Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C661: Đồ đã được trả về ai lấy cũng không sao
Bác sĩ vội vàng xua tay nói: “Hổ thẹn! Y thuật của tôi không bằng một phần vạn của cậu Lý, xin cậu Lý đừng chê cười”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại có mấy phần thiện cảm với Lý Dục Thần.
'Trữ Phượng Toàn và Kỷ Nghiễm Lai cũng bật cười.
Lý Dục Thần hỏi: “Kỷ đảo chủ, không biết lần này gặp. phải yêu quái biển gì?”
“Đúng thế, anh hai, chẳng phải nói mấy con tàu Đông Doanh sao, sao lại gặp phải yêu quái biển?”, Trữ Phượng Toàn nói.
Vẻ mặt Kỷ Nghiễm Lai khế biến sắc: “E rằng chuyện này có điều kỳ lạ, chúng ta đừng nói ở đây, về lầu Quan Hải vừa uống trà vừa nói”.
Lầu Quan Hải là biện pháp hỗ trợ của khu khai thác Bắc Đảo, chuyên dùng để tiêp khách quý, bình thường không mở với bên ngoài, chỉ có đảo chủ và mấy nhân viên quản lý cấp cao có quyền sử dụng.
Lầu được xây dựa núi, dựa vào lan can nhìn ra xa biển hàng vạn dặm, có thể nhìn xa hết mức tầm nhìn.
Ngồi ở đó uống trà, đúng là có phần thư thái.
Nhưng lúc này, Kỷ Nghiễm Lai không có nhiều tâm trang, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Yêu quái biển hơi giống hình người, nhưng chắc chăn không phải người. Tốc độ của nó cực nhanh, sức mạnh cực lớn, ngụp lặn trong nước không hề có tiếng động. Tôi và nó giao đấu rất lâu, cuối cùng không phải là đối thủ của nớ”.
“Liệu có phải là giao nhân không?”, Lý Dục Thần nói. *Giao nhân: người thuồng luồng
Kỷ Nghiễm Lai lắc đầu: “Không chắc chắn, tôi cũng từng nghe về truyền thuyết giao nhân, nhưng tôi chưa từng gặp”.
Lý Dục Thần nói: “Giao nhân có đuôi”.
Kỷ Nghiễm Lai nghĩ một lúc nói: “Hình như không cớ”.
Lý Dục Thần cũng không nghĩ ra, trong biển còn có yêu quái gì trông giống con người, trừ phi là biến hình thành người. Nhưng yêu quái hoang dã không truy cầu biến hóa, không giống yêu quái trong nhân gian, hơi có thể biến hóa được là muốn biến thành người.
Nếu đã đến cảnh giới biến hình, tự khác hóa thành hình người, thì Kỷ Nghiễm Lai không thể nào sống sót quay về.
Trữ Phượng Toàn nói: “Khu vực gần biển chúng tôi đã thái bình bao nhiêu năm nay, sao bỗng nhiên xuất hiện yêu quái biển chứ? Liệu có phải người Đông Doanh cố ý dụ đến không?”
“Không loại trừ khả năng này”, Kỷ Nghiễm Lai nói: “Nhưng những người Đông Doanh đó cũng đều chết hết, lần này có lế chỉ có một mình tôi sống quay về. Cũng may mắn có cậu Lý ở đây, nếu không tôi cũng chết chắc rồi”.
Lúc này, chị Mai đột nhiên hỏi: “Kỷ đảo chủ, tổng cộng có mấy con yêu quái biển”.
Trữ Phượng Toàn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải một con?”
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Lúc tôi đấu với một con trong đó, trên tàu khác cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết, cho nên ít nhất có hai con”.
Chị Mai lại hỏi: “Ngoại trừ người tìm được thi thể về, trên đảo còn mất tích mấy người?”
“Còn có ba người”, Trữ Phượng Toàn nói xong liền ngẩn người, quay sang nhìn nhau với Kỷ Nghiễm Lai: nói là..."
Lý Dục Thần không thể không thừa nhận, chị Mai thực sự rất thông minh.
Bà ta vừa hỏi có mấy con yêu quái biển, Lý Dục Thần liền biết bà ta muốn nói gì.
Chị Mai chỉ là một người bình thường từng luyện võ, trước hôm qua, chưa từng tiếp xúc với tu hành, chưa từng gặp phải yêu quái, càng chưa từng quen biết Thái Dương Thánh Giáo, không biết thủ đoạn của họ. Nhưng cô ta lại có thể liên tưởng hai chuyện với nhau.
Lời nhắc nhở của chị Mai khiến toàn thân Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn dựng tóc gáy.
“Không... không thể nào chứ?”
“Tốt nhất là không phải”, chị Mai nói: “Nhưng tôi không nghĩ ra, một người đã giết người, tại sao phải xử lý thi thể thành như vậy rồi đặt lên biển? Nó rất giống một kiểu nghi thức. Mà nghi thức này có mục đích, ví dụ như hiến tế, ví dụ như sống l.
Lời của chị Mai, lại liên tưởng đến cảnh tượng lúc ngư dân phát hiện thi thể cô gái đó trên biển, có cảm giác lạnh sống lưng.
Trữ Phượng Toàn nổi giận nói: “Nếu thực sự là vậy, thì đúng là đám điên cuồng bệnh hoạn! Chém trăm ngàn đao cũng không quái Họ lại có mặt mũi đến đàm phán với chúng ta, muốn chúng ta thả người! Tôi thấy, bắt toàn bộ mấy tên quỷ Tây đó lại!”
Kỷ Nghiễm Lai hỏi Trữ Phượng Toàn đã xảy ra chuyện gì.
'Trữ Phượng Toàn nói lại một lượt chuyện hôm nay có người Tây đến đàm phán, lấy lý do tự do tín ngưỡng, lại dùng các thủ đoạn rút đầu tư, cắt đứt thương mại, phong tỏa bến cảng để uy hiếp, muốn họ thả người ra.
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Chú ba, chú làm đúng lắm! Bất kể chuyện yêu quái biển có liên quan đến họ hay không, giết người đền mạng, Jame phải bị xét xử công khai, phải cho tất cả dân đảo và khách buôn bán thường xuyên đến một lời giải thích”.
'Trữ Phượng Toàn nói: “Bây giờ chứng cứ xác thực, không cần kéo dài, tôi tính này mai sẽ xét xử công khai”.
Kỷ Nghiễm Lai nói: “Được, mời mấy người Tây đó đến nghe, xem họ nói thế nào”.
Rồi lại nói với Lý Dục Thần: “Nếu cậu Lý có hứng, ngày mai không ngại cũng đến góp vui”.
Lý Dục Thần vốn định làm xong việc rồi đi, nhưng sự việc liên quan đến Thái Dương Thánh Giáo, lại xảy ra chuyện yêu quái biển, anh quyết định ở lại xem sao. Hơn nữa rất thích cách làm việc của hai vị đảo chủ và cả người dân chất phác trên đảo, nếu có thể giúp được, thì giúp họ một tay.
Liên nhìn sang chị Mai.
Chị Mai cười nói: “Tôi thì không sao, nước biển ở đây sạch hơn thành phố Dũng nhiều, ở lại một hai ngày ngắm phong cảnh cũng rất được”.
Thấy chị Mai vui vẻ đồng ý, đương nhiên Lý Dục Thần cũng đồng ý.
Hại vị đảo chủ vô cùng vui mừng, liền cho người sắp xếp chỗ ở cho họ.
Lý Dục Thần lấy Hỏa Long châu ra nói: “Hôm nay tôi đến có hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả đồ cho chủ cũ. Đây là Hỏa Long châu, tôi đã hứa với Trữ đảo chủ, sẽ trả lại đảo Cửu Long”.
Đặt viên trân châu lên bàn.
“Nhưng có điều tôi muốn nói rỡ”, Lý Dục Thần bổ sung nói: “Hỏa Long châu không phải do chúng tôi ăn trộm, chuyện này là hiểu lầm”.
Kỷ Nghiễm Lai cười nói: “Đồ đã được trả về, ai lấy cũng không sao”.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo