Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau
Chương 1
41@-Chiêu Vân Quốc là một quốc gia giàu có và hùng mạnh nhất trên toàn bộ đại lục. Phía Đông tiếp giáp với biển, phía tây là Mặc Lịch Quốc đang hăm he như hổ rình mồi. Quốc chủ Vân Tiêu Nhiên của Chiêu Vân Quốc là một người si tình nổi tiếng trên thế gian, trong hậu cung của ông chỉ có mỗi một mình quốc hậu, cho nên dưới gối cũng chỉ có hai người con một trai và một gái. Trưởng công chúa Vân Kha và đại hoàng tử Vân Dược là long phượng thai*, Vân Kha chào đời sớm hơn Vân Dược một nén hương, tư chất cũng cao hơn nhiều so với Vân Dược.
Mùa xuân tháng ba, cỏ hoa đua sắc chim chóc lượn bay, là thời điểm náo nhiệt nhất của Chiêu Vân Quốc trong một năm. Quốc chủ sẽ cử hành lễ tế trời vào tháng ba, đến lúc đó văn nhân mặc khách, vương hầu và thương nhân ở năm sông bốn bể đều sẽ đổ về quốc đô Lãm Vân thành, để cầu điềm lành mưa thuận gió hoà cho một năm.
Lạc Vân Lâu
"A Tỷ, phụ hoàng có ý năm nay sẽ tuyển phi cho đệ đó!" Vân Dược chỉ mới mười ba tuổi đang có chút hưng phấn, nắm cánh tay của Vân Kha lắc mạnh.
Vân Kha bị cậu lắc lư dữ dội chỉ đành buông quyển sách trong tay xuống: "Tiểu Dược, phụ hoàng sẽ không chỉ hôn cho đệ đâu."
"Hả? Không phải chứ, rõ ràng là đệ đã nghe phụ hoàng nói rằng "đúng là nên lấy vợ rồi" cơ mà." Vân Dược có chút không cam tâm, thế nhưng cậu cũng biết được rằng A Tỷ sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ nói như vậy.
"Đầu năm nay khi mà Sứ thần của Mặc Lịch Quốc đến thăm hỏi, đã để lộ ra ý đồ muốn hoà thân của mình. Như tỷ được biết, Mặc Lịch Quốc không hề có huyết mạch hoàng thất nào trạc tuổi đệ cả, theo như tính cách của phụ hoàng thì tuyệt đối sẽ không chỉ hôn cho chúng ta một cách dễ dàng như vậy." Vân Kha vỗ nhẹ lên trán của Vân Dược, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"A Tỷ, tỷ có tâm sự sao?" Vân Dược hơi ngây người, cậu chưa bao giờ nhìn thấy A Tỷ cười khổ sở như vậy.
Vân Kha khẽ lắc đầu, chỉ hờ hững nói: "Không biết nữa, chỉ là tỷ có chút gì đó bất an mà thôi."
Đầu tháng ba, tại tế đàn.
Vân Kha đã sớm quen với những nghi thức rườm rà của lễ tế trời, nàng đều thể hiện ra sự lãnh đạm đối với tất cả mọi thứ. Còn về phần Vân Dược thì lại đang rất vất vả và mệt mỏi, mồ hôi toát ra một lớp dày bên trong bộ hoa phục khiến cho cậu bí bách đến mức cả gương mặt đều bừng đỏ.
"Đệ cố mà nhẫn nại thêm chút nữa, tỷ sai người đi chuẩn bị đá lạnh và cả trái cây của Mặc Lịch Quốc cho đệ." Giọng nói của Vân Kha nén xuống trầm thấp, mà không ngờ Vân Dược lại nghe thấy hết sức bình thường.
Đến lúc quốc chủ nói đôi lời, Vân Kha bèn nghe thấy một số thứ không giống với những năm trước.
"Như mọi người đều biết, Chu Vân Triệt Chu tướng quân là tướng lĩnh nổi danh của nước ta. Mặc dù ông ấy đã mất nhiều năm và đứa con phải mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ - Chu Lâm Uyên nay cũng đã trưởng thành. Vì để tưởng niệm Chu tướng quân, trẫm sẽ nhận Chu Lâm Uyên làm nghĩa tử, phong làm Lũng Tây Vương." Vân Tiêu Nhiên dứt lời thì dẫn theo quốc hậu bước xuống phía dưới tế đàn.
Vân Dược đã không đợi được nữa rồi, rảo bước đi theo, đợi đến lúc đã đi được một nửa thì chợt không còn nhìn thấy A Tỷ nữa. Cậu lại đi ngược về phía sau thì trông lấy Vân Kha với gương mặt cùng nét cười đau khổ. Vân Kha giống hệt như cuối cùng cũng không thể nào chống đỡ được nữa mà ngã xuống đất, nàng chỉ cười, nụ cười khiến cho người khác nhìn thấy phải đau lòng.
"A Tỷ?" Vân Dược bỗng thấy sợ hãi, cậu đột nhiên cảm thấy A Tỷ của cậu bây giờ tựa như một chiếc lá phong đỏ chầm chậm rơi, trong chốc lát sẽ lụi tàn và khô héo.
Vân Kha không nói gì cả, nàng tự mình đứng lên rồi lê bước chậm rãi xuống bên dưới tế đàn và rời khỏi.
Bỗng chốc Vân Dược hiểu ra được điều gì đó. Phụ hoàng không sắc phong cho Chu Lâm Uyên từ trước mà cứ khăng khăng vào ngay lúc nào, há chẳng phải ý đồ của phụ hoàng sao. Cậu đột nhiên nhớ đến lời nói của phụ hoàng và mẫu hậu, thì ra người mà bọn họ nói phải kết hôn lấy vợ lại chính là Chu Lâm Uyên ư? Nghĩ đến đây, cậu lại đưa mắt nhìn về phía của Vân Kha, chỉ trông thấy bóng hình với phong thái trác việt thường ngày giờ đây đã có chút nghiêng ngả và cô quạnh.
- ----
[Chú thích]
*Long phượng thai - : câu dùng để biểu thị một cặp con trai, gái song sinh.
Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau
Mùa xuân tháng ba, cỏ hoa đua sắc chim chóc lượn bay, là thời điểm náo nhiệt nhất của Chiêu Vân Quốc trong một năm. Quốc chủ sẽ cử hành lễ tế trời vào tháng ba, đến lúc đó văn nhân mặc khách, vương hầu và thương nhân ở năm sông bốn bể đều sẽ đổ về quốc đô Lãm Vân thành, để cầu điềm lành mưa thuận gió hoà cho một năm.
Lạc Vân Lâu
"A Tỷ, phụ hoàng có ý năm nay sẽ tuyển phi cho đệ đó!" Vân Dược chỉ mới mười ba tuổi đang có chút hưng phấn, nắm cánh tay của Vân Kha lắc mạnh.
Vân Kha bị cậu lắc lư dữ dội chỉ đành buông quyển sách trong tay xuống: "Tiểu Dược, phụ hoàng sẽ không chỉ hôn cho đệ đâu."
"Hả? Không phải chứ, rõ ràng là đệ đã nghe phụ hoàng nói rằng "đúng là nên lấy vợ rồi" cơ mà." Vân Dược có chút không cam tâm, thế nhưng cậu cũng biết được rằng A Tỷ sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ nói như vậy.
"Đầu năm nay khi mà Sứ thần của Mặc Lịch Quốc đến thăm hỏi, đã để lộ ra ý đồ muốn hoà thân của mình. Như tỷ được biết, Mặc Lịch Quốc không hề có huyết mạch hoàng thất nào trạc tuổi đệ cả, theo như tính cách của phụ hoàng thì tuyệt đối sẽ không chỉ hôn cho chúng ta một cách dễ dàng như vậy." Vân Kha vỗ nhẹ lên trán của Vân Dược, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
"A Tỷ, tỷ có tâm sự sao?" Vân Dược hơi ngây người, cậu chưa bao giờ nhìn thấy A Tỷ cười khổ sở như vậy.
Vân Kha khẽ lắc đầu, chỉ hờ hững nói: "Không biết nữa, chỉ là tỷ có chút gì đó bất an mà thôi."
Đầu tháng ba, tại tế đàn.
Vân Kha đã sớm quen với những nghi thức rườm rà của lễ tế trời, nàng đều thể hiện ra sự lãnh đạm đối với tất cả mọi thứ. Còn về phần Vân Dược thì lại đang rất vất vả và mệt mỏi, mồ hôi toát ra một lớp dày bên trong bộ hoa phục khiến cho cậu bí bách đến mức cả gương mặt đều bừng đỏ.
"Đệ cố mà nhẫn nại thêm chút nữa, tỷ sai người đi chuẩn bị đá lạnh và cả trái cây của Mặc Lịch Quốc cho đệ." Giọng nói của Vân Kha nén xuống trầm thấp, mà không ngờ Vân Dược lại nghe thấy hết sức bình thường.
Đến lúc quốc chủ nói đôi lời, Vân Kha bèn nghe thấy một số thứ không giống với những năm trước.
"Như mọi người đều biết, Chu Vân Triệt Chu tướng quân là tướng lĩnh nổi danh của nước ta. Mặc dù ông ấy đã mất nhiều năm và đứa con phải mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ - Chu Lâm Uyên nay cũng đã trưởng thành. Vì để tưởng niệm Chu tướng quân, trẫm sẽ nhận Chu Lâm Uyên làm nghĩa tử, phong làm Lũng Tây Vương." Vân Tiêu Nhiên dứt lời thì dẫn theo quốc hậu bước xuống phía dưới tế đàn.
Vân Dược đã không đợi được nữa rồi, rảo bước đi theo, đợi đến lúc đã đi được một nửa thì chợt không còn nhìn thấy A Tỷ nữa. Cậu lại đi ngược về phía sau thì trông lấy Vân Kha với gương mặt cùng nét cười đau khổ. Vân Kha giống hệt như cuối cùng cũng không thể nào chống đỡ được nữa mà ngã xuống đất, nàng chỉ cười, nụ cười khiến cho người khác nhìn thấy phải đau lòng.
"A Tỷ?" Vân Dược bỗng thấy sợ hãi, cậu đột nhiên cảm thấy A Tỷ của cậu bây giờ tựa như một chiếc lá phong đỏ chầm chậm rơi, trong chốc lát sẽ lụi tàn và khô héo.
Vân Kha không nói gì cả, nàng tự mình đứng lên rồi lê bước chậm rãi xuống bên dưới tế đàn và rời khỏi.
Bỗng chốc Vân Dược hiểu ra được điều gì đó. Phụ hoàng không sắc phong cho Chu Lâm Uyên từ trước mà cứ khăng khăng vào ngay lúc nào, há chẳng phải ý đồ của phụ hoàng sao. Cậu đột nhiên nhớ đến lời nói của phụ hoàng và mẫu hậu, thì ra người mà bọn họ nói phải kết hôn lấy vợ lại chính là Chu Lâm Uyên ư? Nghĩ đến đây, cậu lại đưa mắt nhìn về phía của Vân Kha, chỉ trông thấy bóng hình với phong thái trác việt thường ngày giờ đây đã có chút nghiêng ngả và cô quạnh.
- ----
[Chú thích]
*Long phượng thai - : câu dùng để biểu thị một cặp con trai, gái song sinh.
Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau
Đánh giá:
Truyện Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau
Story
Chương 1
10.0/10 từ 39 lượt.