Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo

C145: Nhân tài lang dụ văn

84@-

Sư phụ Vinh đáp lại: “Cả lầu một ông còn không vào được!”

Hai người đang đấu võ mồm thì Đinh Hương đi mua đồ cho bà chủ đã quay trở lại.

Trần Văn Học vừa trông thấy Đinh Hương thì lại giật nảy mình.

Đinh Hương khác với chị Mai, trên người chị Mai có ba loại khí chất là tiên khí, phong trần và giang hồ, là một người tài giỏi và hiếm thấy.

Còn trên người Đinh Hương chỉ có tiên khí, không hề có chút khói bụi trần gian nào, nên có thể gọi là tiên nữ.

Lúc rời đi, Trần Văn Học cứ lưu luyến mãi không thôi, đứng bên ngoài quán nhìn mặt tiền ọp ẹp bé xíu, bảng hiệu đơn sơ thì chậc lưỡi than thở:

“Cái quán nhỏ như thế, lại có đủ cả mỹ thực và mỹ nữ!”

Đi trên đường, Trần Văn Học đã nhận được lời cảnh cáo đầy nghiêm túc từ Lý Dục Thần.



“Mỹ thực thì có thể thưởng thức, nhưng mỹ nữ thì không được đụng vào, nhất là Đinh Hương. Dám có suy nghĩ sai trái nào với cô ấy thì thôi đừng làm bạn nữa”.

Trần Văn Học nhớ tới biểu hiện đáng sợ của Lý Dục Thần ở trường đấu chó, nhất thời run rẩy.

“Hiểu, hiểu, người ta là tiên nữ, còn anh là thần!”

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đổi lời, hỏi: “Này, anh chỉ bảo không được đụng vào Đinh Hương thôi, thế tức là đụng vào chị Mai thì được hả?”

Lý Dục Thần cười: “Nếu có gan thì cứ thử xem”.

Trần Văn Học nghĩ nghĩ nói: “Bỏ đi, tôi thấy sư phụ Vinh với ông chủ Vương kia cũng không phải người hiền lành gì, tôi vẫn nên giữ lại chút lộc ăn, để ăn món sư phụ Vinh nấu coi bộ lời hơn”.

Lý Dục Thần cười ha hả.

Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đúng là con cháu nhà giàu có.

So sánh thử, thì mắt nhìn người của cậu ấm nhà họ Trương với Chu Húc kia vẫn còn thua kém nhiều lắm.

Lý Dục Thần hỏi Trần Văn Học: “Vì sao lại bảo tôi đại diện nhà họ Lâm đến để nói chuyện với anh? Anh làm như thế khiến cho gia chủ nhà họ Lâm rất mất mặt đó”.

Trần Văn Học cười nói: “Đầu tiên tất nhiên là muốn gặp anh, tôi chỉ biết được thông tin anh là con rể nhà họ Lâm, ngoài điều đó ra thì thật sự không biết phải liên lạc với anh như thế nào. Thứ hai ấy, tôi cũng muốn xem thử sự kiên nhẫn cũng như mắt nhìn người của nhà họ Lâm. Nếu bọn họ không có được sự kiên nhẫn đó, hoặc là không mời anh ra mặt thì tôi cũng không cần thiết phải hợp tác với bọn họ. Đã không hợp tác, thì tại sao tôi phải cho họ mặt mũi?”

Bỗng nhiên anh ta vỗ đùi: “Ai da, tôi quên mất, ông ấy là bố vợ tương lai của anh! À, chắc cô cả nhà họ Lâm sẽ không vì chuyện này mà khó chịu với anh chứ?”

Sau đó cười lên ha hả.

Lý Dục Thần nói: “Được rồi, đến nhà họ Lâm thôi”.


Trần Văn Học nói: “Đã trễ thế này rồi, để ngày mai đi được không?”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh không đến thì chắc tối nay người nhà họ Lâm không ai ngủ được. Ông cụ Lâm có ân với tôi, tôi không thể phụ lòng ông ấy”.

“Được rồi, thì đi”, Trần Văn Học nói: “Nhưng mà anh Lý này, có câu này tôi phải nói trước, gần đây việc kinh doanh của nhà họ Lâm không ổn lắm, nếu gia tộc họ không thể vực dậy được thì có lẽ tôi sẽ thay đổi kế hoạch, cũng không loại trừ khả năng hợp tác với các gia tộc khác. Dù sao thì tôi cũng đại diện cho cả nhà họ Trần, chứ không phải chỉ là cá nhân tôi”.

“Tất nhiên rồi”.

Tất nhiên Lý Dục Thần biết nhà họ Lâm có những vấn đề gì.

Nay Ngô Hiền đã chết, mây đen che phủ đỉnh đầu cũng tự động tan, mấy ngày nữa là có thể trời quang mây tạnh.

“Chuyện làm ăn thì anh cứ bàn với nhà họ Lâm, làm thế nào được thì làm, không cần để ý đến tôi”, anh nói.

Trần Văn Học kinh ngạc nói: “Anh Lý không tham gia vào ư?”

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không biết làm ăn, tôi mà biết kinh doanh thì sao lại không tự đi mà làm?”

Hai mắt Trần Văn Học sáng lên, nói: “Kinh doanh đâu có cần phải biết gì, anh chỉ cần nắm giữ nguồn vốn lớn và biết dùng người là được”.


Lý Dục Thần nói: “Với anh thì là vậy, nhưng với tôi mà nói đâu có dễ như vậy, tài chính, nhân tài, biết phải đi đâu tìm?”

“Tài chính không phải là vấn đề, tôi có thể lấy ra một ít, chúng ta cứ làm từ nhỏ đi lên, chọn một mục tiêu nhỏ trước. Còn người ấy hả…”, Trần Văn Học nghĩ nghĩ: “Tôi có thể cử một người cho anh, người này tên là Lang Dụ Văn, có thể nói là một người nhàn rỗi bố tôi nuôi dưỡng, có thể gọi tới bất kỳ lúc nào”.

“Anh cho tôi một kẻ ăn không ngồi rồi ấy hả?”, Lý Dục Thần không vui nói: “Anh đúng là bạn tốt đấy nhỉ!”

Trần Văn Học cười nói: “Anh đừng xem thường Lang Dụ Văn này. Anh ta là một thiên tài kinh doanh, cũng từng là nhân vật dấy lên sóng to gió lớn trên thương trường Giang Đông, đáng tiếc là anh ta đã đụng vào người không nên đắc tội, bị những thế lực mạnh ở Giang Đông hợp tác gài bẫy, chẳng những phá sản mà còn suýt mất cả mạng. Sau đó anh ta đến Thân Châu, qua tay nhiều người rồi đến nhà họ Trần, bố tôi cũng chỉ nuôi không như vậy thôi, chẳng dám sử dụng”.

“Cũng sợ đắc tội với người khác hả?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

“Tất nhiên là sợ rồi", Trần Văn Học nói: “Chuyện kinh doanh chủ yếu là hòa khí sinh tài, vì một nhân tài mà đắc tội với cả thế lực ở Giang Đông, ai lại dám chơi như thế?”

Lý Dục Thần nói: “Thế mà anh lại bảo tôi làm?”

Trần Văn Học nở nụ cười, nói: “Tôi đã chứng kiến bản lãnh của anh Lý, nói đến chuyện đắc tội, người ta không đắc tội với anh là mồ mả ông bà đã bốc khói xanh rồi. Tôi nghĩ nếu có dùng, cũng chỉ có mình anh dám dùng Lang Dụ Văn này mà thôi”.



Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Story C145: Nhân tài lang dụ văn
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...