Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C1130: Thái hòa trung
63@-
Đồng thời la lên với bọn vệ sĩ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì!"
Bọn vệ sĩ lập tức định động thủ.
Nhưng Hứa Trí Thẳng lại thều thào nói: “Dừng lại! Cho bọn họ đi!”
“Giám đốc Hứa...”
“Có chơi có chịu, cho bọn họ đi! Nhà họ Hà Hào Giang rất giữ chữ tín. Các người yên tâm, hôm nay người thua là tôi, một mình tôi chịu trách nhiệm, không liên quan gì tới mọi người, ông chủ sẽ không trách tội mọi người đâu”.
Lời Hứa Trí Thắng nói khiến Mã Sơn khá bất ngờ.
Bình sinh, Mã Sơn coi trọng nhất là nghĩa khí, cũng kính trọng những người có nghĩa khí. Thấy Hứa Trí Thẳng trọng nghĩa như vậy, Mã Sơn áy náy nói: “Giám đốc Hứa, thực ra tôi không cần năm tỷ này, mục đích tôi tới đây."
Mã Sơn chưa nói xong, Hứa Trí Thắng đã giơ tay lên ngăn lại.
"Anh không cần phải nói gì nữa, có chơi có chịu, chỉ trách tôi tài nghệ chưa đủ. Nhưng anh đừng mơ dùng chuyện này để làm nhục tôi! Tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, anh mau đi đi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản cho anh. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một câu, sử dụng ngón bài bịp thì phải biết thế nào là đủ. Nếu không, dù có kiếm được cũng chưa chắc đã còn mạng để tiêu đâu. Năm tỷ không phải con số nhỏ, anh tự lo lấy thân đi”.
Hứa Trí Thẳng nói xong, phẩy tay, ngồi xuống, cúi đầu, không muốn nói với Mã Sơn thêm một câu nào nữa.
Mã Sơn biết Hứa Trí Thắng đang nhắc nhở cũng là đang cảnh cáo mình. Sòng bạc coi trọng uy tín nên sẽ không quỵt năm tỷ này của anh ta nhưng anh ta cầm năm tỷ trong tay liệu có thể rời khỏi Hào Giang được không thì khó nói.
Mã Sơn chắp tay với Hứa Trí Thắng, nói: “Cảm ơn"
Nói xong, anh ta đi về phía Tra Na Lệ: "Chúng ta đi thôi."
Tra Na Lệ đứng dậy, đi sóng vai bên cạnh Mã Sơn, tiến về phía cửa ra vào.
Cửa ra vào bỗng mở toang ra, một giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng chợt vang lên:
“Không ai được đi!"
Một ông lão mập mạp ngoài sáu mươi tuổi ưỡn ngực, bệ vệ đi vào phòng
Người này vừa vào phòng, trong phòng lập tức xuất hiện một luồng uy áp khiến người ta không thở nổi.
Mã Sơn khẽ nhíu mày.
Xét về mặt khí thế thì thực lực người này không thua gì Lương Tri Huyên đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành
Tra Na Lệ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Ông ta chính là Thái Hòa Trung!”
Mã Sơn bèn quan sát lại ông lão này một lượt nữa thật cẩn thận.
Hứa Trí Thẳng vốn đang sa sút tỉnh thần tột độ vì thua bài lập tức đứng dậy, khom người kêu lên: “Chú Trung! Sao chú lại tới đây?"
“Tôi không đến thì e là Bác Hào phải đổi chủ mất Thái Hòa Trung bất mãn nói.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Mã Sơn cười gằn: "Hóa ra vua sòng bài Hào Giang cũng chỉ vậy mà thôi, năm tỷ cũng không dám thua! Cược tiếp thì cũng được thôi nhưng anh đã thua tôi rồi, không có tư cách cược với tôi nữa, tôi muốn chơi với người lợi hại hơn”
“Anh!”, Hứa Trí Thẳng chỉ tay vào Mã Sơn, tức run. người
Mấy tên vệ sĩ bao vây xung quanh, chỉ căn Hứa "Trí Thắng ra lệnh một câu, bọn họ sẽ không chút do dự động thủ với Mã Sơn.
Mã Sơn lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lồng ngực của Hứa Trí Thẳng phập phồng lên xuống, bỗng “phụt" một tiếng, anh ta phun ra một búng máu tươi, máu bắn lên mặt bàn, cơ thể loạng choạng, ngã ra đẳng sau.
Người chia bài đưa tay ra đỡ Hứa Trí Thẳng, gọi: "Giám đốc Hứa..”
Đồng thời la lên với bọn vệ sĩ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì!"
Bọn vệ sĩ lập tức định động thủ.
Nhưng Hứa Trí Thẳng lại thều thào nói: “Dừng lại! Cho bọn họ đi!”
“Giám đốc Hứa...”
“Có chơi có chịu, cho bọn họ đi! Nhà họ Hà Hào Giang rất giữ chữ tín. Các người yên tâm, hôm nay người thua là tôi, một mình tôi chịu trách nhiệm, không liên quan gì tới mọi người, ông chủ sẽ không trách tội mọi người đâu”.
Lời Hứa Trí Thắng nói khiến Mã Sơn khá bất ngờ.
Bình sinh, Mã Sơn coi trọng nhất là nghĩa khí, cũng kính trọng những người có nghĩa khí. Thấy Hứa Trí Thẳng trọng nghĩa như vậy, Mã Sơn áy náy nói: “Giám đốc Hứa, thực ra tôi không cần năm tỷ này, mục đích tôi tới đây."
Mã Sơn chưa nói xong, Hứa Trí Thắng đã giơ tay lên ngăn lại.
"Anh không cần phải nói gì nữa, có chơi có chịu, chỉ trách tôi tài nghệ chưa đủ. Nhưng anh đừng mơ dùng chuyện này để làm nhục tôi! Tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, anh mau đi đi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản cho anh. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một câu, sử dụng ngón bài bịp thì phải biết thế nào là đủ. Nếu không, dù có kiếm được cũng chưa chắc đã còn mạng để tiêu đâu. Năm tỷ không phải con số nhỏ, anh tự lo lấy thân đi”.
Hứa Trí Thẳng nói xong, phẩy tay, ngồi xuống, cúi đầu, không muốn nói với Mã Sơn thêm một câu nào nữa.
Mã Sơn biết Hứa Trí Thắng đang nhắc nhở cũng là đang cảnh cáo mình. Sòng bạc coi trọng uy tín nên sẽ không quỵt năm tỷ này của anh ta nhưng anh ta cầm năm tỷ trong tay liệu có thể rời khỏi Hào Giang được không thì khó nói.
Mã Sơn chắp tay với Hứa Trí Thắng, nói: “Cảm ơn"
Nói xong, anh ta đi về phía Tra Na Lệ: "Chúng ta đi thôi."
Tra Na Lệ đứng dậy, đi sóng vai bên cạnh Mã Sơn, tiến về phía cửa ra vào.
Cửa ra vào bỗng mở toang ra, một giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng chợt vang lên:
“Không ai được đi!"
Một ông lão mập mạp ngoài sáu mươi tuổi ưỡn ngực, bệ vệ đi vào phòng
Người này vừa vào phòng, trong phòng lập tức xuất hiện một luồng uy áp khiến người ta không thở nổi.
Mã Sơn khẽ nhíu mày.
Xét về mặt khí thế thì thực lực người này không thua gì Lương Tri Huyên đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành
Tra Na Lệ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Ông ta chính là Thái Hòa Trung!”
Mã Sơn bèn quan sát lại ông lão này một lượt nữa thật cẩn thận.
Hứa Trí Thẳng vốn đang sa sút tỉnh thần tột độ vì thua bài lập tức đứng dậy, khom người kêu lên: “Chú Trung! Sao chú lại tới đây?"
“Tôi không đến thì e là Bác Hào phải đổi chủ mất Thái Hòa Trung bất mãn nói.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Story
C1130: Thái hòa trung
10.0/10 từ 45 lượt.