(quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc Linh [full]
C73: Chúng Ta Phải Chia Cách Hai Phương Trời
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Trong mắt Dung Chiêu hiện lên tia u ám, tiếng sáo theo đó run rẩy một chút, lại không có ngừng lại như cũ.
Trong bóng đêm, Vu Hoan tựa hồ thấy được màu xanh lục của dây đằng, kéo dài đến trước mặt nàng, quấn quanh bên hông, đột nhiên vọt lên trên.
Cái loại này như là phá nước mà ra, gặp phải ánh sáng, không khí mới mẻ nhẹ nhàng thổi đến.
Vẫn ở ngoài cửa động kia như cũ, chỉ là...
Vu Hoan run chân run tay nhìn thân thể có chút trong suốt của mình, có chút ngu người, nàng đây là bị bài trừ khỏi thân thể của Bách Lý Vu Hoan?
Nàng nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu cũng tựa hồ có cảm ứng, nhìn về phía nàng, tiếng sáo đột nhiên im bặt.
Đôi mắt Dung Chiêu đen nhánh như mực, hắn cứ lẳng lặng nhìn chăm chú vào phương hướng của nàng, nhưng Vu Hoan cảm giác được hắn không có nhìn mình.
Hắn nhìn hư không.
"Dung Chiêu." Vu Hoan bay đến trước mặt Dung Chiêu, nhẹ giọng gọi hắn.
Dung Chiêu vẫn không có phản ứng như cũ, hắn nhìn không thấy nàng, cũng không nhe thấy nàng nói?
"Đây là tình huống gì đây?" Vu Hoan muốn duỗi tay sờ Dung Chiêu, nhưng tay nàng tại xuyên qua thân thể của Dung Chiêu.
Đờ mờ, nàng đây là khôi phục hình thái mới bắt đầu của quỷ tu sao?
Dung Chiêu là Sáng Thế Chi Kiếm, cho dù hiện tại nàng có là hình thái mới bắt đầu của quỷ tu đi chăng nữa thì hắn cũng có thể nhìn thấy nàng mới đúng, lại không thể nào không nghe thấy mình nói chuyện chứ?
"Ưm..." Bách Lý Vu Hoan được Dung Chiêu ôm bỗng nhiên ưm một tiếng, mày hơi nhíu, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia vẫn trong trẻo như cũ, lại thiếu vài phần tà khí, nhiều thêm vài phần...
Vu Hoan hình dung không ra là ánh mắt gì.
Dung Chiêu thu hồi ánh mắt dừng ở trên không trung lại, vừa rồi hắn cảm giác nơi đó cơ hơi thở của Vu Hoan, nhưng sau đó lại là cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hoan Hoan?" Dung Chiêu thật cẩn thận đỡ Bách Lý Vu Hoan.
Nhưng khi hắn tiếp xúc đến ánh mắt của Bách Lý Vu Hoan, hắn đột nhiên buông lỏng tay ra: "Ngươi là ai?"
Bách Lý Vu Hoan không có sự chống đỡ, thân hình lảo đảo một chút, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mức nàng ta hít hà một hơi, Uyên Ương Kính ở trong áo nàng ta cũng theo động tác của nàng ta 'loảng xoảng' một tiếng rơi xuống đất, lăn trên mặt đất một vòng dừng ở bên chân Vu Hoan.
Bách Lý Vu Hoan có chút tức giận trừng Dung Chiêu: "Ta... ta là Bách Lý Vu Hoan. Ngươi là Dung Chiêu? Ta biết ngươi..."
"Hoan Hoan đâu?" Dung Chiêu cũng không bởi vì lời nói của Bách Lý Vu Hoan nói mà có phản ứng gì, hắn lạnh lẽo nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ta, đằng đằng sát khí: "Ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Nếu không phải lo lắng Vu Hoan sẽ bởi vì nàng ta mà bị điều gì ngoài ý muốn, thì khi hắn phát hiện nàng ta không phải Vu Hoan, đã trực tiếp giết chết nàng ta rồi.
Bách Lý Vu Hoan bò dậy khỏi mặt đất, xoa xoa mông đau do bị quăng ngã, đoán Hoan Hoan trong miệng người nam nhân này là người lúc trước chiếm cứ thân thể của mình kia.
Nàng ta lập tức không có sắc mặt tốt: "Ai biết."
Nàng ta không thể hiểu được bị người ta chiếm thân thể, cho dù là ai cũng sẽ tức giận đúng không!
Đây vốn dĩ là thân thể của Bách Lý Vu Hoan, những chuyện Vu Hoan trải qua, lúc này đang không ngừng hiện lên trong đầu nàng ta.
Khi nàng ta bị nhốt ở nơi hắc ám kia, sẽ ngẫu nhiên có một đoạn ngắn hiện lên, đây cũng là nguyên nhân nàng ta biết Dung Chiêu, hiện giờ dung hợp hoàn toàn ký ức này đó, nàng ta phát hiện vậy mà bản thân có chút tình cảm không thể không chế được.
Nhìn nam nhân đối diện kia, vậy mà muốn thân cận...
Cả người Bách Lý Vu Hoan lạnh lẽo, loại tình cảm này không thể hiểu được, nàng ta cảm thấy điều này không giống mình, thật là đáng sợ.
Nàng ta bỗng nhiên lui về sau vài bước, cùng dùng biểu cảm phòng bị nhìn chằm chằm Dung Chiêu.
Vu Hoan bay ở trên không trung bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó, nàng không muốn đối phó tình địch của mình là chính thân thể mình đã từng sống nhờ đâu.
Như vậy vấn đề tới.
Bách Lý Vu Hoan không chết?
Vậy sao nàng có thể chiếm cứ thân thể của Bách Lý Vu Hoan? Hơn nữa lúc trước cũng không có nhận thấy được bấy cứ dao động nào của linh hồn Bách Lý Vu Hoan cả.
Chỉ là ban đầu có chút cảm xúc không thuộc về nàng...
"Cái kia... tuy ta không biết sao lại thế này, nhưng ta có thể cảm giác được nàng ta, nàng ta còn ở đây." Bách Lý Vu Hoan cảm giác được sát khí trên người Dung Chiêu, nhanh chóng lên tiếng.
Nàng ta cũng không phải nữ nhân bưu hãn kia, nàng ta không có thực lực cường đại như vậy.
Đương nhiên Dung Chiêu có thể cảm giác được, hắn chỉ là nhìn không thấy mà thôi. Hắn nhìn Bách Lý Vu Hoan, cứ cảm thấy kỳ cục thật sự.
"Đồ vật."
"Cái gì?" Bách Lý Vu Hoan không rõ nguyên do hỏi lại.
Thấy tầm mắt của Dung Chiêu dừng lên cổ tay của mình, nàng ta giơ tay lên thìn nhìn thấy vòng tay trên cổ tay là đồ rất xa lạ, nàng ta lập tức tháo vòng tay ra.
Tầm mắt của Dung Chiêu lại chuyển lên trên người nàng ta.
Cái này là Bách Lý Vu Hoan thật sự không hiểu.
"Y phục." Dung Chiêu chịu đựng xúc động giết Bách Lý Vu Hoan, lạnh lùng nói.
"Ồ ồ ồ." Bách Lý Vu Hoan nhanh chóng cởi áo khoác ra, tính cả vòng tay và Thiên Khuyết Kiếm cùng ném trên mặt đất, nhanh chóng lui về sau.
Dung Chiêu nhìn kỹ Bách Lý Vu Hoan một lát, sau khi xác định không có bỏ sót thứ gì mới đi đến nhặt Thiên Khuyết Kiếm và đồ trên mặt đất thu vào trong không gian.
Nhưng nhìn thấy thân thể của Bách Lý Vu Hoan kia, Dung Chiêu lập tức cảm thấy bản thân thật sự muốn giết chết nàng ta.
Bách Lý Vu Hoan gian gian nuốt nuốt nước bọt, hắn không phải muốn giết mình chứ?
"Ong ong..."
Uyên Ương Kính bỗng nhiên cực nhanh chuyển động, Vu Hoan vốn dĩ bay ở phía trên nó, bây giờ chỉ cảm thấy có một cổ sức mạnh thổi quét về phía nàng, lôi kéo nàng vào trong Uyên Ương Kính.
"Đờ mờ, ngươi muốn làm gì!" Vu Hoan tức giận kêu to, tốt xấu gì cũng đã khế ước, đối xử với chủ nhân như vậy thật sự được sao?
Dung Chiêu nghe thấy chấn động của Uyên Ương Kính, lập tức nhìn về phía đó, Uyên Ương Kính có khế ước với Vu Hoan, nó ở đó thì nhất định Vu Hoan cũng ở đó.
Không biết vì sao, khế ước của Thiên Khuyết Kiếm và Vu Hoan như là bị thứ gì đó che chắn, hắn có thể cảm ứng được hơi thở của Vu Hoan, đại khái là bởi vì trong lòng hắn quá mức quan tâm đến nàng.
Khi Vu Hoan hoàn toàn bị hút vào, nhìn thấy Dung Chiêu đang đi nhanh về phía này.
Sau đó...
Dung Chiêu chàng trở nên quá to lớn!
"Hoan Hoan." Dung Chiêu nhấp môi gọi nàng.
Vu Hoan nhìn quanh trái phải, lại chớp chớp mắt, rất không xác định hỏi: "Chàng nhìn thấy ta sao?"
"Ừ." Vẻ mặt Dung Chiêu có chút quỷ dị.
"Được rồi, vậy chàng có thể nói cho ta biết, vì sao chàng trở nên lớn như vậy không?"
Thật là giống như vườn bách thú, hiện tại nàng cảm giác mình là con kiến, mà Dung Chiêu chính là một ngọn núi cao to.
"Chủ nhân, ngươi đang ở trong Uyên Ương Kính." Âm thanh máy móc của Uyên Ương Kính vang lên.
"Hả?" Vu Hoan kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Dung Chiêu, đừng nói với nàng đây là sự thât nha?
Vẻ mặt Dung Chiêu quỷ dị gật gật đầu.
"Đệch mọe!"
Làm cái gì?
"Chủ nhân, linh hồn thể của ngươi rất suy yếu, ở đây ngươi có thể nhanh chóng khôi phục." Uyên Ương Kính sợ Vu Hoan nổi điên phá hủy nơi này, cho nên vô cùng nhanh chóng giải thích.
Suy yếu?
Ngoại trừ nàng có cảm giác có chút lâng lâng, sức mạnh cũng không có bất cứ vấn đề gì, ngược lại như là khôi phục đến trạng thái đỉnh cao rồi.
Cái này gọi là suy yếu?
"Chủ nhân, sức mạnh của ngươi quá cường đại, nhưng mà linh hồn thể quá suy yếu, mỗi ngày ngươi sử dụng một chút sức mạnh, đều là đang tiêu hao linh hồn, thẳng đến khi linh hồn của ngươi hoàn toàn biến mất khỏi trời đất." Uyên Ương Kính dừng một chút: "Lấy trạng thái linh hồn hiện tại của chủ nhân, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng hai lần thuật phi hành đơn giản."
Vu Hoan cảm giác thế giới quan của mình lại bị đổi mới một lần.
Nàng dán dán mặt mình lên phía trước, đáng thương hề hề nói: "Dung Chiêu, tiêu rồi, sau này chúng ta phải chia cách hai phương trời rồi."
"Sẽ không." Dung Chiêu nhẹ giọng đáp, đầu ngón tay nhẹ nhẹ giơ lên mặt kính cách đó không xa, tựa hồ muốn chạm vào, cuối cùng cũng không động đến: "Ta sẽ làm nàng ra ngoài."
Ánh mắt hắn có chút sâu thẳm, chiếu bóng người ở trong gương, mềm mại mà dịu dàng.
Khuôn mặt Vu Hoan cũng đã khôi phục lại khuôn mặt vốn có, mi mày mềm mại thanh tú, khuôn mặt quyến rũ kiều mị, lại mang theo một tia tàn nhẫn, không giận tự uy, khiến người khác không dám khinh nhờn. Đồng tử không phải là màu đen, mà là màu xanh nâu nhàn nhạt, xung quanh đồng tử còn lộ ra ánh vàng. Lúc này trên người Vu Hoan mặc y phục màu đen, trên đó dùng tơ vàng phác họa hoa văn, có vẻ tinh xảo xa hoa, hoa lệ lộng lẫy dị thường.
Vu Hoan cong môi cười, nụ cười kia mang theo vài phần dịu dàng, nàng dấu đi vẻ tàn nhẫn trên mặt: "Dung Chiêu, để ta nhìn bên ngoài thế nào đi."
Dung Chiêu chặn tầm mắt của nàng, tình huống bên ngoài căn bản không thấy rõ.
Dung Chiêu gật gật dầu, hơi hơi nghiêng người, cảnh tượng xung quanh lập tức ập vào vào trong mắt Vu Hoan.
Bắt mắt nhất là những ký hiệu còn đang thay đổi trên không trung kia, hình dạng đại khái cũng đã phác họa xong, không có thời cơ phá hủy.
Sau đó chính là Bách Lý Vu Hoan đứng ở nơi xa, đang tò mò nhìn nàng...
Có lẽ là muốn nhìn người chiếm cứ thân thể của mình lâu như vậy trông như thế nào, một bộ dáng ngốc manh.
Nàng ta có thể bài trừ mình ra ngoài sao?
Vu Hoan tỏ vẻ không tin, trong cơ thể nàng ta tuyệt đối có thứ gì khác.
Hơn nữa còn có liên quan đến Vạn Thần Trận này.
Vạn Thần Trận mở ra, nàng đã bị đẩy ra ngoài, lại còn ở trạng thái linh hồn thể suy yếu. Lúc trước Uyên Ương Kính đã từng nói nàng bị người ta giam cầm ở trong thân thể Bách Lý Vu Hoan, dùng để tẩm bổ thân thể kia, hiện giờ xem ra, chính là dùng linh hồn của nàng tẩm bổ.
Có người dám tính kế nàng như vậy, Vu Hoan tỏ vẻ bản thân thật sự tức giận.
Thịnh Thế...
Chờ đó cho ta.
Xốc bàn, chờ cái rắm á!
Hiện tại Vạn Thần Trận đều đã mở ra, Thịnh Thế lập tức sẽ đạt được mục đích, hiện tại nàng là cái dạng này, sao đánh với Thịnh Thế đây?
Thanh Dương Mộ...
Vu Hoan nhìn nhìn về phía cửa động, nơi đó toàn bộ đã bị sụp, muốn lại đi xuống dưới thì phải tiêu phí thời gian bao lâu?
Chờ nàng tìm được đồ của Thanh Dương Mộ, tìm thấy Thanh Dương Mộ, có lẽ Thịnh Thế đã xong việc.
(quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc Linh [full]