Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
C25: Phạm sai lầm
"Tiểu thư, Mặc Thư đến."
Vừa ăn sáng xong, tỳ nữ thiếp thân Mặc Thư của Diêu Tâm Lan đã đến Đinh Lan uyển.
Tần Hoan biết lý do Mặc Thư đến nên gật đầu, "Bảo nàng tiến vào đi."
Không lâu sau Mặc Thư đã vào trong noãn các, vừa vào cửa Mặc Thư đã quỳ xuống hành một đại lễ, "Thỉnh an Cửu tiểu thư, bái tạ Cửu tiểu thư đã cứu mạng tiểu thư nhà ta."
Tần Hoan ngồi trên sạp nhỏ bên cửa sổ, trên án kỷ trước mặt có một bàn cờ đang đánh dở.
Nghe thấy thế nàng quay sang nhìn Mặc Thư, "Chỉ là tiện tay thôi, đêm qua Đại ca đã đến tạ ơn rồi, ngươi đứng lên đi."
Mặc Thư vẫn chưa đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tần Hoan, vừa nhìn thấy nàng Mặc Thư liền sửng sốt.
Ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu xiên qua song cửa sổ, xung quanh Tần Hoan như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng.
Hôm nay Tần Hoan mặc bộ váy áo màu xanh lơ nhã nhặn, dây đai kết ngang ngực làm bằng tơ lụa màu xanh da trời, trên vai là áo khoác gấm cùng màu. Từ góc độ của Mặc Thư nhìn sang, Tần Hoan có tướng mũi phú quý, lông mi đen mượt như lông chim, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, gương mặt yêu kiều trắng nõn nà, ấn đường nàng như tỏa ra một loại linh khí cực kỳ thuần khiết thanh cao, toàn thân nàng tỏa sáng khiến cho người ta mê muội.
Mặc Thư chưa bao giờ được gặp người nào đẹp như vị Cửu tiểu thư trước nay không ai biết đến của Tần phủ này.
Có thể do Mặc Thư nhìn ngơ ngẩn một lúc lâu chưa đứng lên nên Tần Hoan lại quay đầu lại, hơi thắc mắc nhìn Mặc Thư.
Phát hiện ra bản thân mình thất thố, Mặc Thư vội vàng cúi đầu, "Cửu tiểu thư, xin người đến Lâm Phong viện bắt mạch cho tiểu thư, thân thể tiểu thư đã tốt lên rồi nhưng mọi người vẫn còn lo lắng."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng cứ tưởng là Mặc Thư chỉ đến để nói lời cám ơn.
Tần Hoan nhìn Mặc Thư, ánh mắt hơi tối, "Hoàng thần y đâu?"
Sắc mặt Mặc Thư hơi lúng túng, "Đêm qua Hoàng thần y đã đến, nhưng sau khi nhìn thấy đơn thuốc của Cửu tiểu thư, Hoàng thần y nói y thuật của mình không còn là độc nhất ở thành Cẩm Châu, sau này cũng sẽ không đến Tần phủ trị bệnh nữa."
Tần Hoan nhướn mày, trong lòng thấy hơi dở khóc dở cười.
Nàng còn chưa gặp Hoàng Cẩm Nguyên lần nào, không biết tính tình người này ra sao, thế nhưng ông ấy đã có y thuật cao thâm thì tính cách hơi cổ quái cũng là lẽ thường tình. Mà thái độ của Hoàng Cẩm Nguyên như vậy chính là một cách khẳng định cho y thuật của nàng, không chỉ thế còn vô tình giúp nàng tạo dựng thanh danh.
Tần Hoan nghi hoặc, rốt cuộc là ông ta cố tình hay chỉ vô ý?
Tần Hoan không định một mình ôm đồm bệnh tình của Diêu Tâm Lan, trong suy nghĩ của nàng thì Tưởng thị cũng sẽ không để nàng tiếp tục chữa trị cho Diêu Tâm Lan, thế nhưng nàng không ngờ Mặc Thư lại đến đây.
"Mời ta xem bệnh là ý của ai?"
Mặc Thư trả lời ngay, "Là ý của tiểu thư nhà ta và thiếu gia."
Tần Hoan nheo mắt, "Hôm nay lão phu nhân đã qua thăm tiểu thư nhà ngươi chưa?"
Mặc Thư lại gật đầu, "Có đến thăm rồi..."
Tưởng thị đã đến, nhưng vẫn để Mặc Thư đi gọi nàng, có nghĩa là Tưởng thị ngầm đồng ý rồi hả?
Phục Linh ở bên cạnh nghe xong lại do dự, "Tiểu thư..."
"Em đi chuẩn bị rồi chúng ta qua đó."
Suy cho cùng thì cũng đã học y nhiều năm, Tần Hoan có thể cứu người xa lạ ở ven đường thì đương nhiên nàng cũng có thể cứu Diêu Tâm Lan. Ra khỏi Đinh Lan uyển đi thẳng về phía nam, không lâu sau liền đến Lâm Phong viện, mới vừa đến cửa thì tiếng nói chuyện bên trong đã vang ra.
"Chẳng phải trước đây nói nó toàn thân đều có sát khí, khắc chết cha mẹ, cả người đều xui xẻo à?"
"Khụ...khụ, Cửu tiểu thư mời vào..."
Mặc Thư ho khan mấy tiếng rồi dẫn Tần Hoan vào trong viện.
Bên trong Lâm Phong viện, tiếng nói ban nãy là tiếng của mấy phụ nhân ăn mặc quần áo chỉnh tề, mấy người này tuổi tác không giống nhau, thế nhưng tất vả đều rất xinh đẹp. Tần Hoan chỉ liếc mắt một cái đã biết thân phận của mấy người này.
"Chư vị di nương không cần chờ nữa, hôm nay không gặp chư vị được rồi, hiện tại thiếu phu nhân đang chờ Cửu tiểu thư đến bắt mạch."
Mặc Thư vừa nói xong thì một phụ nhân mặc váy áo đỏ tươi đứng bật dậy.
Phụ nhân này không quá 24 tuổi, y phục diễm lệ, dung mạo cũng thuộc dạng môi đỏ răng trắng mắt phượng mày ngài.
Đáng tiếc trên mặt nàng đắp son phấn quá dày làm che mất đi nét đẹp tự nhiên vốn có của nàng
Tần Hoan cảm thấy còn có rất nhiều bụi phấn bay từ trên mặt nàng ta xuống theo mỗi bước chân.
Trên đầu nàng ta vấn thiền kế, nụ cười đẹp mê hoặc lòng người, nàng vừa bước đi vừa lúc lắc eo nhỏ, lại cộng thêm khăn tay đỏ ửng ve vẩy trong tay, cả người nàng toát lên nét phong tình vạn chủng, nhưng nói năng lại có hơi lỗ mãng.
"Vậy mà lại không biết Cửu tiểu thư đúng là Bồ tát sống cứu khổ cứu nạn, ở trong phủ đã bao nhiêu ngày rồi mà không thấy Cửu tiểu thư ra khỏi phủ cũng không để lộ tài năng." Nói xong nàng ta đánh giá Tần Hoan từ trên xuống dưới, "Cửu tiểu thư còn nhỏ tuổi, học y thuật từ đâu vậy?"
Tần Hoan căn bản không muốn nhìn bản mặt bả matit của nàng ta, nhưng nàng vẫn phải tiến lên đáp lời. Tần Hoan tranh thủ liếc nhìn sang nàng ta một cái, thế nhưng Tần Hoan lập tức nhăn mày.
Mặc Thư ở bên cạnh cũng nhăn mày, "Bát di nương, Cửu tiểu thư là được thiếu gia và thiếu phu nhân mời đến bắt mạch, xin lỗi không tiếp được rồi."
Gia chủ Tần gia Tam phòng là Tần An, phong lưu thành tính, mỹ thiếp trong phủ có rất nhiều, Tần Hoan sớm đã nghe nói. Mà ở Đại Chu thì địa vị của thiếp thất cùng với gia nô cũng không khác nhau là mấy, cho nên mấy vị mỹ thiếp này mặc dù được sủng ái nhưng Tần Hoan cũng không định để tâm đến bọn họ.
Nghe được lời đó của Mặc Thư, Tần Hoan lại liếc mắt nhìn vị Bát di nương kia một cái rồi lập tức đi vào bên trong.
"Cửu tiểu thư đã biết y thuật thì sau này có định mở cửa khám bệnh hay không? Cũng không biết người đến khám có cần phải tôn quý hay không?"
Bát di nương vừa cười vừa nói, rõ ràng là trong giọng nói còn có vẻ khinh thường. Mặc dù đại phu luôn được người ta xem trọng, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một loại nghề nghiệp, Tần Hoan là nữ nhi dòng chính của Tần phủ, sao lại có thể xuất đầu lộ diện khám bệnh cho người ta chứ?
Mặc Thư nghe thấy thế có hơi khó xử, còn Tần Hoan bỗng dừng chân lại.
Nàng xoay người, cười cười nhìn Bát di nương, "Di nương hỏi như vậy là muốn khám bệnh?"
Ý cười trên mặt Bát di nương tiêu tán không ít, thân phận nàng ta thấp kém, thế nhưng mọi người đều biết địa vị Cửu tiểu thư này trong phủ còn không bằng nàng ta, nàng ta ỷ vào việc mình được sủng ái nên cợt nhả vài câu, không ngờ là Tần Hoan lại hỏi ngược lại.
Bát di nương không cười nữa, nhưng ý cười của Tần Hoan lại càng thêm sâu sắc, nàng chỉ nhẹ nhàng bình thản nhìn chằm chằm vào Bát di nương.
Biểu cảm của Bát di nương hơi quái dị, nàng siết chặt khăn tay cưỡng ép bản thân nở nụ cười gượng gạo, "Sao, sao có thể chứ, Cửu tiểu thư nói đùa."
Tần Hoan nhếch miệng cười, không cần phải nhiều lời nữa xoay người đi vào trong phòng.
Bên ngoài mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ được Bát di nương xưa giờ vẫn luôn lắm mồm cay nghiệt không phân nặng nhẹ thế mà lại trở nên ngoan ngoãn rồi...
Trong phòng Diêu Tâm Lan nằm trên giường nhìn sang Tần Hoan xin lỗi, "Tính nết Liễu thị xưa nay đều không tốt, Cửu muội muội tuyệt đối đừng so đo với nàng ta..."
Đích thực là Diêu Tâm Lan đã khỏe lên rất nhiều, mặc dù người trông vẫn tiều tụy nhưng trên mặt đã hồng hào trở lại, hơi thở cũng mạnh mẽ lên rất nhiều.
Tần Hoan lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh vươn tay về phía nàng.
Diêu Tâm Lan nói tiếp, "Vốn là Sâm ca cũng chờ muội đến, thế nhưng mấy ngày nay thư ở kinh thành gửi đến quá nhiều nên vừa mới đi ra thư phòng rồi. Đợi lát nữa ta gọi Tương nhi và Sương nhi đến, muội ở lại ăn trưa cùng chúng ta luôn được không?"
Đáy mắt Tần Hoan hơi tối lại, mấy ngày nay thư từ kinh thành đến nhiều?
Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói của Tần Sương, "Vì cái gì mà Đại tẩu lại giữ nó lại ăn cơm? Tổ mẫu đổi chỗ ở cho nó, Đại ca tặng nó lễ vật vô giá, như thế là quá đủ không phụ lòng nó rồi!"
Tần Hoan quay đầu lại, tỷ muội Tần Tương và Tần Sương cùng nhau bước vào.
Đã trải qua hai lần ăn khổ rồi mà Tần Sương vẫn không ghi nhớ, tối hôm qua còn hơi sợ hãi Tần Hoan thế nhưng bây giờ lại chứng nào tật nấy.
Diêu Tâm Lan vội hỏi, "Sương muội muội đừng nói như vậy, Cửu muội muội đã cứu tính mạng mẫu tử chúng ta, bất kể có tặng bao nhiêu lễ vật thì cũng không đủ..."
Mặc dù Tần Sương bên ngoài cứng miệng thế nhưng trong lòng vẫn run sợ ánh mắt của Tần Hoan, nàng theo bản năng nhìn về phía Tần Tương, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Tần Tương liền có thêm dũng khí ưỡn ngực lên nói tiếp, "Đại tẩu quá nuông chiều nó rồi, nó đến Tần phủ 4 năm, ăn của chúng ta uống của chúng ta, bây giờ Đại tẩu để nó xem bệnh cũng là cất nhắc nó. Nó lại thật sự coi bản thân mình là y tiên rồi à?"
Tần Hoan rút bàn tay đang bắt mạch cho Diêu Tâm Lan lại, khẽ cau mày.
Tần Sương nhìn thì ngang ngược lắm mồm thế thôi, nhưng thật ra là con hổ giấy, trái lại Tần Tương thì...
"Ngươi nhìn cái gì vậy? Ta nói không đúng à?" Tần Sương nghĩ đến hai lần bị ăn khổ trong tay Tần Hoan, trong lòng uất ức bị đè nén, không dám nói nhiều trước mặt Tần Hoan, thế nhưng nàng ta được Tần Tương xúi giục phía sau nên nhân tiện mượn cơ hội này làm càn.
"Ngươi đừng tưởng là bản thân mình được Thái trưởng Công chúa coi trọng liền vô pháp vô thiên, Thái trưởng Công chúa thì sao chứ, bà ta không thể quản đến việc bên trong Tần phủ chúng ta, nghe nói bà ta đã lớn tuổi lại mắc thêm bệnh nặng, hiện tại còn không biết là còn được bao nhiêu ngày..."
"Im miệng!" Tần Sương đang vênh váo nạt nộ thì một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tần Sương bị quát sợ đến run rẩy, sau đó mới phản ứng được bản thân mình vừa nói gì, sau đó nữa mới phát hiện ra ai vừa mới quát nàng. Khuôn mặt nàng ngay lập tức trắng bệch, nàng xoay người lại, "Tổ mẫu, con chỉ là..."
Còn chưa kịp nói xong, cả người Tần Sương cứng đờ như rơi vào hầm băng.
Mồ hôi lạnh chảy như mưa, Tần Sương biết nàng vừa mới phạm phải sai lầm cực kỳ lớn rồi.
Bởi vì giờ phút này người đứng ở bên cạnh Tưởng thị đang lạnh lùng nhìn nàng chính là An Dương Hầu phủ Nhạc Ngưng Quận chúa!
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi