Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo

C677: Tôi muốn làm gì các ông có ủng hộ không

74@-

Lục Kính Sơn dừng một chút, tiếp tục nói:

“Cậu ta tên là Lý Thiên Sách”.

Cuối cùng Lý Dục Thần xúc động: “Là... là ông nội tôi!"

“Cái gì?”

Lục Kính Sơn cũng đoán được Lý Dục Thần có liên quan đến nhà họ Lý, nhưng không nghĩ anh là cháu nội của Lý Thiên Sách.

Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là, khi Lý Thiên Sách lên đảo mới chỉ ba mươi tuổi, nay cho dù còn sống, cũng không quá trăm tuổi. Cháu nội của Lý Thiên Sách, tính toán độ tuổi, cũng không vượt quá năm mươi tuổi.

Nhưng tu vi mà Lý Dục Thần thi triển vừa nãy, chắc chắn là đã bước vào tiên thiên. Chưa đến năm mươi tuổi đã vào tiên thiên, đây là quái vật gì chứ?



“Lý Thiên Sách là ông nội cậu thật tư?”

“Đúng, tôi là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, ông nội tôi †ên là Lý Thiên Sách, bố tôi tên là Lý Vân Hoa”.

Lục Kính Sơn ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, đúng là duyên phận, ý trời!”

'Trữ Phượng Toàn nghĩ đến đại hội võ lâm, còn suýt nữa xung đột với Lý Dục Thần, bất giác hơi xấu hổ, cười nói:

“Cậu Lý và người nhà họ Lý, lại là sư huynh đệ với đại ca, đúng là nước lớn tràn vào miếu Long vương, thì ra là người một nhà!”

Nhắc đến sư huynh đệ, Lục Kính Sơn thu lại nụ cười, nói: “Tôi là đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Đô, không dám xưng huynh đệ với cậu Lý”.

Lý Dục Thần nói: “Lục sư huynh, năm đó sư phụ phế đi tu vi của ông, nhưng không khóa căn nguyên của ông, cho thấy sư phụ không hoàn toàn từ bỏ ông. Nếu không, đạo căn của ông bị hủy hết, căn cơ bị khóa, cho dù có Long Châu hỗ trợ, cũng không thể nào tu luyện lại từ đầu”.

Lục Kính Sơn lay động nói: “Cậu nói là...”

“Vừa nãy ông cũng nói là ý trời, hôm nay tôi đến đảo. Cửu Long, gặp được ông, chẳng lẽ không phải ý trời? Sư phụ thần cơ diệu toán, có lẽ sớm đã liệu được có ngày hôm nay. Tuy ông bị đuổi khỏi Thiên Đô, sư phụ đã từng nói, không nhận đồ đệ là ông nữa chưa?”

Lục Kính Sơn cau chặt mày, nghĩ kỹ lại, nói: “Lời của sư phụ ngày đó, vang bên tai, tôi không nghe sót chữ nào. Sư phụ nói tôi tội nghiệt nặng nề, phế tu vi của tôi, đời này không được trở về Côn Luân, đúng là không nói, tôi không còn là đệ tử của ông ấy”.

Nói đến đây, Lục Kính Sơn bỗng đứng lên, quỳ vê hướng tây, bái lạy ba lần, phủ phục xuống đất đau khổ khóc, kêu nói: “Sư phụ...”

Lý Dục Thần không ngăn cản, mặc cho ông ta quỳ khóc lóc.


Bị đuổi hơn một trăm năm, hơn một trăm năm nay, chắc chắn trong lòng Lục Kính Sơn đầy hối hận và đau khổ, lúc này, làm sao có thể không khóc đây!

Nghĩ đến ông ta lại có thể hồi phục tu vi đột phá tiên thiên trong hoàn cảnh như này, Lý Dục Thần vô cùng khâm phục.

Khóc một hồi lâu, Lục Kính Sơn mới đứng lên, lau nước mắt, tự cười chế nhạo: “Để mọi người chê cười rồi”.

Chị Mai nói: “Lục đảo chủ giàu cảm xúc, làm sao. chê cười được”.

Lục Kính Sơn kéo tay của Lý Dục Thần nói: “Huynh đệ, cậu đến thì tốt, bắt đầu từ hôm nay, đảo Cửu Long là của cậu

Ông ta vẫn không dám gọi là 'sư đệ, chỉ dám gọi “huynh đệ, thể hiện sự thân thiết.

Lý Dục Thần khó hiểu nói: “Sư huynh, nói thế là sao, tuy chúng ta là đồng môn, tôi cũng không thể chiếm đảo Cửu Long của ông chứ”.

Lục Kính Sơn cười lớn ha ha: “Huynh đệ, cậu có điều không biết. Năm đó nếu không phải là cậu Lý đó thì người trên đảo Cửu Long rất có thể chết đói rồi. Cho dù không chết đói, thì cũng không thể nào truyền đời, phát triển đến hôm nay. Sau này ông nội Lý Thiên Sách của cậu đến, không chỉ mang đến nhiều lương thực hơn, còn đưa cả kỹ thuật và nhân tài. Cậu phải biết răng, năm đó hải tặc sống trong động huyệt. Sau đó trong khoảng thời gian dài, chúng tôi cũng chỉ sống trong nhà rơm cỏ, một khi có mưa bão, vẫn phải trốn vào trong động. Tất cả mọi thứ cậu thấy hôm nay, đều là công lao của ông nội Lý Thiên Sách của cậu. Nhà cửa, vườn cây, bến tàu, bến cảng, đều là do nhà họ Lý đầu tư xây dựng. Cho nên hòn đảo này, nói thật ra, là sản nghiệp của nhà họ Lý. Dân đảo thế hệ trước đều biết, Nghiễm Lai cũng biết phải không?”

Kỷ Nghiễm Lai gật đầu, nói: “Tuy tôi đến muộn, không thể trải nghiệm khổ cực ban đầu của đại ca, cũng chưa từng gặp cậu Lý đó, nhưng tôi đã trải qua những việc sau này, cũng từng gặp Lý Thiên Sách. Đúng như đại ca nói, đảo Cửu Long có ngày hôm nay, nhà họ Lý có công đầu”.


Lục Kính Sơn bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nói: “Nghiễm Lai, Phượng Toàn, hai ông cũng theo tôi bao nhiêu năm rồi, Kỷ Nghiễm Lai phải hơn bốn mươi năm, Phượng Toàn cũng sắp hai mươi năm rồi nhỉ?”

Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng gật đầu.

“Tôi hỏi các ông, các ông còn nhận đại ca này không?”

“Đương nhiên là nhận”, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn cùng trả lời.

“Vậy tôi muốn làm gì, các ông có ủng hộ không?”

“Đương nhiên là ủng hộ. Chỉ cần đại ca hạ lệnh, nhảy vào lửa, chúng tôi quyết không nói nhiều!”

Lục Kính Sơn gật đầu, nói: “Vậy được, bây giờ tôi trả đảo Cửu Long về cho nhà họ Lý!”



Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Story C677: Tôi muốn làm gì các ông có ủng hộ không
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...