Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C389: Tổng đàn
Có tên điên không ai dám chọc vào như Trương Điên làm thông gia, ai còn dám chọc vào nhà họ Na?
Anh cả Na Hy Nghiêu cũng cảm thấy chủ ý này của ông ta khá được, nhưng vấn đề là cho cậu ấm nào nhà họ Na cưới cô gái xấu xí đó đây?
Con cháu của gia chủ Na Hy Nghiêu không một ai đồng ý, Na Mạc Hòa cũng không nỡ để con trai của mình cưới cô vợ quỷ dạ xoa.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì nghĩ đến Na Nhữ An.
Na Nhữ An là cháu họ của Na Mạc Hòa, cũng coi là cháu ruột, nhưng cả nhà Na Nhữ An thuộc chỉ hơi xa trong gia tộc, không có quyền thế, cho nên gia tộc đã quyết định chuyện này, mặc dù trong lòng Na Nhữ An không muốn, cũng không có cách nào từ chối.
Nghe nói Viên Khả Kiều bị người ta bắt, Na Mạc Hòa liền sốt ruột.
Chẳng may xảy ra chuyện gì, thì hôn sự này toang rồi, kế hoạch đó cũng hỏng hết.
“Nhữ An, bây giờ mọi người đang ở đâu?”, ông ta hỏi. “Cháu đang trên đường về nhà”, Na Nhữ An nói.
Na Mạc Hòa vừa nghe liền tức không để đâu cho. hết, mắng nói: “Tên khốn nhà cậu, sao cậu có thể về nhà chứ? Lúc này, cậu phải ở bên cạnh cô Viên chứt Đi đi! Mau quay lại cho tôi!”
Na Nhữ An đầy một bụng ấm ức, khó khăn lắm mới nhân lúc họ không chú ý bỏ chạy.
Trong lòng anh ta chỉ mong Viên Khả Kiều chết đi, như vậy anh ta có thể không cần cưới con hổ cái đó làm vợ.
Nhưng bây giờ anh ta không dám nói với Na Mạc Hòa.
Tắt máy, trong lòng Na Nhữ An dâng lên cảm giác đau buồn kỳ lạ.
Xuất thân hào môn thì đã làm sao?
Chẳng phải là cái mạng hèn, bị người ta đá đi đá lại, ngày cả yêu ai cũng không được tự quyết định.
Cuộc sống như vậy, có ý nghĩa gì đây?
Anh ta thở dài một hơi, nói với tài xế: “Quay đầu, đến ngoại ô phía Tây”.
Na Mạc Hòa tắt máy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên tâm.
Ông ta rất hận thằng cháu này không hiểu chuyện.
Càng là vào lúc này, cậu ta càng không được rời khỏi bên cạnh cô Viên.
Ở bên lúc nguy nan, thậm chí còn lấy thân mình bảo vệ, mới có thể thể hiện giá trị.
Bỏ đi lúc này, cô cả này không sao thì còn tốt, chẳng may xảy ra chuyện gì, Trương Điên nổi giận xông đến, cả nhà họ Na xui xẻo rồi.
Na Mạc Hòa không phải gia chủ, chỉ là Na Hy. Nghiêu, anh trai công ta gần đây không được khỏe, mới giao việc trong gia tộc cho ông ta xử lý.
Ông ta suy nghĩ, cảm thấy đây là chuyện lớn, vẫn nên báo cáo với Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu vừa uống thuốc, đang dựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe Na Mạc Hòa báo. cáo xong, tức giận bất lực nói:
“Tên điên Trương Điên này, có thể lôi kéo nhất định phải lôi kéo, không thể lôi kéo, cũng tuyệt đối không được đắc tội. Chuyện này, chú đích thân đi một chuyến đi, tranh thủ thể hiện tốt một chút, cho Trương Điên biết, nhà họ Na một lòng với ông ta”.
Na Mạc Hòa gật đầu: “Được, anh cả, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này”.
Thấy sắc mặt Na Hy Nghiêu rất kém, lại nói: “Anh cả, chẳng phải chị dâu đã đến Bạch Vân Quan xin thuốc rồi sao, không hiệu quả à?”
Na Hy Nghiêu lắc đầu: “Cũng không phải tiên đan, đâu có hiệu quả tốt như vậy. Tôi vốn muốn mời Vương đạo trưởng đến xem sao, nhưng bất lực Vương đạo trưởng là thân thể ngàn vàng, không mời nổi”.
Na Mạc Hòa nói: “Hay là, hôm khác tôi đi mời xem”.
Na Hy Nghiêu xua tay, nói: “Năm đó ông cụ nhà chúng ta có thể nói được vài câu với Vương đạo trưởng, nay ông cụ đã qua đời, thủ đô hiện nay, cũng không có mấy người có thể mời được Vương đạo trưởng xuống núi”.
Ngoại ô phía Tây thủ đô có một tòa viện lớn, khác với tứ hợp viện sang trọng trong thành phố, tòa nhà này hơi cũ, môi trường xung quanh rất bình thường, đều là nhà dân bình thường.
Những người ra vào khu nhàn này cũng đều là người bình thường, thậm chí có rất nhiều gã lang thang.
Xe thương vụ dừng trước cổng sân viện.
Đám người sư phụ Vinh xuống xe, thì bị một đám người bao vây.
Chị Mai bóp chặt cổ của Viên Khả Kiều, lôi cô ta từ trong xe ra.
Tôn trưởng lão thịch thịch gõ gậy hai cái, những người đó rào rào tản ra.
Tôn trưởng lão nhìn chị Mai một cái: “Ba vị, xin mời”. Sư phụ Vinh đi đầu, chị Mai áp giải Viên Khả Kiều theo sát phía sau, ông chủ Vương xoa hai bàn tay đi cuối cùng.
Họ vừa đi vào, cổng lớn tang tang một tiếng đóng lại.
Bên trong là một sân viện rất lớn.
Trong sân chật kín người đứng, có đến mấy trăm người. Những người này, người nào cũng cầm một cây gậy, bắt đầu gõ xuống rầm rầm.
Tiếng gõ này bắt đầu hỗn loạn, rồi dần dần khớp nhau, biến thành một điệu nhịp hào hùng.
Cùng với cây gậy gõ xuống, mặt đất cũng như chấn rung.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo