(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 177: Hào Quang Của Nữ Chính Đúng Là Trâu Bò
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thiếu nữ sầu thảm cười: "Mấy năm nay, cảm ơn hậu đãi của tôn chủ, hy vọng sau khi ta chết, chàng có thể mang ta về La gia."
"Ngươi sẽ không chết." Thẩm Thiên Lị lạnh nhạt lên tiếng.
Thiếu nữ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Lị.
Nàng sẽ không chết sao?
Thẩm Thiên Lị đặt Nam Chi xuống đất, lấy ly có chất đỏ màu đỏ kia động tác nhẹ nhàng đút cho Nam Chi.
Sau khi đút xong, Thẩm Thiên Lị mới đưa ly màu đen cho thiếu nữ.
Thiếu nữ chần chờ thật lâu mới nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng từ yết hầu đi thẳng vào trong bụng, một dòng khí nóng cháy từ trong bụng bắt đầu tứ tán.
Thẩm Thiên Lị đứng dậy, thối lui đến chỗ xa hai mét.
Ma tộc bọc áo đen từ trống rỗng xuất hiện, cách hồ nước hai bước xa vây quanh vòng tròn.
Thẩn thể của Nam Chi bắt đầu rời khỏi mặt đất, trôi nổi lên không trung ngừng ở trên không mặt nước.
Nhóm Ma tộc áo đen động tác nhất trí, âm thanh trầm thấp dài dòng tràn ra, thiếu nữ nghe không hiểu bọn họ niệm cái gì, nhưng mà có một ít ký hiệu không thể hiểu được bắt đầu xuất hiện trong không khí.
Trong hồ nước quay cuồng càng thêm lợi hại, nóng bỏng trong cơ thể thiếu nữ cũng chậm rãi tăng lên.
Gương mặt xuất hiện đỏ ửng không bình thường, nàng rất khó chịu.
Nước này như có lực hấp, gắt gao bao vấy lấy nàng, nàng cảm giác bản thân đang đứng trong nước nóng bỏng, da thịt đều như bị bỏng rát.
Ký hiệu trong không khí càng ngày càng nhiều, không ngừng bay quanh hồ nước.
Vu Hoan xuất hiện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là tình cảnh chấn động như vậy.
Thẩm Thiên Lị nhận thấy được có người, lập tức cảnh giác lên, quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ ngốc manh bị dọa choáng váng của Vu Hoan.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Thẩm Thiên Lị nhíu mày, nữ nhân này ngay cả Ma giới cũng tùy tiện ra vào vậy à?
Vu Hoan chỉ chỉ phía sau, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm phương hướng mặt nước.
Thẩm Thiên Lị theo phương hướng Vu Hoan chỉ, nhìn thấy khe hở sau lưng Dung Chiêu còn chưa khép lại.
Thiên Khuyết Kiếm...
"Ngươi... Thẩm Thiên Lị ngươi muốn làm cái gì? Cô nương kia là một người đúng không? Còn sống..." Vu Hoan chỉ vào thiếu nữ trong hồ nước.
Thẩm Thiên Lị: "..." Bọn họ rất thân quen sao?
"Thẩm Thiên Lị, ngươi ngươi ngươi..." Vu Hoan đột nhiên nói lắp, tay chỉ vào hồ nước cũng run lên theo.
Thẩm Thiên Lị: "..." Còn chưa từng thấy nữ nhân này không bình tĩnh như vậy.
Vu Hoan: "..." Bình tĩnh ông nội ngươi á!
Đây mẹ nó là Đổi Hồn Trận đúng không!
Nàng có được thân thể này cũng đã thể nghiệm trước một lần rồi, toan sảng đến không muốn nhớ lại chút nào.
Trường Sinh Tiêu giấu trong cơ thể Nam Chi, cũng không có khế ước với nàng ta, cho nên chỉ cần vứt bỏ thể xác này là Nam Chi có thể thoát khỏi Trường Sinh Tiêu?
Nhưng mà...
"Thẩm Thiên Lị, ngươi làm vậy đã được sự đồng ý của Nam Chi chưa?"
"Không có."
"Không có!" Giọng Vu Hoan cất cao không ít: "Không có mà ngươi lại dám làm như vậy? Nam Chi không phải thú bông, nàng ta cũng có suy nghĩ, có tình cảm, ngươi tự tiện đổi thân thể cho nàng ta, nàng ta căn bản sẽ không cảm kích ngươi!"
"Ai nói ta muốn đổi thân thể cho nàng ấy?" Trong giọng nói lạnh băng của Thẩm Thiên Lị có một tia khinh thường.
"Đây không phải Đổi Hồn Trận sao?"
"Không phải."
Vu Hoan: "..." Ngó trái ngó phải nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy không khác gì Đổi Hồn Trân mà!
Dung Chiêu kéo Vu Hoan về trong lòng mình: "Hắn dùng nguyên lý của Đổi Hồn Trận, chuyển Trường Sinh Tiêu lên trên người nữ nhân kia."
"Hả? Vậy Nam Chi không phải sẽ chết?"
"Cái trận pháp này là trao đổi, đổi tuổi thọ và tinh khí của nữ nhân kia cho Nam Chi."
"Hình như vừa rồi ta xuất hiện ảo giác rồi." Vu Hoan nỉ non một tiếng.
Xốc bàn, cái thứ tuổi thọ này cũng có thể tùy tiện đổi sao?
Đây là vi phạm Thiên Đạo đấy!
Thẩm Thiên Lị có chút kinh hãi nhìn lướt qua Dung Chiêu, không hổ là Thiên Khuyết Kiếm.
Chỉ gần như là nhìn sơ qua đã có thể nói được nhiều thứ như vậy.
Nếu hai người này muốn ngăn cản hắn, vậy hắn còn có phần thắng không?
"Vậy nàng ta thì sao?" Đầu óc Vu Hoan có chút loạn, chỉ vào thiếu nữ trong hồ nước.
Dung Chiêu nhìn thoáng qua: "Trường Sinh Tiêu sẽ duy trì mạng sống cho nàng ta."
Vu Hoan: "..." Cho nên đây là đẹp cả đôi đường à?
Đẹp cả đôi đường cái rắm á!
Nếu chuyển Trường Sinh Tiêu lên người thiếu nữ kia, vậy chuyện phong ấn cửa Ma giới, không phải thất bại rồi sao?
Được rồi, đó cũng không có chuyện gì liên quan đến nàng.
Nhưng Nam Chi có thật sự đồng ý hay không?
Hắn cũng chưa hỏi qua ý kiến của Nam Chi, đây không phải là ép mua ép bán sao?
"Ong..." Không khí đột nhiên dao động.
Cả người Nam Chi được vây quanh bởi ánh sáng, ký hiệu trong không khí dần dần sắp hàng chỉnh tề.
"Ầm!"
Mặt đất run rẩy một trận, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Khí thế quanh thân Thẩm Thiên Lị phát lạnh, vậy mà lại có người vào được?
Vu Hoan và Dung Chiêu liếc nhau, hai người đều chỉ nghĩ đến một người.
Sở Vân Cẩm.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Cửa cung bị người ta đá văng, bóng người màu trắng bay vút vào.
"Thẩm Thiên Lị, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đưa Ngưng Bích Kiếm cho ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!" Tầm mắt Sở Vân Cẩm dạo một vòng xung quanh, ánh mắt bị ký hiệu trên hồ nước hấp dẫn.
Đó là... dao động của Thần Khí?
Còn có Thần Khí khác sao?
Sở Vân Cẩm nheo mắt, đột nhiên lao đến hồ nước, Thẩm Thiên Lị cơ hồ là đồng thời phi thân, chặn Sở Vân Cẩm lại.
"Ha..." Sở Vân Cẩm cười lạnh: "Tuyết Vực."
Bạch Hổ khổng lồ xuất hiện, uy áp của thần thú nghiền áp bốn phương tám hướng.
Vu Hoan đau đầu xoa xoa giữa mày, Sở Vân Cẩm này đúng là khó làm.
Trước kia cũng không cảm thấy giết một người khó như vậy!
Sao đến lượt Sở Vân Cẩm lại không chết thế?
Chẳng lẽ hào quang của nữ chính trâu bò như vậy sao?
Sức chiến đấu của Bạch Hổ đương nhiên không cần phải nói, một mình Thẩm Thiên Lị căn bản không đối phó được Sở Vân Cẩm và Bạch Hổ.
Trận pháp bị cắt đứt, thân ảnh của Ma tộc bị đánh tan như sương mù, biến mất trong không khí.
Mà Nam Chi mất đi sự chống đỡ của trận pháp, đột nhiên ngã vào trong hồ nước, bọt nước văng tứ tung khắp nơi. Thiếu nữ kia cũng vì trận pháp đột nhiên gián đoạn mà lọt vào phản phệ.
"Khụ khụ khụ khụ khụ..." Thiếu nữ che ngực lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, gian nan chuyển qua bên cạnh bệ ao, lấy y phục trên mặt đất che lại thân thể.
Thiếu nữ bò lên hồ nước, nhìn Nam Chi sắp chìm xuống, chần chờ một chút mới kéo Nam Chi lên.
"Khụ khụ khụ khụ..." Thiếu nữ mất hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng ho khan.
Hiện tại nàng rất khó chịu.
Thiếu nữ giơ tay lau đi nước trên mặt, động tác lại đột nhiên cứng đờ.
Đưa tay tới trước mặt mình, trong mắt thiếu nữ nổi lên chi sắc hoảng sợ.
Làn da trơn bóng trên tay nàng, bây giờ mạch máu nhô lên, khe rãnh rõ ràng, giống như võ cây già khô ráp.
Tại sao lại như vậy...
Thiếu nữ run rẩy duỗi tay bao trùm mặt mày của bản thân, xúc cảm trên mặt làm thiếu nữ trực tiếp hỏng mất rồi.
Không có nữ nhân nào chấp nhận được chỉ trong một đêm mà từ thiếu nữ tuổi thanh xuân biến thành một bà lão già khù.
Tại sao lại như vậy...
Nàng tình nguyện chết đi, cũng không muốn biến thành cái dạng này.
Tôn chủ...
Nàng không muốn tôn chủ nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, đúng, không thể để tôn chủ nhìn thấy.
Dáng vẻ này của nàng, sao lại có thể cho người mình thích nhìn thấy.
Không thể, tuyệt đối không thể.
(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai