Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C599: Nối lại tình xưa
“Tên nhóc này điên rồi à?”
Đây là điều đầu tiên mọi người nghĩ tới khi nghe xong lời Lý Dục Thần nói.
Giữa đại hội võ lâm, ngay trước mặt Tông Sư, thế mà anh dám chất vấn tín điều chung mà các võ lâm nhân sĩ đều tin theo.
“Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Mọi người nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa phẫn nộ mà cũng vừa thương hại.
Liễu Kim Sinh quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, sau khi chắc chắn anh chỉ là kẻ bình thường, không có gì đặc. biệt thì cho rằng anh là người trẻ tuổi ăn nói ngông cuồng, ông ta là Tông Sư đương nhiên không tiện so đo với anh, nếu không sẽ mất hết phong độ.
Tuy nhiên, người bên cạnh ông ta thì khác.
Liễu Húc giận dữ, chỉ thẳng tay vào người Lý Dục Thần, mắng: “Anh là ai mà dám chất vấn Tông Sư?”
Lý Dục Thần chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một lần.
Lâm Vân đứng kế bên nhảy dựng lên mắng: “Thế còn dám chường mặt anh là gì mà đã bị vả sưng mặt ra nói chuyện vậy?”
Tiền Khôn không khỏi gật gù tán thưởng. Lâm Vân đứng ra nói chuyện là hợp lý. Liễu Húc là thế hệ con cháu của nhà họ Liễu, chẳng qua có Tông Sư làm chỗ dựa nên mới ngang tàng như thế. Nếu như Lý Dục Thần mắng lại cậu ta thì sẽ bị hạ thấp đẳng cấp. Hiện giờ, Lâm Vân đứng ra nói, tuy cậu ta trẻ hơn Liễu Húc nhưng so về khí thế thì hoàn toàn không thua kém đối phương. Từ đó suy ra, khí thế của Lý Dục Thần cũng không hề thua Liễu Kim Sinh.
Tuy nhiên, Tiền Khôn cũng âm thầm lo lắng thay cho. Lý Dục Thần.
Sau chuyện ngày hôm qua, ông ấy biết rõ, Lý Dục Thần và nhà họ Viên đã rơi vào cảnh không đội trời chung với nhau rồi. Chắc chắn hôm nay Viên Thọ Sơn sẽ mượn tay Hà Trường Xuân để xử Lý Dục Thần, đây là cơ hội lật ngược tình thế duy nhất của nhà họ Viên.
'Từ góc nhìn của Tiền Khôn, phương án tốt nhất của Lý Dục Thần đương nhiên là đứng về phía đối lập với Hà Trường Xuân, nghĩa là về cùng phe với Liễu Kim Sinh.
Nhưng hiện tại cách này đã không còn dùng được nữa, Lý Dục Thân đã đắc tội cả hai vị Tông Sư, e là hôm nay khó lòng có thể bước ra khỏi trung tâm hội nghị.
Cao Tử Hạng cũng nghĩ giống Tiền Khôn. Ông ta nhìn về phía bố mình là Cao Sĩ Hiến, hy vọng bố ông ta có thể nói giúp cho Lý Dục Thần một câu, dù sao Lý Dục 'Thần cũng có ơn cứu ông ta và vợ.
Cao Sĩ Hiến khế thở dài một hơi, lắc đầu. Lúc này thì còn có thể nói gì được nữa? Ở ngay trước mặt Tông Sư, chính miệng Lý Dục Thần đã nói ra như vậy thì anh phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để giải quyết chuyện này thôi.
Viên Thọ Sơn cực kỳ đắc ý, thái độ hai nhà họ Tiền và họ Cao thế nào ông ta đều đã nhìn thấu hết, chỉ cần hai nhà này không ra mặt thì ông ta dám chắc hôm nay. Lý Dục Thần sẽ bỏ mạng lại tại đây!
Không cần Tông Sư ra tay, tự ông ta sẽ làm.
Tối qua, được Hà Trường Xuân giúp đỡ, Viên Thọ Sơn đã đột phá cửa ải mà ông ta đã mắc kẹt suốt mấy chục năm nay, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Tông Sư rồi.
Trong mắt ông ta, giỏi lắm thì Lý Dục Thần cũng chỉ là Tông Sư. Hiện tại, cảnh giới của hai người bằng nhau, ông ta lại có nhiều hơn Lý Dục Thần mấy chục năm kinh nghiệm, cộng thêm có Tông Sư Tiên Thiên hỗ trợ, dù thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ không thua Lý Dục Thần.
Viên Thọ Sơn quyết định, hôm nay ông ta sẽ tự tay giết chết Lý Dục Thần, để cho những kẻ coi thường nhà họ Viên biết nhà ông ta cũng có Tông Sư chứ không cần phải dựa hơi một Tông Sư nào khác.
Liễu Húc thấy một tên nhóc như Lâm Vân mà cũng dám mắng mình thì lại càng tức tối hơn, cậu ta xông tới định ra tay đánh.
Không ngờ người trung niên đứng bên cạnh Liễu Kim Sinh lại kéo Liễu Húc lại.
“Chú, sao chú lại cản cháu, bọn họ nhục mạ Tông Sư, cháu phải dạy cho bọn họ một bài học!”, Liễu Húc cả giận nói.
Người trung niên trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Ngay cả chuyện mình bị ai đánh mà cháu còn không biết, cháu lấy tư cách gì mà dạy cho người khác một bài học? Đúng là xấu hổ, mất mặt!”
Liễu Húc lập tức tiu nghỉu.
Người trung niên nhìn về phía Liễu Kim Sinh, thấy Liễu Kim Sinh gật đầu, ông ta bèn bước lên trước một bước, chắp hờ tay chào Lý Dục Thần, nói: “Tôi là Liễu Chấn Võ, xin hỏi cậu tên gì?”
“Lý Dục Thần”.
Lý Dục Thần nói tên mình ra, sảnh lớn xôn xao bàn tán.
“Cậu ta chính là Lý Dục Thần?” “Lý Dục Thần là ai?”
“Mấy người chưa nghe nói chuyện trên hồ Tiền Đường hôm qua à?”
“Trên hồ Tiền Đường có chuyện gì vậy?”
Sau một hồi xì xào nói chuyện, cuối cùng phần lớn mọi người đều đã biết chuyện hôm qua Lý Dục Thần đính hôn, tập đoàn Kinh Lý gọi vốn, bắt tay với các gia tộc giàu có khác để triệt hạ nhà họ Viên.
“Hóa ra là hậu duệ của nhà họ Lý ở thủ đô, chẳng trách lại ngang tàng như thế!”
“Chẳng phải nhà họ Lý đã lụn bại từ lâu rồi sao, còn ngang tàng cái nỗi gì nữa chứ?”
“Ôi, lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa béo!”
“Đúng vậy, với một gia đình giàu có như nhà họ Lý thì chỉ cần vẫn còn duy trì được dòng giống thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ lại quật khởi cũng nên!”
“Thì sao chứ? Dù nhà họ Lý có lợi hại tới đâu cũng đâu thể vũ nhục Tông Sư được đúng không? Ông nghe cậu ta nói gì chưa, cứ như thể trong mắt cậu ta thì Tông Sư chẳng là gì cả vậy”.
Nghe những lời đàm tiếu này, Liễu Kim Sinh bất giác. nhíu mày, nhìn lại Lý Dục Thần một lần nữa.
Liễu Chấn Võ nói: “Hóa ra là cậu Lý, nghe danh cậu đã lâu! Xưa nay nhà họ Liễu chúng tôi không thù không oán với cậu Lý, không rõ vì cớ làm sao mà cậu lại đánh Liễu Húc?”
“Tôi mới là người đánh cậu ta, không liên quan gì tới cậu Lý”, chị Mai bỗng nhiên mở miệng nói.
Mọi người lại được một phen sững sờ đổ dồn lại nhìn chị Mai.
Liễu Chấn Võ cũng ngẩn người. Ông ta biết quan hệ giữa Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh, năm xưa, ông ta cũng từng gặp Nhất Chi Mai nên không dám ăn nói lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà còn phải xem ý của Liễu Kim Sinh, nếu như Nhất Chỉ Mai trở về nhà họ Liễu thì ông ta còn phải gọi bà ta là chị dâu.
Liễu Kim Sinh lắc đầu: “Không thể nào, tôi biết công phu của A Húc tới đâu, nếu bà ra tay thì không thể nào. cậu ta lại không biết được”.
Chị Mai cười khẩy: “Liễu Kim Sinh, ông cho rằng tôi vẫn là người phụ nữ bị ông đuổi khỏi nhà hai mươi năm trước ư?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại tiếp tục rì rầm bàn tán.
Ai nấy đều đánh hơi được mùi có chuyện hay để nghe.
Bình thường, nếu muốn bàn tán chuyện của Tông Sư thì dù có nói trộm sau lưng cũng vẫn phải thận trọng, vậy mà hôm nay bọn họ lại có thể ngồi nghe trực tiếp.
Liễu Kim Sinh thở dài: “A Mai, trước đây tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn chờ bà. Tôi bảo A Húc tới mời bà cũng là bởi muốn nối lại tình xưa”.
Với tư cách là một Tông Sư, ông ta chịu nói ra lời như vậy đã là hiếm thấy lắm rồi. Ở trong mắt người ngoài, chắc hẳn ông ta phải rất nặng tình với Nhất Chi Mai. Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc hẳn sẽ trở thành giai thoại một thời.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo