Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C538: Tại sao phải sợ
Cố Ngôn Châu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý. Dục Thần.
Chuyện này làm Trần Văn Học và La Bội Dao sợ hãi.
Trong mắt người bình thường, một ông già sáu mươi, bảy mươi tuổi lại quỳ xuống trước mặt một người chừng hai mươi tuổi chẳng những không hợp lễ nghi mà còn tổn thọ.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên, vui vẻ nhận lấy cái quỳ này của Cố Ngôn Châu.
“Cảm ơn cậu Lý truyền đạo!”, Cố Ngôn Châu cung kính dập đầu một cái.
Lý Dục Thần dìu ông ta đứng dậy, nói: “Tôi nhận cái lạy này thay cho ông nội của ông. Ông ta nói Bát Quái Du Hồn Quyết mà ông ta truyền cho hậu duệ bị sai câu cuối cùng, tiếc là tới khi ông ta hiểu ra điều này thì ông †a đã rời khỏi nhà họ Cố mất rồi. Câu mà tôi vừa truyền cho ông chính là câu mà ông ta đã sửa lại khi về già, trong đó không chỉ ẩn chứa công phu Bát Quái võ đạo. Ông phải nhớ rằng, bên ngoài du hồn, bát phương vô cực, có thể tới bất kỳ đâu trong trời đất này, nhưng vẫn phải coi mình là một khối đá, nếu không khó lòng chống chọi vượt qua được thiên hình lôi kiếp”.
Cố Ngôn Châu kích động nói: “Cảm ơn cậu chỉ bảo, tiếc rằng Ngôn Châu đã già rồi, phí phạm mất mấy chục năm tuổi trẻ tươi đẹp, không biết có còn kịp đặt chân vào ngưỡng cửa Tông Sư nữa hay không”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tông Sư thì có là gì? Tam Phong chân nhân của Võ Đang đã từng nói, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì vẫn còn cơ hội Kim Đan đại thành. Ông có công phu làm gốc rễ, tuổi tác hiện tại còn chưa quá cao, học thành Bát Quái Du Hồn thì Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ”.
Nếu trước đây nghe thấy lời này, nhất định trong lòng Cố Ngôn Châu sẽ khinh bỉ người nói quá ngông cuồng! Trên đời này làm gì có ai dám nói Tông Sư chỉ là chuyện nhỏ?
Nhưng hôm nay, khi lời này được nói ra từ miệng Lý Dục Thần, Cố Ngôn Châu lại chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào.
Lúc này, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như thể xuyên qua hư không, nhìn tới một nơi xa xôi.
Cố Ngôn Châu dường như cảm nhận được gì đó, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ông ta không thấy bất kỳ thứ gì, ngoài cửa sổ chỉ có bóng đêm đen đặc và ánh đèn lấp lóe từ cửa sổ của những ngôi nhà đằng xa.
Lý Dục Thần đứng dậy, nói: “Dì La, Văn Học, hai người đi nghỉ sớm đi, tôi đi ra ngoài một chút”.
La Bội Dao hỏi: “Khuya vậy rồi cháu còn đi đâu nữa?”
Trần Văn Học hình như đoán ra gì đó, anh ta hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không có gì, tôi đi một lát rồi về ngay”.
Nói rồi, anh lập tức đi ra ngoài. Gố Ngôn Châu vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Trần Văn Học cũng muốn đi nhưng nghĩ rồi lại cố nhịn.
Lý Dục Thần đi xuống dưới nhà, dọc theo con đường chật hẹp đậu đầy ô tô, băng qua tòa chung cư cũ kỹ, đi vào trong vườn hoa của khu chung cư.
Ở giữa vườn hoa có một quảng trường nhỏ, ban nãy còn bị các bác gái chiếm chỗ để tập múa, hát vang những khúc ca mang đậm bản sắc dân tộc.
Lúc này đêm đã khuya, các bác gái đã ra về, quảng trường được bỏ lại, trống không.
Lý Dục Thần tiến tới giữa quảng trường.
Cố Ngôn Châu đi theo sát sau lưng anh.
Rõ ràng quảng trường rất trống trải, trên bầu trời còn có một vài ánh sao, gió lạnh lùa qua làm tán cây đong đưa dưới ánh đèn đường mờ vàng.
Nhưng Cố Ngôn Châu lại cảm thấy vô cùng bàng hoàng và ngạt thở như thể không khí ở đây đặc quánh như hồ dán.
Sau đó, ông ta nhìn thấy người đứng giữa khoảng sân rộng.
Người đó dường như bỗng dưng hiện ra, lúc đi ở đằng xa hoàn toàn không để ý thấy ông ta ở đó, chỉ khi tới một khoảng cách thích hợp thì mới có thể nhìn thấy, cho nên có cảm giác là ông ta bỗng dưng hiện ra.
Hết thảy áp lực và cảm giác ngạt thở đều là do sự hiện diện của người này.
Hoàng Tổ Hùng!
Lúc Cố Ngôn Châu nhận ra đối phương là ai không khỏi giật nảy mình.
Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán ra được từ trước nhưng khi thực sự giáp mặt với Tông Sư, ông ta vẫn cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc. Ngoài ra, ông ta cũng hết sức kích động. Có thể nhìn thấy một trận luận võ cấp bậc Tông Sư là niềm mong mỏi của bất kỳ người luyện võ nào!
Lý Dục Thần chậm rãi bước vào trong khoảng sân rộng, đứng giáp mặt với Hoàng Tổ Hùng.
Tóc Hoàng Tổ Hùng đã bạc trắng nhưng mặt mày hồng hào, mang tới cảm giác hạc phát đồng nhan.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Đúng”.
“Cậu hoàn toàn không sợ à?”
“Tại sao phải sợ?”
Hai người một hỏi một đáp, quan sát lẫn nhau.
“Cậu có biết tại sao hôm nay tôi lại tới tìm cậu không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Không quan trọng. Ông nghĩ thế nào là chuyện của ông, chẳng liên quan gì tới tôi”.
Câu trả lời của Lý Dục Thần nằm ngoài dự kiến của Hoàng Tổ Hùng, giọng điệu xem thường người khác kiểu này rất dễ chọc giận người khác nhưng tu vi của Hoàng 'Tổ Hùng sớm đã siêu thoát, trong lòng không vui không buồn, càng không giận. Nếu nói có cảm xúc gì thì đại khái là hơi thất vọng, bởi vì thái độ nói năng coi thường người khác thế này chứng tỏ tu vi của tên nhóc này có hạn. Cao thủ chân chính nhất định sẽ không nói năng như vậy.
Nghĩ lại cũng phải, đối phương chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi thôi, cho dù có luyện võ ngay từ trong bụng mẹ thì cũng đâu đã luyện được mấy năm? Có lẽ đối phương còn biết được một vài thuật pháp tà đạo nhưng vậy thì đã sao? Ở trước mặt Tông Sư võ đạo, những trò mèo đấy chẳng là gì cả.
“Này cậu thanh niên, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt đấy", Hoàng Tổ Hùng nói.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo