Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo

C1035: Đó là bố của tôi

84@-

Lâm Mộng Đình cười tươi nói: “Mộng Đình vô lễ, xin Tiêu tông sư đại nhân đại lượng đừng trách”.

Tiêu Minh Hạc đỏ mặt: “Phu nhân khách sáo rồi, là Tiêu mỗ học nghệ không tinh thông, khiến phu nhân chê cười rồi”.

Thái độ của Tiêu Minh Hạc khiến Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, ý nghĩ muốn dạy bảo ông ta một trận vì vô lễ cũng biến mất, hỏi: “Tôi nghe nói thủ đô có một vị tông sư, được gọi là đệ nhất thủ đô, cùng nổi tiếng ngang với Châu lão tông sư ở Tiêu Lăng, được gọi là Tiêu Sinh Tiêu tông sư trong Bắc Tiêu Nam Châu...”

“Đó là bố của tôi”, Tiêu Minh Hạc nói.

Lý Dục Thần liền hiểu ra, nhân vật chính hôm nay là Tiêu Sinh, cũng chính là bệnh nhân mà Bạch Phương Hưng muốn bảo Lý Dục Thần đến khám.

Bạch Phương Hưng thấy Tiêu Minh Hạc và Lý Dục Thần nói chuyện với nhau, cảm thấy không đúng lắm, hoàn toàn khác với kịch bản mà ông nghĩ tưởng tượng.

“Tiêu tông sư, bây giờ có thể để cậu Lý đi thăm ông cụ rồi chứ?”, Bạch Phương Hưng hỏi.

Tiêu Minh Hạc nói: “Đương nhiên là được, vậy xin cậu Lỳ và Bạch đạo trưởng nhọc lòng rồi”.



Lý Dục Thần mỉm cười: “Xem thế nào rồi tính”. Chưa gặp được người, anh cũng không dám bảo đảm mình có thể chữa được.

Chỉ cần ông cụ chưa đột phá tiên thiên, chỉ là sinh lão bệnh tử, tuổi thọ đã tận, thần tiên cũng hết cách. Cho dù đã đột phá tiên thiên, chưa trải qua hết chín lần lôi kiếp, trước khi thành

tiên thể, cũng vẫn có tam tai cửu nạn, cũng không phải bất tử.

Bạch Phương Hưng nhắc nhở nói: “Cậu Lý, đây không phải là xem trước rồi tính, không chữa được, thì cậu thua rồi”.

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Không khám được thì thua sao? Vậy ông xem hay không thì đều có lợi ư?”

Nói xong rồi cười ha ha, cũng không quan tâm đến vẻ mặt phong phú của Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc, kéo Lâm Mộng Đình đi vào trong.

Tiêu Minh Hạc vội đuổi theo, đi lên phía trước dẫn đường, đương nhiên cũng xuất bản từ bản năng bảo vệ bố.

Đến căn phòng bên trong, Lý Dục Thần vừa nhìn thấy Tiêu Sinh đệ nhất tông sư thủ đô nằm trên giường, lập tức cau mày.

Tiêu Sinh có dáng người cao lớn, mặc dù nằm trên giường cũng có vài phần uy võ. Cơ thể của ông ta cũng không gầy yếu bệnh tật, khác với bệnh nhân bình thường.

Chỉ là trên khuôn mặt ông ta chớp lên một tầng khí xanh đen.

Dùng thần thức kiểm tra, kinh mạch trong cơ thể Tiêu Sinh đứt đoạn, nội tạng vỡ hết, thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng đây còn chỉ là thương tích trong cơ thể, rắc rối nhất là, giữa nội tạng đan điền của ông ta có một tầng khí đen vây quấn. Khí xanh đen trên khuôn mặt ông ta chính là bề ngoài của luồng khí đen đó.

Lý Dục Thần vô cùng quen thuộc với khí đen này, giống y hệt với ma khí mà ma ảnh đó để sót lại trước đây anh từng tiếp xúc.

Quả nhiên tên này vẫn còn sống!


Thấy Lý Dục Thần cau mày, trầm ngâm không nói, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Bạch Phương Hưng nhìn Tiêu Sinh hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng cũng hơi mâu thuẫn.

Một mặt, Lý Dục Thần trông có vẻ như bó tay hết cách, nếu như vậy, ít nhất nhà họ Bạch sẽ không thua trận cược này, vậy thì cũng coi như giữ được thể diện của nhà họ Bạch.

Nhưng mặt khác, chữa trị thương tích cho ông cụ Tiêu lại phiền phức.

Hai nhà Bạch Tiêu cũng coi là có quan hệ lâu đời, giao tình giữa Tiêu Sinh và Bạch Cảnh Thiên cũng sâu sắc, quan hệ giữa ông ta và Bạch Vân Quan cũng rất tốt. Trước khi lão quan chủ Vương Sùng Tiên chưa bế quan, Tiêu Sinh thường xuyên đến Bạch Vân Quan luận đạo với Vương Sùng Tiên.

Bạch Phương Hưng đánh trận cược này với Lý Dục Thần, thực ra là bảo hiểm đôi. Lý Dục Thần không chữa được bệnh của Tiêu Sinh, nhà họ Bạch thắng. Lỡ như chữa được, tuy nhà họ Bạch thua mất hai phần cổ phần, nhưng cứu được mạng của Tiêu Sinh, cũng coi như rất đáng.

Bây giờ thấy thái độ của Lý Dục Thần, Bạch Phương Hưng nghĩ không còn hy vọng cứu chữa rồi.

“Thôi vậy, cũng là tôi quá ngây thơ, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ”, Bạch Phương Hưng thở dài: “Cậu đi đi, trận đánh cược. này kết thúc tại đây, tôi cũng không cần tài sản của cậu, chỉ cần cậu đừng đặt chân đến thủ đô nữa, nhà họ Bạch chúng tôi không hoan nghênh cậu, Bạch Vân Quan cũng không hoan nghênh cậu, tôi càng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Lý”.

Lý Dục Thần dường như không nghe thấy, càng không để ý, chỉ cúi đầu cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Minh Hạc vừa nãy còn chấn kinh vì công phu của Lý Dục Thần mà tràn đây hy vọng, giờ thấy anh như vậy, lại nghe thấy lời của Bạch Phương Hưng, không khỏi


thất vọng, cũng thở dài một tiếng.

Ông chủ Hầu ở phía sau họ không có tư cách tiến lên, chỉ có thể ở trong góc nhìn từ xa trong lòng cũng khựng một tiếng.

Trận cược này kết thúc như vậy sao?

Mình đã chơi đồ cổ mấy chục năm, chưa từng nhìn nhầm, chẳng lẽ hôm nay nhìn nhầm rồi, đặt cược sai chỗ rồi?

Lâm Mộng Đình nắm tay Lý Dục Thần, khẽ nói nhỏ: “Dục Thần!”

Lý Dục Thần chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng võ tay của Lâm Mộng Đình, nói: “Không sao, yên tâm đi”.

Sau đó hỏi: “Tiêu tông sư, lệnh tôn bị ai đánh thương?”

Tiêu Minh Hạc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Những năm nay, bố của tôi vẫn luôn ẩn cư ở ngoại ô thủ đô, gần như không quan tâm việc đời, cũng rất ít qua lại với bên ngoài. Cũng chỉ có tôi và mấy sư huynh đệ thỉnh thoảng đến chơi với ông ấy. Nhưng nửa tháng trước, ông ấy bỗng mất tích, không để lại lời nào. Tôi chỉ coi như ông ấy đi đâu đó gặp bạn cũ. Ngày xưa cũng từng xảy ra chuyện này. Bạn cũ của ông ấy đều là tiền bối ẩn cư, không hy vọng bên ngoài làm phiền, cho nên tôi chưa từng hỏi đến. Hôm trước, tôi đến căn nhà ở ngoại ô lấy đồ, mới phát hiện ông ấy đã quay về, người đã nằm trên giường, chỉ còn lại một hơi thởi”



Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Truyện Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo Story C1035: Đó là bố của tôi
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...