Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C529: Hiên ngang ra đi
“Anh, anh muốn làm gì?”, Trần Chí Hổ không hiểu tại sao trong lòng mình sợ hãi như vậy, nỗi sợ này dường như đã có sẵn và ẩn giấu sâu trong linh hồn. Người trước mặt, chính là ác ma khơi lên nỗi sợ hãi này.
Lý Dục Thần đột nhiên ra tay, điểm mấy cái lên người Trần Chí Hổ.
Trần Chí Hổ kêu thảm một tiếng, đau đến ngồi quỳ xuống đất kêu la thảm thiết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Lý Dục Thần nói: “Đây chỉ là bắt đầu, tôi đã cắt đứt đường khí âm dương của anh, phong bế ba đường trong mười hai kinh mạch của anh. Anh sẽ đau đớn, và cứ cách hai mươi tư tiếng cảm giác đau đớn sẽ tăng gấp đôi. Ba ngày sau, nếu không có người đả thông kinh mạch cho anh, anh không những đau đến chết đi sống lại, gan, thận, ruột non của anh đều sẽ tổn thương không thể phục hồi, cuối cùng hỏng mà chết”.
Trần Chí Hổ sợ đến sắc mặt tái nhợt, không màng đau đớn trên người, hét lớn nói: “Bố, bố nghe thấy rồi đấy, mau cứu con! Mau cứu conl”
Trần Định Bang cau chặt mày, ánh mắt u ám như đao, nhìn Lý Dục Thần: “Tại sao phải làm vậy?”
“Thế thì phải hỏi con trai cưng của ông đã làm gì”.
Lý Dục Thần nói xong, quay người nói với Trân Văn Học: “Văn Học, chúng ta đi thôi”.
Trần Văn Học hơi ngẩn người, do dự. Dù sao bố anh ta cũng ở đây, cứ đi như vậy, sau này rạn nứt giữa hai bố con cũng khó mà lành lại như ban đầu.
Nhưng vừa nghĩ đến những việc mà Trần Định Bang với mẹ mình, lại thêm chuyện lần này ép anh ta kết hôn với con gái nhà họ Hoàng, anh ta tràn đầy thất vọng với Trần Định Bang, với gia đình này.
Trần Định Bang lạnh lùng nói: “Con dám đi, sau này đừng hòng vào cửa nhà họ Trần nữa”.
'Trần Văn Học nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nảy sinh sự quyết đoán và cuồng ngạo, nói: “Bố nghĩ con cần chắc? Nếu không phải vì mẹ con, cậu chủ nhà họ Trần này, con đã không muốn làm rồi! Dục Thần, đi thôi!”
Nói xong, liền kiêu ngạo ưỡn ngực, cùng Lý Dục Thần đi ra khỏi câu lạc bộ.
Để lại bố con Trần Định Bang và Hoàng Duy Long, cùng với một đám vệ sĩ, còn có Phan Nhạc Thanh ông chủ của câu lạc bộ.
“Gia chủ Hoàng, để ông chê cười rồi!", Trần Định Bang ôm quyền, lúng túng nói.
Hoàng Duy Long cười nói: “Gia chủ Trần, không cần khách sáo. Tôi thấy chuyện này rất kỳ lạ, e rằng còn có ẩn tình. Bố con không có thù qua đêm, vẫn nên mau chóng làm rõ đầu đuôi sự việc thì tốt hơn”.
Trần Định Bang gật đầu, nhìn Trần Chí Hổ nói: “Rốt cuộc con đã làm gì?”
“Con có thể làm gì chứ!”, Trần Chí Hổ rên rỉ dưới đất, đau đến mặt chảy mồ hôi.
Phan Nhạc Thanh đột nhiên nói: “Để tôi nói vậy”.
Trần Chí Hổ sợ giật mình, cả người không đau nữa, vội nói: “Chú Phan, chú đừng nói bừa!”
Phan Nhạc Thanh trầm mặc, dường như đang suy nghĩ.
Trần Định Bang vừa nghe là biết chắc chắn Trần Chí Hổ có vấn đề, nói với Phan Nhạc Thanh: “Tổng giám đốc. Phan, có gì thì chứ nói, ông biết con người tôi, trong mắt không chứa hạt bụi”.
Phan Nhạc Thanh gật đầu, nói lại toàn bộ Chí Hổ bày kế hại Trần Văn Học và chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm nay.
“Chú Phan, rốt cuộc chú đứng bên nào hả?”, Trần Chí Hổ nóng ruột: “Lời này sao có thể nói bừa...
Anh ta còn chưa nói hết, Trần Định Bang đi đến tát một cái.
Bốp một tiếng giòn tan, đánh cho Trần Chí Hổ mơ: hồ.
“Bố, bố đánh con làm gì?”
“Đánh mày?”, Trần Định Bang tức không để đâu cho. Nếu là trước đây, ông nội mày, đã cho mày vào bao tải thả xuống sông Hoàng Phố rồi!”
Trần Chí Hổ sợ đến run rẩy, biện giải nói: “Là Trần Văn Học tự không biết tốt xấu, định hôn sự cho nó với cô Hoàng, nó còn không muốn, còn cả bà mẹ đó của nó..."
Bốp! Lại một cái tát. “Bố, bố lại đánh con?”
“Đánh chết mày cũng còn là nhẹ đấy!”, Trần Định Bang nổi giận.
Trần Chí Hổ không dám nói nữa, cúi đầu rên hừ hừ, người lại bắt đầu đau đớn.
Phan Nhạc Thanh nói: “Gia chủ Trần, chuyện này cũng không thể trách hết lên cậu cả, đúng là cậu hại vốn không muốn kết hôn với cô Hoàng, cậu cả cũng chỉ là thuận thế làm theo thôi”.
“Hừ, ông tưởng tôi không biết chút tâm tư của ông hả?”, Trần Định Bang cười lạnh lùng: “Nhà họ Trần chúng tôi có chuyện, nhà họ Phan các ông xem trò cười phải không?”
Phan Nhạc Thanh lúng túng cười nói: “Gia chủ Trần hả?”, Trần Định Bang cười lạnh lùng: “Nhà họ Trần chúng tôi có chuyện, nhà họ Phan các ông xem trò cười phải không?”
Phan Nhạc Thanh lúng túng cười nói: “Gia chủ Trần nói đùa rồi, nhà họ Phan và nhà họ Trần là thông gia, làm sao lại cười chứ! Ngược lại là tên họ Lý đó, kẻ này ngạo mạn vô lễ, dựa vào có chút công phu, chẳng coi nhà họ Trần ra gì, cậu hai đi cùng cậu ta, sớm muộn cũng xảy ra chuyện”.
“Hừ, còn cần ông dạy hả! Đương nhiên tôi sẽ không để Văn Học đi cùng loại người đó!”
Trong mắt Trân Định Bang lóe lên sát khí.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo