Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C1038: Sau này chúng tôi nhiều tuổi
“Tuy nhà họ Tiêu và nhà họ Lý cùng ở thủ đô, nhưng không qua lại nhiều, mọi người đều nghĩ quan hệ hai nhà bình thường. Nhưng trên thực tế, tôi và Lý Thiên Sách có giao tình sống chết có nhau”.
“Từ nhỏ tôi đã si mê võ đạo, thích du ngoạn giang hồ, không quan tâm đến việc làm ăn của gia tộc. Lúc đó, Lý Thiên Sách cũng chí ở bốn phương. Chúng tôi cùng từng tu ngoạn thiên hạ, đến sa mạc, vượt sông băng, xông pha Đông Doanh, xuống Tây Dương, tuy lúc đó thế đạo hỗn loạn, nhưng thực sự có ơn báo ơn, có oán báo. oán, tiêu dao tự tại”.
“Sau này chúng tôi nhiều tuổi, về đến thủ đô, làm gia chủ của gia tộc, cũng không về được như trước đây nữa”.
“Tôi có chút thiên phú về võ đạo, vì vậy cũng rất tự phụ, kết không ít thù hận ở bên ngoài. Võ giả không thể dưỡng đức, tranh đoạt nhiều và tàn sát, cho nên ông trời đã thiết lập một màn ngăn cách khó mà vượt qua trên võ đạo. Võ đạo võ đạo, bỏ võ mà theo đạo, mới có thể đột phá ngăn cách này, đi lên một tầng lầu. Tiếc là đến già tôi mới hiểu đạo lý này”.
“Tôi tự phụ vì có võ lực, đánh đuổi tất cả kẻ thù. Đánh đến khi họ không dám đến nữa, cho nên tôi lại càng tự phụ. Cho đến có một lần, tôi trúng kế của kẻ thù, không những bị nhốt trong vòng bao vây trùng trùng của các cao thủ, ngay cả xào huyệt của nhà họ Tiêu suyt bị đánh sập”.
“Tôi như con sư tử bị chó hoang bao vây, chống lại bầy thú, cuối cùng không địch nổi số đông. Nếu lần đó, không phải Lý Thiên Sách đưa cao thủ nhà họ Lý đến chi viện, không những tôi đã mất mạng, mà có lẽ thủ đô cũng không còn nhà họ Tiêu nữa”.
“Cho nên tôi mới nói, tôi nợ nhà họ Lý một cái mạng”.
“Lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện, vốn dĩ tôi nên ra tay hỗ trợ mặc dù chưa chắc có thể thay đổi được gì”.
Trên khuôn mặt của Tiêu Sinh lộ ra vẻ hổ thẹn.
“Ông Tiêu, ông biết rốt cuộc nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Tiêu Sinh lắc đầu: “Sự việc xảy ra quá đột ngột. Trong một đêm, người đi nhà trống. Tôi từng điều tra, có rất nhiều manh mối, nhưng lại rất hỗn loạn, không tìm ra ngọn nguồn. Chỉ có thể chắc chắn một điều, chuyện này có liên quan đến mẹ của cậu. Nhà họ Lý là vật hy sinh của cuộc tranh giành ma đạo”.
“Tranh giành ma đạo?”, Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Nói như vậy, ma giáo và đạo môn đều tham gia vào cuộc tàn sát nhà họ Lý?”
Tiêu Sinh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chưa tận mắt chứng kiến, tôi cũng không tiện kết luận, nhưng theo như cách nói của Lý Hữu Toàn, trong những người này, không có kẻ nào là vô tội”.
“Ông nội Hữu Toàn? Ông ấy nói thế nào?”
“Khoảng mười ba mười bốn năm trước, Lý Hữu Toàn đột nhiên đến tìm tôi, tôi mới biết nhà họ Lý còn có con cháu sống sót. Lý Hữu Toàn hỏi tôi, cái mạng mà tôi còn nợ nhà họ Lý giờ còn thừa nhận không. Đương nhiên là tôi nhận, đồng ý trả bất cứ lúc nào. Cho dù không nợ cái mạng này, với giao tình của tôi và Lý Thiên Sách, nếu cho tôi biết kẻ thù là ai, tôi liều mạng cũng phải báo thù giúp ông ta”.
“Lý Hữu Toàn lại nói tôi không báo được thù này đâu, cho dù tôi đã võ hồn đại thành, cho dù là đệ nhất tông sư thủ đô, vì những người đó, những thế lực đó, đều vượt trên võ đạo”.
“Tôi hỏi ông ta, vậy thù của nhà họ Lý cứ bỏ qua như vậy sao? Họ định cứ sống tạm bợ thế sao?”
Lý Dục Thần cảm thấy khó thở, nhảy lên trong lòng.
Trước mặt lại hiện lên khuôn mặt mỉm cười của ông nội Hữu Toàn ở trong lòng mình trước khi chết.
“Tôi hỏi Lý Hữu Toàn, những người đó đã vượt xa trên võ đạo, ngay cả tông sư võ hồn đại thành như tôi cũng không thể giúp nhà họ Lý báo thù, tại sao lại nói một đứa trẻ chưa thành niên lưu vong bên ngoài chắc chắn có thể báo thù?”
Tiêu Sinh nhìn Lý Dục Thần, trong mắt có vài phần hiếu kỳ, dường như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật ngắm mà không hiểu lắm, cố gắng muốn nhìn ra điều kỳ diệu trong đó.
“Lý Hữu Toàn nói, trước khi cậu ra đời, từng có một cao nhân đến nhà họ Lý, đã bói một quẻ thay mẹ của cậu, nói thai nhi trong bụng cô ta số mệnh bất phàm, nhưng bị ông trời đố ky, có nguy cơ chết yểu, cần tránh ra vùng đất phú quý vương khí thủ đô. Chỉ cần vượt qua cửa sinh tử năm bảy tuổi, tự có cơ duyên, từ đó như cá hóa rồng, người tài giỏi gặp cơ hội tốt”.
Lý Dục Thần nhớ ra, ông nội Hữu Toàn đón sinh nhật bảy tuổi cho mình xong mới rời khỏi thành phố Hòa.
Chẳng trách ông nội Hữu Toàn vẫn luôn đưa cậu đi nhặt phế liệu, ngoại trừ việc định hôn ước với ông cụ Lâm ra, từ đầu đến cuối không chịu nhận một đồng tiền hỗ trợ của nhà họ Lâm, thì ra là số phận của mình phải tránh xa phú quý vương khí.
“Năm đó ông ta đến tìm tôi, là nằm cậu bảy tuổi phải không?”, Tiêu Sinh thở dài: “Tuy Lý Hữu Toàn là quản gia của nhà họ Lý, họ của ông ta cũng là ông cụ nhà họ Lý ban cho, không có chút quan hệ máu mủ nào với nhà họ Lý, nhưng ông ta lại trung thành tuyệt đối, ân tình mãi không quên với gia chủ. Ông ta đã nghĩ từ lâu, phải dùng tính mạng để trả ân tình này”.
“Nuôi cậu đến bảy tuổi sống qua cửa ải sinh tử, trải sẵn con đường hào môn, ông †a cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Việc còn lại, chỉ dựa vào cơ duyên và bản lĩnh của cậu thôi”.
“Tôi còn nhớ năm đó ông ta đến tìm tôi, vừa đen vừa gầy, mặc quần áo rách cũ, nếu không phải ông ta tự báo tên, tôi cũng không nhận ra đó là quản gia bên cạnh Lý Thiên Sách năm đó”.
“Ông ta đứng ở đó, lãm liệt đại nghĩa, đòi mạng tôi, hỏi tôi có chịu trả cái mạng này cho nhà họ Lý không. Tôi nói đương nhiên muốn trả. Ông ta bèn nhờ tôi giúp ông ta đi giết một người, người này tên là Đạm Đài Ngọc, là một trong Ngũ Sứ Ma Môn trong truyền thuyết”.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo