Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C693: Đến mao sơn
"Trước khi đến đây nhà họ Từ đã biết trước nhà họ Phan người nhiều thế lớn, bảo chúng tôi chờ cậu Lý làm xong mọi chuyện thì giúp đỡ trông chừng, không để người nhà họ Phan gây ra hỗn loạn. Mặc dù căn cơ của nhà họ Từ là ở Cô Tô, nhưng thế lực lại rải khắp Giang Đông, thành phố Long cách Cô Tô không xa, nơi này cũng có người nhà họ Từ. Cậu Lý và ông Lang cứ yên tâm, tôi cam đoan chỉ cần Phan Phượng Niên không còn sống, nhà họ Phan cũng sẽ không thể gây ra được sóng gió gì ở thành phố Long".
Lý Dục Thần luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, chợt nhớ tới, không phải ông ta là nho giả ngồi bên cạnh Từ Thông trong cuộc tụ họp ba tỉnh thành phố Cô sao?
Lúc ấy Lý Dục Thần đã biết ông ta là nho tu, tu hành theo tinh thần bất khuất của nho gia.
Lý Dục Thần có ấn tượng không tệ với ông ta, bản thân có khí chất nho nhã, kiến thức rộng rãi, còn nhận ra Lôi Công Phủ.
Hôm nay anh đã sớm chú ý tới trong đám người Từ Thông phái tới có cao thủ ẩn giấu, đây cũng là điều đương nhiên, cho nên Lý Dục Thần cũng không quan tâm lắm.
Mà người mặc đồ tây trang màu đen không có liên quan đến nho sĩ gì lắm này lại ẩn nấp được ở trong hơn trăm vệ sĩ, Lý Dục Thần cũng không nhận ra ông ta, để ông ta ẩn nấp cho tới bây giờ.
"Tôi đã từng gặp ông", Lý Dục Thần nói: "Tôi nhớ nhà họ Từ gọi ông là ông Lạc".
"Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở thành phố Cô, trí nhớ của cậu Lý thật tốt, tôi tên là Lạc Đông Phúc, kiếm miếng cơm ở nhà họ Từ", Lạc Đông Phúc nói.
Lý Dục Thần gật đầu: "Nhà họ Từ có lòng".
Đương nhiên Lý Dục Thần biết thành phố Long là tảng mỡ dày lớn như vậy, chắc chắn Từ Thông sẽ thèm nhỏ dãi. Lần này phái Lạc Đông Phúc cùng hơn một trăm người đến, chắc chắn không chỉ đơn giản là tăng thêm thanh thế cho Lý Dục Thần.
Nhưng mà nể tình Từ Thông cũng giúp anh không ít việc, hơn nữa cách nói chuyện hành động của ông ta đúng là có khí thế kiêu hùng, Lý Dục Thần cũng nguyện ý chỉ cho ông ta một chút lợi ích.
"Vậy làm phiền ông Lạc".
"Cậu Lý yên tâm, đợi người nhà họ Trần ở Thân Châu đến, chúng tôi sẽ rút lui, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Cậu Lý".
Lý Dục Thần cười nói: "Cũng không cần rút lui, dù sao nhà họ Trần cũng ở Thân Châu, chuyện ở Giang Đông vẫn phải dựa vào nhà họ Từ nhiều hơn. Đợi bọn họ đến, hai nhà hãy cố gắng hợp tác, cũng coi là duyên phận".
Lạc Đông Phúc vui mừng, khom người nói: "Cảm ơn cậu Lý".
Cứ như vậy, thị trường thành phố Long tích lũy dựa vào thế lực và tổ tiên Mao Sơn, bị nhà họ Phan cầm giữ mấy chục năm đã bị chia cắt.
Về phần chia như thế nào thì Lý Dục Thần cũng không quan tâm. Anh tin tưởng, Trần Định Bang và Từ Thông đều là người thông minh, sẽ không làm lẫn nhau khó xử, càng sẽ không để tập đoàn Kinh Lý cùng Lang Dụ Văn chịu thiệt thòi.
Anh yên tâm để Mã Sơn lái xe, dẫn theo Lang Dụ Văn, còn có Lưu Mạnh Vũ nằm trong cốp sau đến Mao Sơn.
Xe vừa đi đến trước Vạn Phúc Cung đã bị một tiểu đạo sĩ ngăn lại, thông báo cho bọn họ biết con đường đi lên núi không được lái xe lên, khách hành hương phải đậu ở bãi gửi xe bên ngoài, sau đó đi bộ lên dâng hương.
Mã Sơn liền mở cốp xe ra ngay trước trước mặt đạo sĩ kia.
Đạo sĩ cản đường khó hiểu tiến lên, sau đó liền nhìn thấy một người bị trói gô trong cốp, búi tóc tản ra, vô cùng chật vật.
"Lưu... Lưu sư thúc!", người kia bỗng nhiên la hoảng lên: "Lưu sư thúc, ông sao vậy?”
Lưu Mạnh Vũ nằm ở trong cốp phía sau, vừa muốn há mồm nói chuyện, bỗng nhiên trông thấy nụ cười không có ý tốt trên mặt Mã Sơn, liền vội vàng ngậm miệng lại.
Ông ta trợn mắt trừng Mã Sơn, lại ngậm chặt miệng không nói câu nào, cứ như chỉ cần mở miệng thì sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ vậy.
Tiểu đạo sĩ khẩn trương hẳn lên, quay đầu chỉ vào Mã Sơn hỏi: "Mấy người là ai? Vì sao lại trói Lưu sư thúc của tôi?"
Mã Sơn cười ha ha: "Bây giờ có thể để chúng tôi tiến vào chứ? Không lái xe, tôi cũng chỉ có thể lôi ông ta ra, quang minh chính đại đi vào. Nếu như bị người ta quay. video tung lên mạng, tôi cũng mặc kệ”.
"Mấy người đi theo tôi”.
Tiểu đạo sĩ đành phải cho đi, để bọn họ lái xe đi vào, vừa lấy điện thoại ra gọi.
Dưới sự dẫn đường của tiểu đạo sĩ, chiếc xe lái vào. một bãi đỗ xe bên trong.
Xe vừa dừng lại đã nghe thấy tiếng gió vang lên bốn phía, nhìn ra khỏi cửa kính sẽ thấy trên tường rào và mái nhà xuất hiện rất nhiều người, xông vào bãi đỗ xe, vây quanh chiếc xe của bọn họ.
Những người này đều mặc trường sam xanh của đạo sĩ, chỉ là có người cầm phất trần, có người cầm kiếm gỗ đào.
Đám người Lý Dục Thần không hề hoang mang, mở cửa ra tựa bên cạnh xe nhìn đám đạo sĩ này.
Cầm đầu là một đạo sĩ trung niên để râu dê dưới hàm, nhìn qua chừng năm mươi tuổi, hỏi: "Duy Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu đạo sĩ tên là Duy Thanh nói: "Hồi bẩm Phùng sư thúc, là Mạnh Vũ sư thúc bị bọn họ trói lại, nhốt trong Cốp Xe".
Đạo sĩ họ Phùng chau mày, quát hỏi: "Mấy người là ai, vì sao lại trói Mạnh Vũ sư đệ của tôi?"
Lý Dục Thần cười nói với Mã Sơn: "Anh Mã Sơn, những đạo sĩ này rất biết đánh nhau, vừa rồi ở nhà họ Phan anh chưa được đánh đã tay, lần này đừng nên bỏ lỡ cơ hội".
Mã Sơn biết Lý Dục Thần cố ý để anh ta rèn luyện thực chiến, liền cười một tiếng, không nói câu nào mà trực tiếp xông lên.
Có lẽ đám đạo sĩ đại khái cũng không nghĩ tới Mã Sơn sẽ trực tiếp như vậy, không thèm nói lời nào mà đã xông lên ra tay rồi.
Đạo sĩ Mao Sơn từ trước đến nay cũng tu cả võ đạo, công phu không thấp. Thấy Mã Sơn tấn công đến liền nghiêng người lóe lên muốn phản kích. Chợt thấy thân hình Mã Sơn đã chuyển ra sau lưng một đạo sĩ khác như quỷ mị, đá ra một cú vào giữa mông người kia.
Người kia lảo đảo một cái, lao về phía trước mấy bước.
Người bên cạnh thấy Mã Sơn lộ ra sơ hở liền tấn công đến, nhưng vừa ra kiếm, Mã Sơn đã đạp mạnh bộ Võ, di chuyển sang chỗ khác, lại ra sau lưng đạo sĩ vừa rồi bị anh ta đá trúng mông, đá thêm một cái nữa vào. mông người đó.
Phùng đạo sĩ cầm đầu cau mày lại, lớn tiếng nói: "Cậu ta đang dùng võ cổ, cẩn thận thân pháp của cậu ta, kết trận! Sử dụng pháp thuật!"
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo