Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo
C1018: Ngông cưồng kiêu ngạo
Thậm chí ông ta còn không dám chọc Bạch Ngũ Gia nên làm sao dám đắc tội người của nhà họ Lý chứ.
Ông ta liên tục xua tay nói: “Đừng nhắc tới nói nữa, mời hai vị đến đây, tôi sẽ rời đi ngay!”
Ông chủ Hầu không hề có vẻ ảo não vì không tranh giành được, ngược lại, hôm nay ông ta rất vui vẻ, ông Bạch vui tính nhất thủ đô bây giờ và cậu chủ Lý vui tính nhất thời ấy nảy sinh tranh chấp, chuyện này đốt đèn lồng cũng chưa chắc gặp đâu.
Lý Dục Thần nói: “Ông Bạch à, ông có thể giành chỗ với ông chủ Hầu thì sao tôi không giành chỗ với ông được chứ? Đây là lẽ gì?”
Bạch Quân Đường hừ nói: “Nói như vậy, cậu Lý quyết tranh cãi với tôi hôm nay à?”
Lý Dục Thần vốn tưởng rằng Bạch Quân Đường sẽ lùi bước, với người từng trải, bình thường họ sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của mình.
Anh không ngờ rằng Bạch Quân Đường lại không chịu nhân nhượng và còn có ý tranh giành với anh nữa.
Lý Dục Thần không biết ân oán giữa hai nhà Lý Bạch ra sao, chỉ là ở Bạch Vân Quan, Bạch Phương Hưng cố tình không thấy anh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa khi tới Bách Thảo Đường, từ bảng hiệu ngoài cửa thái độ của nhân viên công tác đều tỏ rõ vẻ trịch thượng, nhìn xuống chúng sinh khiến anh quyết định hôm nay phải một chân đạp Bách Thảo Đường một chân đạp nhà họ Bạch khiến cho những kẻ kiêu căng kia biết núi này còn có núi khác cao hơn.
Và cũng nương cơ hội này nói với người của thủ đô rằng, người của nhà họ Lý đã trở lại.
“Hahaha...", Lý Dục Thần cười to, nói: “Ông Bạch à, tôi sẽ không tranh giành với ông đâu”.
Bạch Quân Đường sửng sốt, không hiểu tại sao Lý Dục Thần lại bỗng dưng nhường nhịn, nhưng nghe giọng điệu của anh lại dường như không giống lùi bước cho. lắm.
Nhưng câu tiếp theo của Lý Dục Thần lại suýt chút nữa khiến ông ta tức điên.
“Bởi vì ông không có tư cách tranh giành với tôi, Lý Dục Thần nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao.
Ngũ Gia của nhà họ Bạch nổi tiếng là chúa ngang bướng trong giới thượng lưu ở thủ đô, có khi nào bị người nhỏ hơn khinh thường như vậy đâu?
Cho dù là Tứ Đại Gia của thủ đô cũng không dám nói lời ngông cưồng vậy đâu.
Bạch Quân Đường tức run người, đang định móc mỉa đá xéo lại thì nghe Lý Dục Thần nói tiếp:
“Đừng nói là ông mà cho dù là cả đất thủ đô này. cũng không ai có thể tranh với tôi!”
Lý Dục Thần bỗng giơ ngón tay chỉ vào biển hiệu Bách Thảo Đường.
“Cho dù là người viết dòng chữ ấy sống lại cũng không được!”
Trong chớp mắt, Bạch Quân Đường tưởng chừng như mình đã xuyên không và Lý Vân Hoa đang đứng trước mặt mình.
Khi còn trẻ, Lý Vân Hoa cũng ngông cuồng như vậy, coi khinh mọi thứ.
Điều đáng tức giận nhất ấy là tuy ngông cuồng là thế nhưng vẫn rất phong độ.
Mỗi lần gặp Lý Vân Hoa, Bạch Quân Đường như nghẹn một bụng tức nhưng lại không có chỗ xả.
Không phải chỉ là quán quân đầu thai vào ông bố có tiền có của thôi à?
Nếu mày không phải họ Lý, bố mày không phải Lý Thiên Sách thì sao mày có thể trở thành cậu ấm số một thủ đô chứ? Ai thèm để mắt đến mày!
Một khoảng thời gian rất dài Bạch Quân Đường đều luôn nghĩ như vậy. Nhưng ông ta lại hồn nhiên quên mất nếu mình không phải họ Bạch, không phải ở trong nhà họ Bạch thì ai rảnh mồm gọi ông ta là “Gia” đâu chứ.
Bạch Quân Đường hoàn hồi, cười khẩy nhìn Lý Dục Thần, chỉ tấm biển trên đầu nói:
“Oắt con, đúng là ngông cuồng! Có biết ai là người viết tấm biển hiệu đó không? Đó là Khang Hi đấy! Là đế vương một thời! Cậu là cái thá gì chứ? Hỏi xem thăng bố đã chết của cậu xem có dám nói vậy không?”
Lý Dục Thần còn chưa đáp trả thì Lâm Mộng Đình đã nói trước.
Lâm Mộng Đình biết Lý Dục Thần muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng một phen. Nhà họ Lý sắp trở lại thủ đô, cần phải tái hiện lại huy hoàng thuở xưa, không thể thiếu màn tìm đá kê chân. Mà nhà họ Bạch này coi như là tảng thứ nhất. Ai bảo đụng vào anh chứ, ai bảo người nhà họ Bạch kiêu căng, không chút phong phạm của giới nhà giàu.
Lý Dục Thần đã mở miệng gáy dù người viết bảng hiệu hồi sinh cũng không thể tranh giành với mình nên giờ mà nói chuyện với Bạch Quân Đường chẳng khác nào hạ giá bản thân. Lúc này, cần có một người khác thay mặt Lý Dục Thần nói chuyện.
Lần này đến thủ đô, chỉ có Lâm Mộng Đình đi theo với tinh thần nghĩa hiệp không cần nhường nhịn ai, cô bèn đứng dậy.
“Ông Bạch à, chớ lôi người chết từ ba trăm năm trước ra nói chuyện. Quan tài sắp mục nát cả rồi mà ông còn lôi người ta ra nói nữa! Nếu có bản lĩnh thật thì ông nâng giá lên đi. Nhà họ Bạch các ông cũng là gia tộc danh giá của thủ đô, kể ra có nhiều thế hệ thầy thuốc nổi tiếng đất nước, được xưng là số một Hạnh Lâm, chẳng phải mấy chục triệu chỉ như trò đùa thôi sao?”
Lâm Mộng Đình bắt chước Lý Dục Thần thêm chút giọng Bắc Kinh xưa. Cô là con gái miền nam, tông giọng nhẹ nhàng êm dịu, pha thêm chút giọng Bắc Kinh xưa nghe vô cùng đáng yêu, hơn nữa dung nhan và khí chất của cô cũng khiến cả con đường rực sáng.
Mọi người bị sự xinh đẹp của cô hấp dẫn, nhìn sang Lý Dục Thần càng cảm thấy anh không tầm thường. Chỉ có một người con trai số một thế giới như vậy mới xứng đôi với cô gái xinh đẹp động lòng người như thế.
Sắc mặt Bạch Quân Đường tối sầm. Ông ta lăn lộn khắp chốn hoa cỏ, gặp gỡ vô số phụ nữ, đây là lần đầu tiên ông ta bị phụ nữ đá xéo.
Nhưng ông ta muốn đáp trả rất khó. Tăng giá lên nữa ư? Có đồ ngốc mới tăng giá tiếp.
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo