Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C1137: Mặt mũi của cậu lớn lắm sao
47@-
Hà Quảng Chí cười lớn: 'Anh cho rằng mình là ai mà đồi giữ thể diện cho chúng tôi? Hahahah, nói ra cũng không sợ làm người khác cười đến rụng răng à!”
"Im miệng", Hà Gia Xương trách mắng: "Nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện".
Ông nội!", Hà Quảng Chí thu hồi nụ cười, trong lòng cảm thấy không vui.
Hà Gia Xương nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu muốn thế nào?"
"Nếu là sòng bạc, vậy thì cứ tuân theo quy tắc của sòng bạc đi, tránh cho truyền đi nói tôi bắt nạt các người. Tôi sẽ đánh cược một ván với các người", Lý Dục Thần nói.
"Cậu muốn đánh cược gì?"
"Tôi muốn đánh cược gia sản của mình với ông”.
Mọi người có mặt đều ngẩn cả người.
Không biết ai là người cười trước, nhưng sau đó cả phòng đều phá lên cười
Hà Quảng Chí là người cười rất lớn tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
Ngay cả Hà Gia Xương đã ngoài chín mươi tuổi cũng không nhịn được cười, ho nhẹ một tiếng.
"Thằng nhóc, anh cho rằng trẻ con đang chơi đõ hàng à? Đánh cược gia sản? Hahahaha..", Hà Quảng Chí chỉ Lý Dục Thần: "Anh có biết nhà họ Hà có bao nhiêu gia sản không? Để tôi nói cho anh biết, hơn nửa Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà của chúng tôi!
Huống chỉ, chúng tôi có rất nhiều sòng bạc và cổ phần ở nước ngoài, tùy tiện lấy ra một chút cũng có thể đè chết anh đấy!"
Lý Dục Thần không để ý đến Hà Quảng Chí, mà chỉ nhìn Hà Gia Xương.
Hà Gia Xương ngăn cản đứa cháu trai còn muốn nói chuyện, nói với Lý Dục Thần: "Tôi biết gần đây cậu Lý mới nổi lên trong nước, cũng đã nghe nói qua rất nhiều chuyện liên quan đến cậu. Một khoảng thời ngắn như vậy mà có thể khiến nhà họ Lý có dấu hiệu phục hưng, quả thực không đơn giản. Nhưng nếu muốn đánh cược gia sản với tôi.. Nếu là nhà họ Lý hai mươi năm trước thì đương nhiên có thể. Hoặc nếu cho cậu thêm hai mươi năm nữa thì có thể vẫn còn hy vọng. Nhưng cậu bây giờ..."
Ông ta mim cười lắc đầu: "Còn lâu mới đủ tư cách!"
Lý Dục Thần mỉm cười, không đáp lại lời của Hà Gia Xương, thay vào đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Lý Ngôn Thành.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Vì vậy Hà Gia Xương không nói gì nhiều.
Khi Lý Dục Thần nghe thấy Thái Hòa Trung nói như vậy thì anh biết hôm nay muốn hiền lành cũng không được, ánh mắt sắc bén, nói: 'Xem ra các người không muốn chữa cho tôi mặt mũi rồi?"
Thái Hòa Trung cười lạnh nói: "Mặt mũi của cậu lớn lắm sao?"
Mã Sơn vô cùng tức giận, định bước tới liều mạng nhưng đã bị Tra Na Lệ giữ lại.
Ánh mắt Lý Dục Thần chuyển từ Thái Hòa Trung qua Hà Gia Xương, sau đó quét qua khuôn mặt của tgười trong sòng bạc: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho các người."
Hà Quảng Chí cười lớn: 'Anh cho rằng mình là ai mà đồi giữ thể diện cho chúng tôi? Hahahah, nói ra cũng không sợ làm người khác cười đến rụng răng à!”
"Im miệng", Hà Gia Xương trách mắng: "Nơi này không có chỗ cho cháu nói chuyện".
Ông nội!", Hà Quảng Chí thu hồi nụ cười, trong lòng cảm thấy không vui.
Hà Gia Xương nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu muốn thế nào?"
"Nếu là sòng bạc, vậy thì cứ tuân theo quy tắc của sòng bạc đi, tránh cho truyền đi nói tôi bắt nạt các người. Tôi sẽ đánh cược một ván với các người", Lý Dục Thần nói.
"Cậu muốn đánh cược gì?"
"Tôi muốn đánh cược gia sản của mình với ông”.
Mọi người có mặt đều ngẩn cả người.
Không biết ai là người cười trước, nhưng sau đó cả phòng đều phá lên cười
Hà Quảng Chí là người cười rất lớn tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
Ngay cả Hà Gia Xương đã ngoài chín mươi tuổi cũng không nhịn được cười, ho nhẹ một tiếng.
"Thằng nhóc, anh cho rằng trẻ con đang chơi đõ hàng à? Đánh cược gia sản? Hahahaha..", Hà Quảng Chí chỉ Lý Dục Thần: "Anh có biết nhà họ Hà có bao nhiêu gia sản không? Để tôi nói cho anh biết, hơn nửa Hào Giang đều thuộc về nhà họ Hà của chúng tôi!
Huống chỉ, chúng tôi có rất nhiều sòng bạc và cổ phần ở nước ngoài, tùy tiện lấy ra một chút cũng có thể đè chết anh đấy!"
Lý Dục Thần không để ý đến Hà Quảng Chí, mà chỉ nhìn Hà Gia Xương.
Hà Gia Xương ngăn cản đứa cháu trai còn muốn nói chuyện, nói với Lý Dục Thần: "Tôi biết gần đây cậu Lý mới nổi lên trong nước, cũng đã nghe nói qua rất nhiều chuyện liên quan đến cậu. Một khoảng thời ngắn như vậy mà có thể khiến nhà họ Lý có dấu hiệu phục hưng, quả thực không đơn giản. Nhưng nếu muốn đánh cược gia sản với tôi.. Nếu là nhà họ Lý hai mươi năm trước thì đương nhiên có thể. Hoặc nếu cho cậu thêm hai mươi năm nữa thì có thể vẫn còn hy vọng. Nhưng cậu bây giờ..."
Ông ta mim cười lắc đầu: "Còn lâu mới đủ tư cách!"
Lý Dục Thần mỉm cười, không đáp lại lời của Hà Gia Xương, thay vào đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Lý Ngôn Thành.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Story
C1137: Mặt mũi của cậu lớn lắm sao
10.0/10 từ 45 lượt.