(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 138: Dung Chiêu Trở Nên Bạo Lực
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Liên Mặc?" Vu Hoan nhướng mày nhìn bọn họ.
Người nọ cũng không phủ nhận, hơi hơi gật đầu.
Vu Hoan nhìn xung quanh một vòng, vô cùng quyết đoán từ chối: "Ta rất bận, không rảnh gặp hắn."
"Hả?" Người nọ lên tiếng, không đúng.
Điện chủ của bọn họ là thân phận gì, sao lại có thể dùng ngữ khí như vậy từ chối điện chủ?
Vu Hoan không quan tâm người nọ khiếp sợ, lôi kéo Dung Chiêu đi vào cửa thành, quần chúng vây quanh xem diễn chật như niêm cối, lúc nàng đi qua nháy mắt tản ra.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Vu Hoan và Dung Chiêu bình tĩnh vào thành.
Bên trong thành những con phố hẻm nhỏ náo nhiệt lúc trước bây giờ lại yên tĩnh không một tiếng động, những tòa nhà đều không có gì thay đổi.
Những thi thể bị ngọn lửa cháy bỏng, có một số người còn nằm trên mặt đất, có một số người không thấy nữa.
Vu Hoan ngựa quen đường cũ đi đến cửa hàng Thịnh Gia, bay từ cửa sổ vào.
Phòng của Thiên Nguyệt vẫn giống y đúc lần trước nàng đến, rõ ràng mới có mấy ngày...
Nhưng Thiên Nguyệt lại không còn nữa...
Tiếng nói giòn tan của thiếu niên còn vang lên bồi hồi bên tai Vu Hoan, bóng dáng hắn, xuất hiện mỗi ngóc ngách trong phòng.
Thiên Nguyệt...
Cô cô nhất định sẽ thu thập hồn phách của con, làm con trọng sinh.
Dung Chiêu không tiếng động ôm chặt Vu Hoan, lấy hành động cho nàng sự an ủi lớn nhất.
Vu Hoan hít hít cái mũi, tầm mắt dạo một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng ở trên kệ sách.
Trên đó có chút hỗn loạn, sách để lung tung, dưới quyển sách có một cái hộp.
Vu Hoan đi qua, phất những quyển sách kia ra, mở hộp, đồ bên trong lập tức lộ ra trong tầm nhìn của nàng.
Đó là một cây roi dài, Vu Hoan nhớ rõ, đây chính là lúc mình đến Định Nam Thành đã cho Thiên Nguyệt.
Xem dáng vẻ của cây roi, đủ để thấy được Thiên Nguyệt có bao nhiêu yêu quý cây roi này.
Vu Hoan từ từ nắm lấy roi dài trong tay, thần sắc âm u lạnh lẽo.
Một lát sau, Vu Hoan thu cả hộp và roi dài vào trong vòng bạc, quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu: "Ta phải làm gì mới có thể tìm được hồn phách của Thiên Nguyệt về?"
Dung Chiêu bảo Vu Hoan lấy cục đá kia ra, thần lực màu vàng bao bọc lấy nó, cục đá màu trắng lập tức đã được kim quang nhiễm lên.
Cục đá tránh thoát khỏi bàn tay của Dung Chiêu, ở trong phòng bay một vòng.
"Không có." Dung Chiêu lắc đầu.
"Cục đá này có thể cảm ứng được sao?" Vu Hoan nhìn cục đá còn nhiễm một chút kim quang.
Nàng không biết cục đá này... Dung Chiêu cũng chưa nói.
"Có thể."
Vu Hoan gật đầu, cũng không hỏi nhiều, lấy cục đá về lại trong lòng, nhảy xuống cửa sổ, bắt đầu lang thang trong Phủ Giang Thành.
Nàng cơ hồ đều lật tung Phủ Giang Thành lên, mà cục đá kia cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Thiên Nguyệt chết ở Phủ Giang Thành, mảnh nhỏ linh hồn lại không ở Phủ Giang Thành?
"Mảnh nhỏ linh hồn cũng sẽ di chuyển, thậm chí gặp được thân thể có thuộc tính tương hợp chín phần mười phần thì sẽ dung hợp vào nó." Hồn phách dung hợp vào cơ thể người khác, nếu quá yếu sẽ bị linh hồn bản thể mạt sát, nếu may mắn sống sót, cũng sẽ bởi vì sức mạnh quá yếu mà không có cách nào bá chiếm thân thể, thời gian lâu rồi cũng sẽ biến mất.
Mà muốn tách khỏi thì cơ hồ không có khả năng.
Vu Hoan tự hỏi: "Ly Hồn Thạch có thể không?"
Dung Chiêu nâng mi mắt, trên mặt lộ ra tia tươi cười rất nhỏ không dễ phát hiện.
Đúng vậy, trên tay nàng có Ly Hồn Thạch, Ly Hồn Thạch không chỉ có một công năng chặt đứt khế ước.
"Có thể."
Được Dung Chiêu khẳng định, tâm trạng nặng nề của Vu Hoan cuối cùng cũng giảm được một ít, nhưng mà vẫn phải tìm được hồn phách của Thiên Nguyệt nhanh hơn mới được.
Lang thang ở bên ngoài còn đỡ, lỡ như bị người khác mạt sát, thì vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được Thiên Nguyệt.
Vu Hoan lấy Phủ Giang Thành làm trung tâm, bắt đầu tìm kiếm ra bên ngoài.
Cũng may cách chuyện này xảy ra không lâu, hồn phách còn không có bay xa.
Ở trong rừng núi ngoài thành, tìm được hai mảnh nhỏ, mà trong những đám người tụ tập bên ngoài tìm được ba mảnh.
"Còn thiếu hai mảnh nhỏ nữa." Vu Hoan nhìn cục đá trong tay, bây giờ trên cục đá màu trắng đã xuất hiện vết rạn, chỗ bị vết rạn chia lìa không còn là màu trắng thuần khiết nữa, mà trong màu trắng có sương mù quanh quẩn.
Đó chính là tàn hồn.
Chỉnh cục đá, chỉ còn lại hai chỗ không có cái loại sương mù này.
Nói cách khác, chỉ còn lại hai mảnh nhỏ linh hồn.
Vu Hoan khép bàn tay lại, bao bọc lấy cục đá màu trắng.
Nhanh thôi...
"Đã xảy ra chuyện." Dung Chiêu trống không xuất hiện, chỉ nói một câu.
Vu Hoan thu cục đá lại, không quan tâm nói: "Xảy ra chuyện gì?" Mọi chuyện bây giờ đều không có gì quan trọng bằng Thiên Nguyệt.
"Có người có mảnh nhỏ linh hồn trên người xảy ra dị biến."
Vu Hoan nghi hoặc nhìn Dung Chiêu: "Không có cục đá chàng cũng có thể tìm được mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt?"
Dung Chiêu nhìn Vu Hoan thật sâu, trịnh trọng nói: "Ta là Sáng Thế Chi Kiếm."
Vu Hoan gật đầu, đúng vậy, nàng biết, sau đó?
Dung Chiêu thở dài, sao càng ngày càng ngốc thế?
Vu Hoan chớp chớp mắt, ánh mắt đó là gì hả?
Nàng...
Đờ mờ Sáng Thế Chi Kiếm!
Sao nàng quên điều này được chứ!
Hắn chính là chưởng quản mệnh cách của mọi người, nhìn mảnh nhỏ linh hồn của một người có gì khó?
Vu Hoan đi theo Dung Chiêu vào thành, Quý Bạch đã về, xảy ra chuyện như vậy, Quý Bạch thiếu chút nữa đã giết hết bọn người còn ở lại Phủ Giang Thành luôn rồi. Bây giờ Phủ Giang Thành đã phục hồi được không ít, nhưng lượng người dù sao cũng không nhiều như trước nữa.
Mà những người chết đi đó, có thể nhận đều nhận đi rồi, còn không ai nhận thì bị Quý Bạch hạ lệnh cho một mồi lửa.
Người chết ở cửa hàng Thịnh Gia, đa số đều có thân phận, chết thảm ở đây mà một người của cửa hàng Thịnh Gia không một người nào lộ diện, Quý Bạch đành phải đứng ra xử lý vụ này.
Dung Chiêu dẫn Vu Hoan đến một nơi cách cửa hàng Thịnh Gia không xa, đó là một tiểu viện.
Trong viện rất loạn, như là bị người ta phát tiết, vô cùng lộn xộn.
Vu Hoan còn chưa vào viện, đã nghe thấy tiếng thiếu nữ thét chói tai, ngay sau đó cửa phòng bị người ta mở ra, một thiếu nữ té lộn nhào từ bên trong ra ngoài.
Thiếu nữ gụt đầu, y phục trên người đều bị xé rách, khóc đến rối tinh rối mù, thất tha thất thểu chạy ra khỏi viện.
Vu Hoan và Dung Chiêu đứng ở cửa viện, chặn đường đi của thiếu nữ.
"Tránh ra..." Giọng của thiếu nữ run rẩy, nhưng khi nàng ta ngẩng đầu thấy rõ người trước mặt, dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Sao lại là nàng...
Vu Hoan không để ý đến thiếu nữ, vòng qua nàng ta đi vào bên trong.
Thiếu nữ nhìn thấy Vu Hoan không để ý đến mình, tay chân cùng lúc bò dậy chạy ra ngoài.
Nàng ta không muốn đợi ở đây nữa, nàng ta không muốn chết.
Vu Hoan còn chưa bước chân vào, mấy thứ đồ vật ở bên trong đã quăng ra, cùng với giọng nói kiệt lực rống giận: "Cút... các ngươi đều là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo!"
Vu Hoan khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cửa viện, vừa lúc nhìn thấy góc áo của thiếu nữ biến mất ở ngã rẻ.
Dung Chiêu bước vào trước, sau vài tiếng hét thì chỉ dư lại vài tiếng hừ hừ kiềm nén.
Bây giờ Vu Hoan mới thu hồi tầm mắt đi vào bên trong, trong phòng, một người nam nhân bị ánh sáng màu vàng trói buộc, trong miệng bị nhét mảnh vải, chỉ có thể phát ra âm thanh hừ hừ.
Vu Hoan: "..." Từ khi nào mà Dung Chiêu trở nên bạo lực như vậy?
Nhưng mà, nàng thích.
(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai