Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C362: Hoàng đại tiên
Đạo cô nói: “Sâm này tôi không giải được”.
Lý Dục Thần nói: “Giải không được thì đi hỏi ông chủ nhà mình xem, tôi đi trước, tối tôi lại đến”.
Đạo cô nói: “Ở đây ban đêm không đi ra ngoài”. Lý Dục Thần vẫn xoay người rời đi.
Đạo cô nhìn theo bóng lưng mấy người kia đi: “Này, anh còn chưa trả tiền đấy!”
Miếu rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt, người đã ra đến cửa.
Đạo cô đứng dậy muốn đuổi theo, ngẫm lại thấy người ta cũng chỉ xin cái sâm, còn không giải được, đuổi theo thì cùng lắm cũng chỉ đòi được mười đồng, thôi bỏ đi.
Đạo cô thở dài, lại ngồi xuống, cầm quẻ sâm kia lên xem.
“Gì thế này!”, đạo cô vô cùng kinh ngạc: “Tại sao trên này lại có chữ rồi?”
'Trên đó xuất hiện thêm một hàng chữ: Là lúc sóng gió của rồng và hổ nổi lên.
Toàn bộ quẻ sâm đã biến thành:
Đứa trẻ mồ côi phía nam vạn dặm tìm về.
Lá thu bay bay khắp sân. Ai cho mượn thêm một cơn gió.
Là lúc sóng gió giữa rồng và hổ nổi lên.
Nhờ sự dẫn dắt của sư phụ Vinh, đoàn người lại đi dạo khắp các con ngõ lớn ngõ nhỏ của thủ đô, đến một nhà hàng rất nổi tiếng để ăn cơm.
Lý Dục Thần cảm thấy món ăn ở đây còn không bằng món do sư phụ Vinh nấu.
Sư phụ Vinh luôn miệng than thở, nói năm đó đầu bếp nơi này cũng là một cao thủ Vinh Môn, bàn về vai vế thì ông ta còn phải gọi một tiếng sư thúc, sau đó cũng bị Trương Điên đánh chết.
Nói tới đó, bữa cơm cũng trở nên nặng nề hơn. Vội vàng ăn xong, sư phụ Vinh lại dẫn mọi người đi dạo chợ đêm, ăn tối, mãi đến tận đêm khuya mới quay về khách sạn.
Lý Dục Thần nói vài câu, bảo mọi người đi nghỉ ngơi sớm rồi ra ngoài, trở về nhà cũ của nhà họ Lý.
Xung quanh nhà họ Lý về đêm là một mảnh tĩnh mịch.
Con ngõ nhỏ trông có vẻ sâu hun hút.
Lý Dục Thần chậm rãi đi qua con ngõ, nhảy lên tường, đáp xuống sân nhà.
Xuyên qua những vách tường ngăn, đi dọc quanh hành lang một vòng rồi trở về chính giữa, xuyên qua cửa hông, đi vào trong đại viện thứ hai.
Hoa quế trong viện đang nở, gió lạnh thổi qua khiến cả sân ngát hương.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, trút xuống vầng sáng trông như Dao Trì.
Lý Dục Thần lẳng lặng đứng, cảm nhận sự kêu gọi sâu bên trong huyết mạch của mình.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
“Gậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?"
Lý Dục Thần xoay người, thấy một người trông giống bức tượng trong miếu Hoàng Đại Tiên như đúc đứng dưới giàn hoa.
Lý Dục Thần suýt chút nữa bật cười.
Đạo hạnh của tên này được đấy, còn mạnh hơn cả Bạch Kinh Kinh, hóa hình được một nửa, nửa hư nửa thực.
Bưồn cười nhất là cái dáng vẻ này chẳng những giống hệt miếu Hoàng Đại Tiên, quan trọng nhất là cho xin thêm chút máu thịt được không, chứ cái gì mà trông. như bức tượng đang đi vậy.
“Không ngoan ngoãn ngồi trong miếu để hương nhang khói đi, ra ngoài đây làm gì vậy?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Đây là địa bàn của ta".
Phất trần của Hoàng Đại Tiên run lên, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đáng tiếng là mặt không khác gì con tò he, hơn nữa còn trông giống lừa đảo, trông hết sức buồn cười.
“Đây rõ ràng là nhà tôi, sao lại thành địa bàn của mấy người vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nhà cậu?”, Hoàng Đại Tiên hừ lạnh: “Cậu họ gì?” “Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
Hoàng Đại Tiên lặng người đi một lúc, mượn ánh trăsng để quan sát anh một lát, bỗng nhiên nhướng mày quát: “Hai mươi năm trước nhà họ Lý đã không còn người rồi, ở đâu ra thăng nhóc giả mạo người nhà họ Lý, muốn chết hả!”
Dứt lời, phất trần vung lên, sợi phất trần bỗng dài ra, lặng lẽ mang theo hơi thở của ăn mày quấn lấy Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng nghiêng người, giơ tay bắt lấy phất trần.
Hoàng Đại Tiên cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, sợi tơ trên phất trần bỗng dài ra thêm mấy tấc, quấn lấy cổ tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng giật mình, tiểu yêu này có pháp lực không tệ, chắc là cũng tu hành nhiều năm rồi, có thể nó biết chuyện xảy ra năm đó.
Anh vẫn bình tĩnh, mặc cho phất trần kéo bay về phía Hoàng Đại Tiên.
Đến gần thì Lý Dục Thần đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì anh phát hiện trên người Hoàng Đại Tiên có chút ma khí, lúc nãy do yêu khí che lấp nên anh mới không phát hiện.
Tại sao trên người yêu quái lại có ma khí?
Chỉ có một khả năng, đó là nó tu luyện ma công.
Chẳng lẽ nó có liên quan đến án diệt môn của nhà họ Lý năm đó, chính là bóng ma mà anh gặp được ở Tiền Đường?
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần cũng không do dự nữa, cổ †ay đảo qua, cầm sợi phất trần, pháp lực chạy dọc theo sợi phất trần, tay kia thì vươn ra khóa cổ Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên giấy dụa mấy cái vẫn không thoát được, dáng vẻ sợ hãi, không ngờ mình chỉ mới đánh một chiêu đã bại.
“Nói, ngươi là yêu quái ở đâu tới? Chuyện hai mươi năm trước, có phải do ngươi làm không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hai mươi năm trước? Hai mươi năm trước ta còn chưa tới đây!”
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo