(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 61: Quan Hệ Không Bình Thường
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Những người ẩn nấp trong tối, sôi nổi nhảy ra vây quanh Vu Hoan.
Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, Thiên Khuyết Kiếm vẽ thành một vòng tròn, bao phủ Vu Hoan vào trong đó. Thiên Khuyết Kiếm rơi trên mặt đất, hình tròn màu vàng khuếch tán rộng ra, những người đó không có thời gian né tránh đã bị kim quang bao phủ.
Kim quang chậm rãi biến mất, giữa sân không còn bóng dáng của những người đó nữa.
Liên Mặc không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của hắn nữa rồi. Chấn động? Kinh ngạc? Cảm thán? Hay là sợ hãi?
Rõ ràng nàng chỉ có thực lực Thiên Tôn sơ cấp, sao lại có sức mạnh lợi hại như vậy?
Vu Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Khuyết Kiếm, rồi từ từ chuyển qua cánh tay trắng nõn của mình.
Gần đây có vẻ nàng hơi quá nóng vội, Linh Hồn Chi Lực có chút không ổn định.
Ánh mắt Vu Hoan trầm trầm, ngẩng đầu sải bước chân bước vào Dương gia.
Nàng không ra tay, mà để Nhiếp Hồn Sáo giải quyết những người đó.
Dương Trạch mang theo người đi ra, còn chưa có đứng vững, bên người hắn từng người một ngã xuống.
Dương Trạch kinh hãi, sắc mặt lại rất trấn định, mặc dù lúc này chỉ còn lại một mình hắn.
"Dương Nguyên ở đâu?" Vu Hoan không có tâm trạng nói lung tung với Dương Trạch, vào thẳng chủ đề.
"Ngươi ở Dương gia ta đại khai sát giới, chính là vì tìm con trai của ta?" Dương Trạch híp mắt.
"Hừ, đại khai sát giới... Ngươi nhìn thấy ta động thủ? Hay là bọn họ đã chết?" Vu Hoan cười lạnh.
Dương Trạch cúi đầu, quả nhiên những người trên mặt đất hít thở đều đều, giống như đang ngủ.
Đây là thủ đoạn gì?
Thuốc sao?
Nhưng mà vì sao hắn không có việc gì?
Vô số nghi vấn từ trong lòng Dương Trạch nhảy qua nhảy lại.
"Cô nương cất công tìm Nguyên Nhi có chuyện quan trọng gì?" Dương Trạch cưỡng bách bản thân trấn định xuống, trên mặt thản nhiên như cũ.
"Giết hắn có tính là chuyện quan trọng không?" Vu Hoan nhướng mày, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, lại vô cùng âm u.
"Cái gì!" Dương Trạch kinh hãi, trên mặt không còn duy trì thản nhiên được nữa: "Ngươi là ai? Dám đến Dương gia ta giết con trai ta? Đúng là chán sống!"
"Tới đều tới, còn cái gì có dám hay không." Vu Hoan khẽ cười một tiếng, tâm trạng không thể hiểu được tốt lên.
Không sai, ta chính là người thay đổi thất thường như vậy đấy!
Dương Trạch tức giận đến không trấn định nổi nữa: "Ngươi biết đây là đâu không? Ngươi dám động con trai của ta một chút, ta bảo đảm ngươi không thể sống sót ra khỏi Thành Tây."
"Ngay cả lời uy hiếp cũng giống nhau như đúc. Không hổ danh ngu xuẩn y chang nhau." Vu Hoan cho Nhiếp Hồn Sáo một sắc mặt.
Trong tai Dương Trạch đột nhiên vang lên tiếng sáo, hai mắt hắn dần dần không còn tiêu cự, tức giận trên mặt chậm rãi biến mất, biến thành cứng ngắc không cảm xúc.
Hắn xoay người, hướng tới một phương hướng khác đi.
Vu Hoan chậm rì rì theo ở phía sau.
Phía sau có người xông lên, lại nhìn thấy Dương Trạch dẫn theo Vu Hoan, không dám xông lên nữa.
Ý thức của Dương Trạch vẫn rõ ràng, nhìn thấy người, hắn há mồm muốn bảo bọn họ giết Vu Hoan.
"Lui xuống đi, không có việc gì." Nhưng mà, mở miệng nói ra lại là như vậy.
Tuy những người đó có chút kỳ quái, nhưng Dương Trạch đều nói như vậy, bọn họ cũng không dám nói cái gì, mang theo người lui xuống.
Dương Trạch dẫn Vu Hoan tới một viện hơi lớn, Vu Hoan cười cười với Dương Trạch, vẫy tay trước mắt hắn một chút, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Vu Hoan vượt qua người Dương Trạch, vào viện, trong căn phòng kia thỉnh thoảng vang lên âm thanh tức giận mắng chửi cùng kêu rên.
Vu Hoan một chân đá văng cửa phòng, âm thanh trong phòng im bặt.
Dương Nguyên đang nằm trên giường nệm há miệng, nhìn về phía cửa.
Mà bên cạnh hắn quỳ mấy nha hoàn, đồ sứ bị đập nát quăng đầy đất. Có thể thấy được những nha hoàn đó bị tra tấn không ít.
Vu Hoan từ cửa tiến vào, Dương Nguyên sợ tới mức trực tiếp từ trên giường nệm lăn xuống: "Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"
Đều là do nữ nhân này, hắn mới biến thành cái dạng này, trong lòng đã hận muốn chết, nhưng khi nhìn thấy Vu Hoan, không tự chủ được mà sợ hãi.
Những nha hoàn đó thấy Dương Nguyên như thế, cũng sinh ra sợ hãi, rút về phía sau không dám thở mạnh.
Vu Hoan cắm Thiên Khuyết Kiếm trước mặt Dương Nguyên, kiếm quang chiếu lên người Dương Nguyên, càng khiến hắn run run lợi hại hơn.
"Dương Nguyên, ngươi dám gạt ta? Biết những người trước kia gạt ta, kết cục là thế nào không?" Vu Hoan âm hiểm cười nhìn chằm chằm Dương Nguyên.
Dương Nguyên lắc đầu, thân thể không tự chủ được lết về sau: "Ta không lừa ngươi, ta thật sự không lừa ngươi."
Vu Hoan híp mắt lại, Dương Nguyên này nhìn qua tham sống sợ chết, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra xảo trá.
"Dương Nguyên, phải nắm chắc cơ hội thật tốt nha, sự kiên nhẫn của ta không được tốt lắm." Vu Hoan áp Thiên Khuyết Kiếm ngay giữa mày Dương Nguyên.
Dương Nguyên gian nan nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ xoay chuyển trời đất muốn tìm cách, nhưng lại không thốt ra được một chữ.
Dương Nguyên nửa ngày không lên tiếng, mặt Vu Hoan lạnh lùng, thêm một chút sức, mũi kiếm tiến gần vào giữa mày của Dương Nguyên, chỉ cần nàng ở dùng sức một chút nữa...
"Ta nói ta nói." Dương Nguyên đột nhiên kêu lớn lên: "Là An Vũ, An Vũ bắt Thịnh Nguyệt, hắn có thù oán với Thịnh Gia. Lần này có cuộc làm ăn đi ngang qua Thiên Phong Thành, bị hắn phát hiện, cho nên sắp xếp người chiếm đoạt. Phái người đi truyền tin đến Thịnh Gia muốn tự Thịnh Thế đến đây, không nghĩ tới người đến lại là Thịnh Nguyệt."
Vu Hoan thu Thiên Khuyết Kiếm lại, âm thanh đè thấp vài phần: "Ngươi biết được không khỏi cũng quá nhiều."
Nếu hắn là người bên cạnh An Vũ, thì biết cũng chẳng có gì là lạ, nhưng hắn chính là con trai của Dương Trạch.
Trong mắt Dương Nguyên có tia hoảng loạn, nhưng lại bị bộ dáng Vu Hoan hung thần ác sát dọa đến, nhắm hai mắt nói: "Ta có quan hệ không bình thường với An Vũ, rất nhiều chuyện của hắn ta đều biết."
Quan hệ không bình thường?
Vẻ mặt Vu Hoan cổ quái, cái dạng quan hệ gì mới là không bình thường?
"Ngươi không thể đụng đến ta, Thịnh Nguyệt ở trên tay An Vũ, ngươi muốn cứu hắn thì ta là lợi thế duy nhất." Dương Nguyên lại nhanh chóng nói thêm.
"Đúng không?" Vu Hoan nỉ non một tiếng.
Khi Dương Nguyên cho rằng Vu Hoan nghe lọt tai lời hắn nói, ngực đột nhiên đau xót.
Một nhát kiếm kiếm tới không hề có lý do, không hề có dấu hiệu.
Dương Nguyên không thể tin tưởng trừng lớn mắt, tại sao lại như vậy?
Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra, thong thả ung dung chà lau vết máu trên thân kiếm sạch sẽ, đứng dậy.
Liên Mặc lui về sau một chút, cảm thấy Vu Hoan có chút nguy hiểm.
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc có chút quỷ dị, con ngươi Liên Mặc trầm xuống, đột nhiên tiến lên, bắt lấy cánh tay Vu Hoan, một tay khác nhanh chóng cho Vu Hoan nuốt xuống một viên đan dược.
Hắn gắt gao bắt lấy tay Vu Hoan, tầm mắt nhìn chằm chằm mắt Vu Hoan, trong cặp mắt đen nhánh như mực, dường như có vô số lốc xoáy, cuốn hắn chìm vào càng sâu trong bóng đêm.
Một lát, Vu Hoan chớp chớp mắt, trong mắt khôi phục thanh tỉnh.
Liên Mặc thở phào nhẹ nhõm, chủ động buông Vu Hoan ra, lo lắng hỏi: "Ngươi như vậy đã bao lâu?"
"Hả?" Vu Hoan nghiêng đầu, nhất thời không phản ứng kịp.
"Cái này có lẽ có thể giúp ngươi một chút, cách mười ngày ăn một viên, ở đây còn một ít, chờ thêm mấy ngày ta bảo người đưa đến thêm." Liên Mặc đưa một cái bình sứ qua.
Bên trong bình sứ có đan dược màu trắng, có khoảng 20 viên, không ngửi thấy mùi vị.
Vu Hoan cau mày nhìn một lát, không nhận.
Liên Mặc lắc đầu, đặt bình sứ vào trong tay Vu Hoan.
Đầu ngón tay Vu Hoan cọ xát bình sứ, ý vị không rõ nói: "Ngươi quả nhiên biết."
Liên Mặc ngây người, lại không nói chuyện.
(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai