm đã sớm bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng của Lang Dụ Văn đột nhiên dâng lên một cơn giận.


Mười mấy năm qua, ông ta vẫn cho rằng mình thất bại là bởi vì thực lực không đủ, mưu kế không giỏi, sự kiêu ngạo năm đó cũng đã biến mất gần hết sau lần thất bại ấy, từ đó ở ẩn Thân Châu, không còn thể hiện tài năng nữa.

Nhưng sự thật lại là ông ta căn bản cũng không phải bại bởi tám gia tộc lớn, mà là bại bởi huyền thuật đạo. môn, bại bởi lực lượng bên ngoài thế tục.

Cổ Thủ Mặc nghe Lưu Mạnh Vũ nói vậy vẫn không tin, nói: "Nhất định là Phan Phượng Niên kia nói lung tung, tôi phải đi tìm ông ta đối chất, không thể để cho ông ta hủy hoại danh dự của Mao Sơn chúng ta được!"

"Không cần”, Lý Dục Thần bỗng nhiên nói: "Thành phố Long đã không còn nhà họ Phan rồi".

Anh nói ra lời này rất bình thản, nhưng chính vì giọng điệu bình thản này do thượng sứ Thiên Đô nói ra lại có lực lượng như sấm sét.


Chẳng những Cổ Thủ Mặc giật mình, ngay cả Lưu Mạnh Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ.



Nếu nói bọn họ giết Phan Phượng Niên còn dễ hiểu, thế nhưng nhà họ Phan lớn như vậy, nhà họ Phan chiếm cứ nửa giang sơn thành phố Long, làm sao lại không còn chứ?

"Điều này sao có thể?"

Lưu Mạnh Vũ hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn Lý Dục. Thần, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sự sợ hãi cực lớn.

Bây giờ ông ta mới phát hiện, người đứng ở trước. mặt ông ta không chỉ là thiên sứ, mà còn là ma quỷ!

"Lý... Lý thiên sư, nhà họ Phan đã không còn, vậy chuyện về Nguyên sư thúc đã không có chứng cứ. Mong thượng tiên đừng dễ tin lời đồn!", Cổ Thủ Mặc nói.

"Lời đồn?", Lý Dục Thần cười ha ha: "Có phải lời đồn hay không, chờ tôi gặp ông ta rồi nói sau. Nguyên Định Nhất là sư thúc của ông?”



"Vâng", Cổ Thủ Mặc nói: "Nhưng mà ông ta xuất gia nửa đường. Lúc ông ta lên Mao Sơn, tôi đã ở trên núi rồi. Định Nhất sư thúc là do sư tổ tôi đưa lên núi. Trước khi sư tổ đi đã giao Vạn Phúc Cung cho sư phụ tôi, giao Vạn Ninh Cung cho Định Nhất sư thúc".

"Trước khi đến Mao Sơn ông ta làm cái gì?", Lý Dục Thần hỏi.

"Tôi cũng không biết", Cổ Thủ Mặc nói. "Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

"Ngay tại Vạn Ninh Cung", Cổ Thủ Mặc nói: "Định Nhất sư thúc đã bế quan vài chục năm, lúc này đi gọi ông ta xuất quan..."

"Ông sợ tôi làm hỏng việc tu hành của ông †a?", Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: "Có muốn tôi đánh bay cả mái nhà của Vạn Ninh Cung không?"

Cổ Thủ Mặc đành phải đáp ứng: "Được, vậy tôi sẽ dẫn thượng tiên đi".

Lý Dục Thần lại nói: "Không cần, ông là vãn bối, đi gọi trưởng bối xuất quan không hợp lễ nghĩa. Tự tôi sẽ đi tìm ông ta".



Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Story C697: Đi tìm nguyên định nhất
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...