Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Chương 57: Tin tưởng hơn một chút?
161@-Cung Trĩ ngã vào ghế sô pha, nhắm hai mắt lại.
Nàng mới vừa nghe xong điện thoại của Thẩm Dĩnh, đối phương mời nàng đi gặp bạn cô ý. Trước đây cô cũng đã nói như vậy, lúc ấy Cung Trĩ còn có chút khó chịu. Mà bây giờ, Cung Trĩ ngẫm lại.
[Cứ cảm thấy thật kệch cỡm.]
Có lẽ vì Cung Trĩ cũng nhìn không thấu tâm tư của chính mình nên nhìn người khác cũng có thêm ít tâm tư.
Cung Trĩ than thở một tiếng, yên lặng bụm kín mặt mình. Là con người, thật phiền phức.
[Cô nói, Thẩm Dĩnh thích tôi à?] Cung Trĩ hỏi.
Hệ thống mù mịt: [Chúng tôi không hiểu tình cảm của sinh vật sống dựa trên carbon như các cô. Nhưng nếu nữ chính thích ký chủ, đó không phải là chuyện mọi người đều vui sao?]
Cung Trĩ thả tay xuống, mắt nàng toả sáng, chỉ mải nói chứ không thèm để ý đến hệ thống: [Thật ra có thích hay không đối với tôi bây giờ không quan trọng, dẫu sao tôi còn chưa hiểu cảm xúc của mình.]
Hệ thống: [...] Chắc vừa rồi nó nói chuyện với cái đầu gối.
Cung Trĩ ngồi dậy, nàng lại kéo ra đại cương. Bây giờ mọi thứ đều khác trước, nhưng cốt truyện vẫn sẽ tiến hành tập hợp dựa theo quỹ đạo cũ. Cung Trĩ lẳng lặng nhìn dòng chữ "Nam thứ thừa lúc vắng mà vào", nàng nhìn chăm chú chốc lát, khịt mũi cười khẩy, quay đầu đi phòng của mình.
An Chi tràn ngập tò mò về người mà bạn thân mình thích, mà Thẩm Dĩnh muốn mời Cung Trĩ, tất nhiên sẽ không đi chỗ nào cấp thấp. Họ hẹn ở một trung tâm mua sắm cao cấp gần khu trung tâm thành phố, An Chi lần đầu tiên tới chỗ như vậy, giương mắt liền trông thấy mấy khuôn mặt quen thuộc hình như từng thấy trên màn ảnh lớn, nàng vừa vui vẻ vừa hơi luống cuống, kéo cánh tay Thẩm Dĩnh không chịu buông.
Thẩm Dĩnh biết bạn thân là cái tính cách gì, cô sống lại một lần, có chút kháng cự đối với cử chỉ thân mật, chỉ bởi vì An Chi, cô cũng kiềm chế, gắng dành cho An Chi đôi chút an ủi tâm lý.
Cung Trĩ thấy chính là một màn này.
Người phụ nữ mặc đồ công sở cùng với cô bạn thân mặc đồ thoải mái, thậm chí có chút tùy ý.
Cung Trĩ hơi dừng chân lại, im lặng cúi đầu nhìn trang phục lộng lẫy của mình: [Tôi cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to.]
Hệ thống không hiểu: [Ký chủ rất đẹp mà.]
Mà ngay sau đó, Thẩm Dĩnh đã nhìn thấy Cung Trĩ, cô vẫy tay với Cung Trĩ. Cung Trĩ cũng chỉ đành nhắm mắt đi về phía Thẩm Dĩnh, trên mặt mang mỉm cười "chỉ cần mình không xấu hổ, sẽ là người khác xấu hổ".
An Chi trợn to mắt nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ thấp hơn Thẩm Dĩnh một tẹo, nhưng cao 1m65, rất phù hợp với con gái. Vừa không quá cao khiến người ta cảm thấy áp bức, cũng sẽ không quá thấp khiến người ta cảm thấy rất trẻ con. Ăn diện khắp người mẫu mới quý này, tôn lên thân hình khỏe đẹp, giày Martin giẫm vang lộc cộc, đi bộ như mang gió.
"Thật ngầu!" An Chi khẽ nói, nàng lại nhìn Thẩm Dĩnh bên cạnh.
Thẩm Dĩnh mặc đồ công sở, nhưng gương mặt thiên dịu dàng, vẻ mặt khi nhìn về phía Cung Trĩ càng thêm mềm mại, đem ra so sánh, Cung Trĩ có vẻ công khí hơn nhiều.
Đến khi ba người đứng chung một chỗ, ánh mắt Cung Trĩ quét qua An Chi kéo cánh tay Thẩm Dĩnh. An Chi còn chưa hoàn hồn, Thẩm Dĩnh đã lập tức rút tay về, mặt mỉm cười nhìn Cung Trĩ, giới thiệu cho hai người: "Đây là An Chi, là bạn thân của chị. Đây là Cung Trĩ, là..."
Thẩm Dĩnh hơi dừng lại, hai người khác đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cười: "Là Tiểu Cung đổng của chúng tớ."
Cung Trĩ liền hơi đỏ mặt. Gọi Tiểu Cung đổng như vậy, nghĩ thế nào cũng có chút không đứng đắn. Nàng ho nhẹ một tiếng, duỗi tay với An Chi: "Xin chào, chị gọi em Cung Trĩ là được."
An Chi nhìn dáng vẻ đứng đắn của Cung Trĩ, nghiêm chỉnh như khoác khôi giáp, vội vàng xoa xoa tay, bắt tay cúi người: "Chào em chào em, chị là An Chi."
Cung Trĩ cười, An Chi gần gũi như vậy để cho Cung Trĩ cảm thấy hoài niệm. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh, ánh mắt Thẩm Dĩnh cũng nhu hòa nhìn hai người họ.
Nếu như khi đó Thẩm Dĩnh không phát hiện mình không phải là nguyên thân, có lẽ cả đời này, cô cũng sẽ không để hai người họ gặp nhau. Dù có tha thứ thế nào đi chăng nữa, tổn thương mà kiếp trước nguyên thân đối với Thẩm Dĩnh vẫn tồn tại.
Cung Trĩ suy nghĩ, đi tới bên người Thẩm Dĩnh, khẽ nói: "Xin lỗi."
Nàng có chút hối hận, không có nói sớm hơn.
Thẩm Dĩnh liếc nhìn Cung Trĩ, dường như cô có chút kỳ quái, nhưng chẳng mấy chốc là hiểu được ý của Cung Trĩ, cô mỉm cười: "Em không có lỗi gì với chị."
Những tổn thương đó, những quá khứ đó, đều không phải do Cung Trĩ tạo thành.
Ngược lại là bây giờ Thẩm Dĩnh đối với Cung Trĩ, không có ý tốt.
An Chi nhìn Thẩm Dĩnh, lại nhìn Cung Trĩ, không nhịn được cắn môi mình một cái. Chuyện gì xảy ra, cái cảm giác không tài nào chen vào được này, làm cho nàng cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía An Chi, cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Đây là đang giục nàng làm việc!
An Chi hít sâu một hơi, nhìn về phía Cung Trĩ. Cung Trĩ quay đầu đối mặt với An Chi, cười: "Chị không phải là người thành phố A đúng không, em rành nơi này hơn. An Chi là muốn ăn cơm trước, hay là muốn đi dạo trước?"
Nói như thế nào đây? Lúc này, An Chi cảm thấy trên đầu Cung Trĩ sáng lấp lánh mấy cái chữ to "Chính cung ung dung".
Chơi một hồi liền chơi đến buổi tối, An Chi chỉ là người bình thường, lần này Cung Trĩ nắm bắt vô cùng đúng chỗ, không hề để cho An Chi mất tự nhiên. Cuối cùng, khi An Chi rốt cuộc nói phải về khách sạn, Cung Trĩ nói: "Ngồi xe của em đi."
An Chi nhìn Cung Trĩ ngồi tại ghế điều khiển, Thẩm Dĩnh thì ngồi lên ghế phụ một cách tự nhiên. An Chi tủi thân rúc vào chỗ ngồi phía sau, nhìn Thẩm Dĩnh mấy lần. Dường như Thẩm Dĩnh lúc này mới nhận ra, quay đầu nhìn An Chi cười: "Thói quen, xin lỗi."
An Chi:... Cậu cố ý, đừng tưởng rằng nàng nhìn không ra!!
Thẩm Dĩnh nhận ra được ánh mắt lên án của bạn thân, nghiêng đầu nháy mắt với An Chi. An Chi cắn khăn tay, đã như thế rồi, còn muốn nàng thăm dò cái gì? Đồ tồi, vội vàng quấn lấy nhau, đừng có hành hạ mắt của nàng.
Cung Trĩ xoay tay lái, đưa An Chi đến khách sạn mà nàng nói. An Chi xuống xe, nói cảm ơn với Cung Trĩ, nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cười, trên người toát ra nhẹ nhõm. Bộ dáng này những ngày qua An Chi chưa từng thấy.
Bạn thân của mình cất giấu tâm sự nặng nề, An Chi biết, đây là lý do nàng bỏ công việc của mình chạy tới tìm Thẩm Dĩnh. Không phải nàng chưa từng thử thăm dò, nhưng Thẩm Dĩnh không muốn nói, ban đầu, thậm chí cô ấy còn có chút bài xích mình. An Chi tốn rất nhiều công sức, lúc này mới khiến Thẩm Dĩnh trở nên vui vẻ một chút. Nhưng niềm vui mà nàng mang đến khác với Cung Trĩ.
Nàng có thể cảm giác được, Thẩm Dĩnh và Cung Trĩ, có lẽ có chung bí mật gì đó. Sự ăn ý của họ ngay cả một người bạn thân nhiều năm như nàng cũng không cách nào chen vào.
Nhưng An Chi vẫn vui cho Thẩm Dĩnh.
"Phải vui lên nha, Tiểu Dĩnh." An Chi nói.
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, nhìn bạn thân mỉm cười nói với mình, dáng dấp của nàng và dáng vẻ khi nàng chết thảm ở kiếp trước cứ thay đổi qua lại ngay trước mắt cô, đến khi Cung Trĩ im lặng đè xuống bàn tay của mình. Cảm giác ấm áp đó mới xua tan giá lạnh dâng lên đáy lòng, làm Thẩm Dĩnh hoàn toàn bừng tỉnh.
"Tớ sẽ." Thẩm Dĩnh trả lời, bàn tay cô lật ngửa lên, đan vào ngón tay Cung Trĩ.
An Chi bật cười: "Vậy thì tốt. Đúng rồi, có lúc, dũng cảm một chút cũng không có gì không tốt." Nói xong, nàng chớp chớp mắt với Thẩm Dĩnh, ý không cần nói cũng biết.
Thẩm Dĩnh không trả lời, An Chi liền phất phất tay, tạm biệt hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn bóng người tung tăng tiến vào cao ốc của An Chi, lúc này mới quay đầu. Đồng hồ trên xe hiện lên thời gian bây giờ "mười một giờ hai mươi".
"Lại quá giờ ngủ của em." Thẩm Dĩnh nói.
"Đã quen từ lâu." Cung Trĩ đầy kinh nghiệm thở dài, nàng mở máy đạp chân ga, "Nhưng không sao, trước đó ngủ rất nhiều, bây giờ trễ giờ ngủ cũng không buồn ngủ."
Thẩm Dĩnh à một tiếng: "Chị ở trong camera thấy em sờ mèo."
Cung Trĩ sững sờ, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, lại vội quay đầu nhìn đường phía trước, chẳng qua bên tai hơi đỏ: "Vậy, vậy à?"
"Ừ, rất đáng yêu."
Lỗ tai Cung Trĩ hoàn toàn đỏ.
Thế là Thẩm Dĩnh cười: "Chị đang nói về mèo."
Cung Trĩ ho khan một tiếng: "Ừ...Cũng được." Nàng hơi dừng lại, "Em cũng đang nói về mèo."
Một lát sau, Thẩm Dĩnh còn nói: "Xin lỗi."
Lần này, Cung Trĩ không trả lời, nàng biết Thẩm Dĩnh nói về chuyện máy nghe lén.
Trong xe yên tĩnh lại, dù đã khuya, nhưng dòng xe cộ bên ngoài vẫn dày đặc, đèn xe lưu động, khiến người ta cảm thấy như đặt mình vào trong một con sông ánh đèn. Mọi thứ bên ngoài vừa gần họ, cũng cách xa họ. Các nàng ở cùng một không gian bịt kín, khiến người ta cảm thấy gần gũi, thân mật một cách tự nhiên.
Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn tay mình.
Cô vừa mới nắm tay Cung Trĩ, lúc nhiệt độ cơ thể của đối phương ủ ấm mình, cô cũng cảm thấy cô độc và nhớ nhung. Trong ba ngày nay Cung Trĩ không có ở đây, cô không cảm thấy có gì khác lắm, công việc của cô rất nhiều, còn có An Chi ở bên nghĩ cách làm cô vui. Buổi tối về nhà, có mèo sưởi ấm, còn có mẹ gọi video.
Cô có thể cảm thấy yên bình từ nó.
Cô cũng cảm thấy như vậy rất tốt, một mình, cô đã quen từ lâu.
Đến khi hai tay nắm lấy nhau, cô mới biết mình đã nhớ Cung Trĩ rất lâu rồi. Có lẽ sự hoang tưởng sẽ bóp méo nhận thức về thời gian, cô nhận ra mình bao giờ cũng khẩn cầu được ở gần Cung Trĩ, nhớ nhung nhiệt độ cơ thể cùng mùi trứng sữa trên người đối phương.
Những điều này xoa dịu tinh thần luôn căng thẳng của cô, khiến cô cảm thấy như thể trái tim treo lơ lửng của mình có thể lắng xuống, cuối cùng bình tĩnh lại và trở thành một người bình thường.
"Chị rất nhớ em."
Giọng Thẩm Dĩnh vang lên trong buồng xe bịt kín, thanh âm không lớn, nhưng kiên định.
Cung Trĩ không nhịn được nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, ánh mắt của Thẩm Dĩnh luôn hướng về phía nàng, khi chạm mắt với Cung Trĩ, sẽ sáng lên: "Chị rất nhớ em."
Cô lại nói lần nữa.
"Em không phải người đó làm chị rất vui, chị cảm thấy giống như được ông trời yêu quý mà không phải chán ghét."
Thật là phạm quy. Cung Trĩ mím môi, nàng nghe nhịp tim của mình đập khác với bình thường.
"Chị...vẫn luôn là đứa trẻ được trời cao thiên vị."
Cung Trĩ không nhịn được nói. Nàng không thích cái giọng tự oán hận xót xa này của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cười, từ chối cho ý kiến, có lẽ Cung Trĩ nói đúng, nếu không sao cô có thể làm lại một đời? Sao có thể gặp được Cung Trĩ?
"Chị nên tin em một chút." Cung Trĩ nói.
Thẩm Dĩnh hơi dừng lại, chợt biết Cung Trĩ là đang đáp lại cô về chuyện máy nghe lén. Thẩm Dĩnh há miệng, nước mắt lại bỗng rớt xuống.
Cô cho rằng mình có thể ung dung ứng đối rất nhiều chuyện, sau khi trải qua gian khổ, cô cho rằng trái tim mình chắc như bàn thạch, không ngờ vẫn sẽ cảm động, rạn nứt, lộ ra bên trong mềm mại bởi vì sự chân thành của người trước mắt.
[Trị số hắc hóa 80]
Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Nàng mới vừa nghe xong điện thoại của Thẩm Dĩnh, đối phương mời nàng đi gặp bạn cô ý. Trước đây cô cũng đã nói như vậy, lúc ấy Cung Trĩ còn có chút khó chịu. Mà bây giờ, Cung Trĩ ngẫm lại.
[Cứ cảm thấy thật kệch cỡm.]
Có lẽ vì Cung Trĩ cũng nhìn không thấu tâm tư của chính mình nên nhìn người khác cũng có thêm ít tâm tư.
Cung Trĩ than thở một tiếng, yên lặng bụm kín mặt mình. Là con người, thật phiền phức.
[Cô nói, Thẩm Dĩnh thích tôi à?] Cung Trĩ hỏi.
Hệ thống mù mịt: [Chúng tôi không hiểu tình cảm của sinh vật sống dựa trên carbon như các cô. Nhưng nếu nữ chính thích ký chủ, đó không phải là chuyện mọi người đều vui sao?]
Cung Trĩ thả tay xuống, mắt nàng toả sáng, chỉ mải nói chứ không thèm để ý đến hệ thống: [Thật ra có thích hay không đối với tôi bây giờ không quan trọng, dẫu sao tôi còn chưa hiểu cảm xúc của mình.]
Hệ thống: [...] Chắc vừa rồi nó nói chuyện với cái đầu gối.
Cung Trĩ ngồi dậy, nàng lại kéo ra đại cương. Bây giờ mọi thứ đều khác trước, nhưng cốt truyện vẫn sẽ tiến hành tập hợp dựa theo quỹ đạo cũ. Cung Trĩ lẳng lặng nhìn dòng chữ "Nam thứ thừa lúc vắng mà vào", nàng nhìn chăm chú chốc lát, khịt mũi cười khẩy, quay đầu đi phòng của mình.
An Chi tràn ngập tò mò về người mà bạn thân mình thích, mà Thẩm Dĩnh muốn mời Cung Trĩ, tất nhiên sẽ không đi chỗ nào cấp thấp. Họ hẹn ở một trung tâm mua sắm cao cấp gần khu trung tâm thành phố, An Chi lần đầu tiên tới chỗ như vậy, giương mắt liền trông thấy mấy khuôn mặt quen thuộc hình như từng thấy trên màn ảnh lớn, nàng vừa vui vẻ vừa hơi luống cuống, kéo cánh tay Thẩm Dĩnh không chịu buông.
Thẩm Dĩnh biết bạn thân là cái tính cách gì, cô sống lại một lần, có chút kháng cự đối với cử chỉ thân mật, chỉ bởi vì An Chi, cô cũng kiềm chế, gắng dành cho An Chi đôi chút an ủi tâm lý.
Cung Trĩ thấy chính là một màn này.
Người phụ nữ mặc đồ công sở cùng với cô bạn thân mặc đồ thoải mái, thậm chí có chút tùy ý.
Cung Trĩ hơi dừng chân lại, im lặng cúi đầu nhìn trang phục lộng lẫy của mình: [Tôi cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to.]
Hệ thống không hiểu: [Ký chủ rất đẹp mà.]
Mà ngay sau đó, Thẩm Dĩnh đã nhìn thấy Cung Trĩ, cô vẫy tay với Cung Trĩ. Cung Trĩ cũng chỉ đành nhắm mắt đi về phía Thẩm Dĩnh, trên mặt mang mỉm cười "chỉ cần mình không xấu hổ, sẽ là người khác xấu hổ".
An Chi trợn to mắt nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ thấp hơn Thẩm Dĩnh một tẹo, nhưng cao 1m65, rất phù hợp với con gái. Vừa không quá cao khiến người ta cảm thấy áp bức, cũng sẽ không quá thấp khiến người ta cảm thấy rất trẻ con. Ăn diện khắp người mẫu mới quý này, tôn lên thân hình khỏe đẹp, giày Martin giẫm vang lộc cộc, đi bộ như mang gió.
"Thật ngầu!" An Chi khẽ nói, nàng lại nhìn Thẩm Dĩnh bên cạnh.
Thẩm Dĩnh mặc đồ công sở, nhưng gương mặt thiên dịu dàng, vẻ mặt khi nhìn về phía Cung Trĩ càng thêm mềm mại, đem ra so sánh, Cung Trĩ có vẻ công khí hơn nhiều.
Đến khi ba người đứng chung một chỗ, ánh mắt Cung Trĩ quét qua An Chi kéo cánh tay Thẩm Dĩnh. An Chi còn chưa hoàn hồn, Thẩm Dĩnh đã lập tức rút tay về, mặt mỉm cười nhìn Cung Trĩ, giới thiệu cho hai người: "Đây là An Chi, là bạn thân của chị. Đây là Cung Trĩ, là..."
Thẩm Dĩnh hơi dừng lại, hai người khác đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cười: "Là Tiểu Cung đổng của chúng tớ."
Cung Trĩ liền hơi đỏ mặt. Gọi Tiểu Cung đổng như vậy, nghĩ thế nào cũng có chút không đứng đắn. Nàng ho nhẹ một tiếng, duỗi tay với An Chi: "Xin chào, chị gọi em Cung Trĩ là được."
An Chi nhìn dáng vẻ đứng đắn của Cung Trĩ, nghiêm chỉnh như khoác khôi giáp, vội vàng xoa xoa tay, bắt tay cúi người: "Chào em chào em, chị là An Chi."
Cung Trĩ cười, An Chi gần gũi như vậy để cho Cung Trĩ cảm thấy hoài niệm. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh, ánh mắt Thẩm Dĩnh cũng nhu hòa nhìn hai người họ.
Nếu như khi đó Thẩm Dĩnh không phát hiện mình không phải là nguyên thân, có lẽ cả đời này, cô cũng sẽ không để hai người họ gặp nhau. Dù có tha thứ thế nào đi chăng nữa, tổn thương mà kiếp trước nguyên thân đối với Thẩm Dĩnh vẫn tồn tại.
Cung Trĩ suy nghĩ, đi tới bên người Thẩm Dĩnh, khẽ nói: "Xin lỗi."
Nàng có chút hối hận, không có nói sớm hơn.
Thẩm Dĩnh liếc nhìn Cung Trĩ, dường như cô có chút kỳ quái, nhưng chẳng mấy chốc là hiểu được ý của Cung Trĩ, cô mỉm cười: "Em không có lỗi gì với chị."
Những tổn thương đó, những quá khứ đó, đều không phải do Cung Trĩ tạo thành.
Ngược lại là bây giờ Thẩm Dĩnh đối với Cung Trĩ, không có ý tốt.
An Chi nhìn Thẩm Dĩnh, lại nhìn Cung Trĩ, không nhịn được cắn môi mình một cái. Chuyện gì xảy ra, cái cảm giác không tài nào chen vào được này, làm cho nàng cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba.
Thẩm Dĩnh nhìn về phía An Chi, cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Đây là đang giục nàng làm việc!
An Chi hít sâu một hơi, nhìn về phía Cung Trĩ. Cung Trĩ quay đầu đối mặt với An Chi, cười: "Chị không phải là người thành phố A đúng không, em rành nơi này hơn. An Chi là muốn ăn cơm trước, hay là muốn đi dạo trước?"
Nói như thế nào đây? Lúc này, An Chi cảm thấy trên đầu Cung Trĩ sáng lấp lánh mấy cái chữ to "Chính cung ung dung".
Chơi một hồi liền chơi đến buổi tối, An Chi chỉ là người bình thường, lần này Cung Trĩ nắm bắt vô cùng đúng chỗ, không hề để cho An Chi mất tự nhiên. Cuối cùng, khi An Chi rốt cuộc nói phải về khách sạn, Cung Trĩ nói: "Ngồi xe của em đi."
An Chi nhìn Cung Trĩ ngồi tại ghế điều khiển, Thẩm Dĩnh thì ngồi lên ghế phụ một cách tự nhiên. An Chi tủi thân rúc vào chỗ ngồi phía sau, nhìn Thẩm Dĩnh mấy lần. Dường như Thẩm Dĩnh lúc này mới nhận ra, quay đầu nhìn An Chi cười: "Thói quen, xin lỗi."
An Chi:... Cậu cố ý, đừng tưởng rằng nàng nhìn không ra!!
Thẩm Dĩnh nhận ra được ánh mắt lên án của bạn thân, nghiêng đầu nháy mắt với An Chi. An Chi cắn khăn tay, đã như thế rồi, còn muốn nàng thăm dò cái gì? Đồ tồi, vội vàng quấn lấy nhau, đừng có hành hạ mắt của nàng.
Cung Trĩ xoay tay lái, đưa An Chi đến khách sạn mà nàng nói. An Chi xuống xe, nói cảm ơn với Cung Trĩ, nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cười, trên người toát ra nhẹ nhõm. Bộ dáng này những ngày qua An Chi chưa từng thấy.
Bạn thân của mình cất giấu tâm sự nặng nề, An Chi biết, đây là lý do nàng bỏ công việc của mình chạy tới tìm Thẩm Dĩnh. Không phải nàng chưa từng thử thăm dò, nhưng Thẩm Dĩnh không muốn nói, ban đầu, thậm chí cô ấy còn có chút bài xích mình. An Chi tốn rất nhiều công sức, lúc này mới khiến Thẩm Dĩnh trở nên vui vẻ một chút. Nhưng niềm vui mà nàng mang đến khác với Cung Trĩ.
Nàng có thể cảm giác được, Thẩm Dĩnh và Cung Trĩ, có lẽ có chung bí mật gì đó. Sự ăn ý của họ ngay cả một người bạn thân nhiều năm như nàng cũng không cách nào chen vào.
Nhưng An Chi vẫn vui cho Thẩm Dĩnh.
"Phải vui lên nha, Tiểu Dĩnh." An Chi nói.
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, nhìn bạn thân mỉm cười nói với mình, dáng dấp của nàng và dáng vẻ khi nàng chết thảm ở kiếp trước cứ thay đổi qua lại ngay trước mắt cô, đến khi Cung Trĩ im lặng đè xuống bàn tay của mình. Cảm giác ấm áp đó mới xua tan giá lạnh dâng lên đáy lòng, làm Thẩm Dĩnh hoàn toàn bừng tỉnh.
"Tớ sẽ." Thẩm Dĩnh trả lời, bàn tay cô lật ngửa lên, đan vào ngón tay Cung Trĩ.
An Chi bật cười: "Vậy thì tốt. Đúng rồi, có lúc, dũng cảm một chút cũng không có gì không tốt." Nói xong, nàng chớp chớp mắt với Thẩm Dĩnh, ý không cần nói cũng biết.
Thẩm Dĩnh không trả lời, An Chi liền phất phất tay, tạm biệt hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn bóng người tung tăng tiến vào cao ốc của An Chi, lúc này mới quay đầu. Đồng hồ trên xe hiện lên thời gian bây giờ "mười một giờ hai mươi".
"Lại quá giờ ngủ của em." Thẩm Dĩnh nói.
"Đã quen từ lâu." Cung Trĩ đầy kinh nghiệm thở dài, nàng mở máy đạp chân ga, "Nhưng không sao, trước đó ngủ rất nhiều, bây giờ trễ giờ ngủ cũng không buồn ngủ."
Thẩm Dĩnh à một tiếng: "Chị ở trong camera thấy em sờ mèo."
Cung Trĩ sững sờ, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, lại vội quay đầu nhìn đường phía trước, chẳng qua bên tai hơi đỏ: "Vậy, vậy à?"
"Ừ, rất đáng yêu."
Lỗ tai Cung Trĩ hoàn toàn đỏ.
Thế là Thẩm Dĩnh cười: "Chị đang nói về mèo."
Cung Trĩ ho khan một tiếng: "Ừ...Cũng được." Nàng hơi dừng lại, "Em cũng đang nói về mèo."
Một lát sau, Thẩm Dĩnh còn nói: "Xin lỗi."
Lần này, Cung Trĩ không trả lời, nàng biết Thẩm Dĩnh nói về chuyện máy nghe lén.
Trong xe yên tĩnh lại, dù đã khuya, nhưng dòng xe cộ bên ngoài vẫn dày đặc, đèn xe lưu động, khiến người ta cảm thấy như đặt mình vào trong một con sông ánh đèn. Mọi thứ bên ngoài vừa gần họ, cũng cách xa họ. Các nàng ở cùng một không gian bịt kín, khiến người ta cảm thấy gần gũi, thân mật một cách tự nhiên.
Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn tay mình.
Cô vừa mới nắm tay Cung Trĩ, lúc nhiệt độ cơ thể của đối phương ủ ấm mình, cô cũng cảm thấy cô độc và nhớ nhung. Trong ba ngày nay Cung Trĩ không có ở đây, cô không cảm thấy có gì khác lắm, công việc của cô rất nhiều, còn có An Chi ở bên nghĩ cách làm cô vui. Buổi tối về nhà, có mèo sưởi ấm, còn có mẹ gọi video.
Cô có thể cảm thấy yên bình từ nó.
Cô cũng cảm thấy như vậy rất tốt, một mình, cô đã quen từ lâu.
Đến khi hai tay nắm lấy nhau, cô mới biết mình đã nhớ Cung Trĩ rất lâu rồi. Có lẽ sự hoang tưởng sẽ bóp méo nhận thức về thời gian, cô nhận ra mình bao giờ cũng khẩn cầu được ở gần Cung Trĩ, nhớ nhung nhiệt độ cơ thể cùng mùi trứng sữa trên người đối phương.
Những điều này xoa dịu tinh thần luôn căng thẳng của cô, khiến cô cảm thấy như thể trái tim treo lơ lửng của mình có thể lắng xuống, cuối cùng bình tĩnh lại và trở thành một người bình thường.
"Chị rất nhớ em."
Giọng Thẩm Dĩnh vang lên trong buồng xe bịt kín, thanh âm không lớn, nhưng kiên định.
Cung Trĩ không nhịn được nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, ánh mắt của Thẩm Dĩnh luôn hướng về phía nàng, khi chạm mắt với Cung Trĩ, sẽ sáng lên: "Chị rất nhớ em."
Cô lại nói lần nữa.
"Em không phải người đó làm chị rất vui, chị cảm thấy giống như được ông trời yêu quý mà không phải chán ghét."
Thật là phạm quy. Cung Trĩ mím môi, nàng nghe nhịp tim của mình đập khác với bình thường.
"Chị...vẫn luôn là đứa trẻ được trời cao thiên vị."
Cung Trĩ không nhịn được nói. Nàng không thích cái giọng tự oán hận xót xa này của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cười, từ chối cho ý kiến, có lẽ Cung Trĩ nói đúng, nếu không sao cô có thể làm lại một đời? Sao có thể gặp được Cung Trĩ?
"Chị nên tin em một chút." Cung Trĩ nói.
Thẩm Dĩnh hơi dừng lại, chợt biết Cung Trĩ là đang đáp lại cô về chuyện máy nghe lén. Thẩm Dĩnh há miệng, nước mắt lại bỗng rớt xuống.
Cô cho rằng mình có thể ung dung ứng đối rất nhiều chuyện, sau khi trải qua gian khổ, cô cho rằng trái tim mình chắc như bàn thạch, không ngờ vẫn sẽ cảm động, rạn nứt, lộ ra bên trong mềm mại bởi vì sự chân thành của người trước mắt.
[Trị số hắc hóa 80]
Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Đánh giá:
Truyện Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Story
Chương 57: Tin tưởng hơn một chút?
10.0/10 từ 10 lượt.