Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Chương 10: Mất mặt?
141@-Cung Trĩ im lặng, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, mỉm cười: "Nếu tôi theo dõi cô, thì làm sao?"
Hệ thống: [...Ký chủ, cô như vậy sẽ có vẻ rất biến thái.]
[Im miệng! Chỉ cần tôi không xấu hổ, sẽ là người khác xấu hổ!]
Thẩm Dĩnh quả thật bị kinh hãi bởi phát ngôn mặt dày vô sỉ của Cung Trĩ, cô nhăn mày: "Này...cô..."
"Tôi làm sao?" Cung Trĩ nhướng mày, nàng đã nhận ra ý muốn rút lui của Thẩm Dĩnh, vốn dĩ có một chút xấu hổ nhất thời tiêu tán, đều biến thành chuyện đương nhiên: "Cô có gì đáng giá để tôi theo dõi sao? Tôi còn cần hộc máu đi theo dõi cô? Hử?"
Càng nói, Cung Trĩ lại càng thấy chính mình nói đúng, không nhịn được gật gù.
Thẩm Dĩnh muốn nói lại thôi, cô bây giờ dĩ nhiên không đáng giá gì để Cung Trĩ lo nghĩ. Nhưng kiếp trước, cô có thể trả thù Cung gia, đương nhiên không chỉ là dựa vào một mình cô...
Cô rũ mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn im miệng.
Cung Trĩ lật về một ván, trong lòng rất là vui vẻ, nàng kéo phanh tay, khởi động xe, hành động lưu loát. Chiếc xe rất nhanh liền hòa vào trong dòng xe chạy, bầu trời đã loáng thoáng tối tăm, nhưng phương hướng các nàng đi là hướng ngược lại, vì vậy chân trời vẫn còn trắng đến phát sáng, tựa như các nàng đang liều mạng né tránh bóng tối buông xuống, chạy về phía mặt trời.
Cung Trĩ lúc lái xe rất chuyên tâm, không hề liếc nhìn Thẩm Dĩnh lấy một cái.
Thẩm Dĩnh ban đầu có chút khẩn trương, dần dần, dường như cũng thả lỏng, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cảnh đường phố chảy xuôi ngoài cửa sổ vừa quen thuộc vừa xa lạ, lòng cô giống như vẫn còn đang bất an điều gì, bệnh của mẹ cô rốt cuộc có thể thở phào một hơi, nhưng cô biết, nếu như muốn thay đổi vận mệnh của mình, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Rất nhiều người, cô cũng cần sớm đi tiếp xúc.
Từ từ, cô nhắm hai mắt lại.
Trong mơ tựa như là một bãi cát lún, cô vô số lần muốn tránh thoát hướng về phía trước, nhưng mỗi một lần, bao giờ cũng thật nhiều trùng hợp khó hiểu xuất hiện, sau đó kéo theo cô không ngừng chìm xuống, cứ thế chìm xuống.
Cho đến khi bóng tối bao bọc lấy cô.
Cho đến khi cô không còn nhìn thấy một tia sáng nào.
Thẩm Dĩnh cố gắng hít thở, giãy giụa, cuối cùng đột nhiên mở mắt ra.
Cảnh sắc trước mắt mờ tối, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy đèn đường phía trước nho nhỏ, mờ vàng.
Ánh đèn chiếu sáng con đường, cùng với căn nhà hai tầng đằng trước phát ra ánh sáng nhạt.
Đây là cảnh sắc hoàn toàn khác lúc trước khi nhắm mắt, để cho Thẩm Dĩnh cảnh giác trong vô thức, cô vùng mình, nghe thấy thanh âm nho nhỏ, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy được Cung Trĩ.
Cô vẫn còn ở trong xe, ngồi ở trên ghế phụ.
Mà Cung Trĩ vẫn còn ngồi ở ghế lái, trong xe tối om, chỉ có ánh sáng nhạt của di động trong tay Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh nhìn lướt qua, trên đó viết hai chữ "anh trai".
Là Cung Dực.
Nhớ tới cái tên đó, Thẩm Dĩnh có cảm giác chết lặng. Lưu luyến, vui sướng, yêu thương, thống hận của trước kia, dường như đều bị rửa sạch khi làm lại tất cả.
Cô không để ý đến cái tên đó, chỉ nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ đeo tai nghe bluetooth, tai nghe cách âm chống ồn hiệu quả không tồi, Thẩm Dĩnh không nghe được một chút thanh âm.
Nhưng Cung Trĩ chú ý tới ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng giơ lên ngón tay đặt ở trên môi mình, làm một động tác tay giữ im lặng.
Rõ ràng là cái động tác đơn giản, nhưng kết hợp với vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn và hơi bất đắc dĩ của Cung Trĩ, trông dí dỏm hơn rất nhiều. Thẩm Dĩnh bèn thu hồi tầm mắt, ngây người nhìn về phía trước.
Sau một tiếng vang nhỏ, Cung Trĩ bật đèn nóc xe.
Ánh đèn nhu hòa tức thời xua tan bóng tối xung quanh, nhưng đột nhiên sáng lên làm cho Thẩm Dĩnh thậm chí theo bản năng muốn ngăn cản một chút ánh sáng. Sau đó trên trán của cô liền bị một bàn tay mềm mại chặn lại.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu, nhìn thấy Cung Trĩ đang nhìn cô.
Cung Trĩ thấy Thẩm Dĩnh nhìn qua, bèn hơi giơ tay lên, thấy cô đã thích ứng ánh sáng này rồi mới thu tay về.
Thẩm Dĩnh hơi sững sờ, kiếp này lần nữa lại làm quen với Cung Trĩ, tính tới tính lui mới hai ngày, nhưng cách săn sóc khó hiểu này của đối phương cô đã cảm thụ nhiều lần. Mà trong trí nhớ của cô, cô gái kiêu căng kia xưa nay sẽ không như vậy...
Tại sao? Là bởi vì đối phương muốn biết gì từ chỗ mình sao?
"Anh...em với Ông Nam, anh tin ai hơn?"
Giọng của Cung Trĩ để cho Thẩm Dĩnh hoàn hồn lại. Mà Cung Trĩ vốn dĩ nhíu mày, giờ phút này hơi nhướng lên, làm khuôn mặt đáng yêu hiện lên một chút sắc bén: "Người này, em nói em muốn là em muốn. Bây giờ anh hỏi nhiều như vậy, là muốn giành với em sao?"
Hệ thống hân hoan ở trong đầu Cung Trĩ vỗ tay: [Ký chủ thật là khí phách! Nữ chính nhất định sẽ yêu cô.]
[Nói nhăng gì đó, tôi cũng không thích phụ nữ.] Cung Trĩ không nhịn được ở trong đầu ngắt lời hệ thống, làm nàng nói chuyện ngừng lại một lúc khả nghi.
[Thế ký chủ thích mẫu đàn ông như thế nào?]
Cung Trĩ rất lạnh nhạt: [Không có, tôi vô tính luyến.]
Hệ thống còn muốn nói điều gì, Cung Trĩ nhướng mày một cái, liền che chắn hệ thống.
Nàng ngừng một lúc hình như khiến cho anh nàng hiểu lầm cái gì, nàng nghe thấy Cung Dực cười một tiếng: "Anh chưa từng muốn giành với em, nhưng em gái à, loại chuyện này, truyền đi cũng không tốt cho thanh danh của em. Bao nuôi phụ nữ, nói sao cho phải."
"Em không phải bao nuôi, em ký hợp đồng thuê chính thức." Đã không còn tiếng ồn từ hệ thống, Cung Trĩ trả lời cũng lưu loát rất nhiều, "Cô ấy sẽ làm việc cho em, sáng tạo giá trị cùng lợi ích."
"Rồi rồi, vậy em gái, em thật sự tin tưởng cô ta đáng tiền như thế sao? Năm triệu? Cho dù là anh bỏ ra số tiền này, đều sẽ bị lão gia tử mắng một trận, vậy còn em?"
Cung Trĩ sầm mặt, nội tâm nàng là một người tính tình quật cường, nếu không xưa kia cũng sẽ không khiến cho chính mình lao lực chết trên bàn làm việc. Tay nàng nắm chặt điện thoại, nói từng chữ một: "Cô ấy có thể, em tin tưởng cô ấy có thể. Cho em năm năm, em sẽ làm giá trị của cô ấy tăng lên gấp đôi."
Cung Dực dường như cũng bị Cung Trĩ kinh động, hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Nói mạnh miệng là không được. Đoán chừng mấy ngày nay ba mẹ sẽ tìm em nói chuyện. Nếu em còn kiên trì như vậy, sau đó sẽ thật sự trở thành trò cười. Em nghe anh, anh giúp em bù đắp số tiền này. Anh cũng không giành với em, nhưng em không được quá gần gũi với cô ta. Mới hai ngày, em với Ông Nam đều tới chỗ anh nhiễu sự, ả đàn bà này tâm cơ không cạn."
"Không cần!" Cung Trĩ trả lời như đinh đóng cột, "Chính em sẽ nói rõ với ba mẹ."
Nói xong, nàng lập tức cúp điện thoại.
Cung Trĩ nghe tiếng hít thở của mình trong buồng xe yên tĩnh hình như có hơi lớn. Nàng cố gắng thở một hơi, quay đầu thấy ánh mắt của Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh dường như không nghĩ tới Cung Trĩ sẽ nhìn về phía mình, trong nháy mắt trong mắt xẹt qua một chút hốt hoảng. Cô rất nhanh trấn định lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cung Trĩ trầm ngâm, vẫn quyết định nói rõ đầu đuôi cho Thẩm Dĩnh: "Tôi cho cô thời gian năm năm, cô có thế làm cho giá trị của mình tăng lên gấp đôi không?"
Thẩm Dĩnh sững sờ, ngay sau đó liền hiểu. Nếu trước khi sống lại cô nghe thấy nói như vậy, cô tất nhiên sẽ sợ hãi và hốt hoảng, mà bây giờ, cô lại nở nụ cười nhạt, nói: "Chỉ cần cái bệ đủ lớn."
Mặt mũi căng thẳng của Cung Trĩ tức thì giãn ra, nàng nở nụ cười, ở dưới ánh đèn, nét mặt tươi cười đó trông sáng rỡ hẳn lên: "Cái này cô yên tâm giao cho tôi là được rồi."
Tin tưởng sao? Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, cô bé này rất khác trong trí nhớ, cô không biết mục đích của đối phương, cũng không biết mình có nên tin tưởng hay không.
Nhưng lúc này đây, dù sao cô cũng có cảm giác thở phào, đối phương giống như là một giá đỡ kiên cố chống đỡ cô, để cô có cảm giác làm việc hẳn hoi. Không phải con chim hoàng yến đặt ở trong lồng treo trên không trung thưởng thức, cũng không cần đi bán giọng nói và thân thể của mình mua vui cho người khác.
Quỷ thần xui khiến, Thẩm Dĩnh gật đầu một cái.
[Trị số hắc hóa 93.9]
Cung Trĩ lập tức cười vui vẻ hơn, dĩ nhiên, không có cái 0.9 đó, nàng sẽ càng vui vẻ hơn.
Nàng khởi động xe: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi dẫn cô đi công ty dạo một vòng trước..."
Đang nói hứng khởi, điện thoại của Cung Trĩ một lần nữa vang lên, Cung Trĩ không thèm để ý chút nào mở ra. Tiếng gào to ào ào trong điện thoại gần như muốn xuyên thấu màng nhĩ của Cung Trĩ, cũng rõ ràng truyền tới tai Thẩm Dĩnh.
"Chị em của tớ à! Cậu cúp cua hai ngày! Có biết Diệt Tuyệt sư thái đều muốn giết người rồi không, chính là kiểu thấy cậu liền tàn sát đó!!!"
Cung Trĩ sững sờ, nàng rốt cuộc nhớ ra, nàng, năm nay hai mươi đang là sinh viên, không học hành đàng hoàng đã hai ngày. Nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Dĩnh.
Lời hung hãn nàng vừa nói trong nháy mắt đều biến thành lời nói huênh hoang của học sinh.
Trong chớp nhoáng, Cung Trĩ cảm thấy như trời sập, mặt đen ngòm, cho dù trị số hắc hóa giảm xuống cũng không cách nào vãn hồi mạng của nàng.
============================
Day 10 Nhật ký của Cung Trĩ
Tôi chính là cái bệ tốt để đặt chân!!
Nếu như không đi học thì tốt hơn...
Day 10 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
Nàng có mục đích gì?
Nàng không phải là muốn hại mình?
... Chẳng qua có chút đáng yêu là được rồi
Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Hệ thống: [...Ký chủ, cô như vậy sẽ có vẻ rất biến thái.]
[Im miệng! Chỉ cần tôi không xấu hổ, sẽ là người khác xấu hổ!]
Thẩm Dĩnh quả thật bị kinh hãi bởi phát ngôn mặt dày vô sỉ của Cung Trĩ, cô nhăn mày: "Này...cô..."
"Tôi làm sao?" Cung Trĩ nhướng mày, nàng đã nhận ra ý muốn rút lui của Thẩm Dĩnh, vốn dĩ có một chút xấu hổ nhất thời tiêu tán, đều biến thành chuyện đương nhiên: "Cô có gì đáng giá để tôi theo dõi sao? Tôi còn cần hộc máu đi theo dõi cô? Hử?"
Càng nói, Cung Trĩ lại càng thấy chính mình nói đúng, không nhịn được gật gù.
Thẩm Dĩnh muốn nói lại thôi, cô bây giờ dĩ nhiên không đáng giá gì để Cung Trĩ lo nghĩ. Nhưng kiếp trước, cô có thể trả thù Cung gia, đương nhiên không chỉ là dựa vào một mình cô...
Cô rũ mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn im miệng.
Cung Trĩ lật về một ván, trong lòng rất là vui vẻ, nàng kéo phanh tay, khởi động xe, hành động lưu loát. Chiếc xe rất nhanh liền hòa vào trong dòng xe chạy, bầu trời đã loáng thoáng tối tăm, nhưng phương hướng các nàng đi là hướng ngược lại, vì vậy chân trời vẫn còn trắng đến phát sáng, tựa như các nàng đang liều mạng né tránh bóng tối buông xuống, chạy về phía mặt trời.
Cung Trĩ lúc lái xe rất chuyên tâm, không hề liếc nhìn Thẩm Dĩnh lấy một cái.
Thẩm Dĩnh ban đầu có chút khẩn trương, dần dần, dường như cũng thả lỏng, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cảnh đường phố chảy xuôi ngoài cửa sổ vừa quen thuộc vừa xa lạ, lòng cô giống như vẫn còn đang bất an điều gì, bệnh của mẹ cô rốt cuộc có thể thở phào một hơi, nhưng cô biết, nếu như muốn thay đổi vận mệnh của mình, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Rất nhiều người, cô cũng cần sớm đi tiếp xúc.
Từ từ, cô nhắm hai mắt lại.
Trong mơ tựa như là một bãi cát lún, cô vô số lần muốn tránh thoát hướng về phía trước, nhưng mỗi một lần, bao giờ cũng thật nhiều trùng hợp khó hiểu xuất hiện, sau đó kéo theo cô không ngừng chìm xuống, cứ thế chìm xuống.
Cho đến khi bóng tối bao bọc lấy cô.
Cho đến khi cô không còn nhìn thấy một tia sáng nào.
Thẩm Dĩnh cố gắng hít thở, giãy giụa, cuối cùng đột nhiên mở mắt ra.
Cảnh sắc trước mắt mờ tối, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy đèn đường phía trước nho nhỏ, mờ vàng.
Ánh đèn chiếu sáng con đường, cùng với căn nhà hai tầng đằng trước phát ra ánh sáng nhạt.
Đây là cảnh sắc hoàn toàn khác lúc trước khi nhắm mắt, để cho Thẩm Dĩnh cảnh giác trong vô thức, cô vùng mình, nghe thấy thanh âm nho nhỏ, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy được Cung Trĩ.
Cô vẫn còn ở trong xe, ngồi ở trên ghế phụ.
Mà Cung Trĩ vẫn còn ngồi ở ghế lái, trong xe tối om, chỉ có ánh sáng nhạt của di động trong tay Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh nhìn lướt qua, trên đó viết hai chữ "anh trai".
Là Cung Dực.
Nhớ tới cái tên đó, Thẩm Dĩnh có cảm giác chết lặng. Lưu luyến, vui sướng, yêu thương, thống hận của trước kia, dường như đều bị rửa sạch khi làm lại tất cả.
Cô không để ý đến cái tên đó, chỉ nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ đeo tai nghe bluetooth, tai nghe cách âm chống ồn hiệu quả không tồi, Thẩm Dĩnh không nghe được một chút thanh âm.
Nhưng Cung Trĩ chú ý tới ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng giơ lên ngón tay đặt ở trên môi mình, làm một động tác tay giữ im lặng.
Rõ ràng là cái động tác đơn giản, nhưng kết hợp với vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn và hơi bất đắc dĩ của Cung Trĩ, trông dí dỏm hơn rất nhiều. Thẩm Dĩnh bèn thu hồi tầm mắt, ngây người nhìn về phía trước.
Sau một tiếng vang nhỏ, Cung Trĩ bật đèn nóc xe.
Ánh đèn nhu hòa tức thời xua tan bóng tối xung quanh, nhưng đột nhiên sáng lên làm cho Thẩm Dĩnh thậm chí theo bản năng muốn ngăn cản một chút ánh sáng. Sau đó trên trán của cô liền bị một bàn tay mềm mại chặn lại.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu, nhìn thấy Cung Trĩ đang nhìn cô.
Cung Trĩ thấy Thẩm Dĩnh nhìn qua, bèn hơi giơ tay lên, thấy cô đã thích ứng ánh sáng này rồi mới thu tay về.
Thẩm Dĩnh hơi sững sờ, kiếp này lần nữa lại làm quen với Cung Trĩ, tính tới tính lui mới hai ngày, nhưng cách săn sóc khó hiểu này của đối phương cô đã cảm thụ nhiều lần. Mà trong trí nhớ của cô, cô gái kiêu căng kia xưa nay sẽ không như vậy...
Tại sao? Là bởi vì đối phương muốn biết gì từ chỗ mình sao?
"Anh...em với Ông Nam, anh tin ai hơn?"
Giọng của Cung Trĩ để cho Thẩm Dĩnh hoàn hồn lại. Mà Cung Trĩ vốn dĩ nhíu mày, giờ phút này hơi nhướng lên, làm khuôn mặt đáng yêu hiện lên một chút sắc bén: "Người này, em nói em muốn là em muốn. Bây giờ anh hỏi nhiều như vậy, là muốn giành với em sao?"
Hệ thống hân hoan ở trong đầu Cung Trĩ vỗ tay: [Ký chủ thật là khí phách! Nữ chính nhất định sẽ yêu cô.]
[Nói nhăng gì đó, tôi cũng không thích phụ nữ.] Cung Trĩ không nhịn được ở trong đầu ngắt lời hệ thống, làm nàng nói chuyện ngừng lại một lúc khả nghi.
[Thế ký chủ thích mẫu đàn ông như thế nào?]
Cung Trĩ rất lạnh nhạt: [Không có, tôi vô tính luyến.]
Hệ thống còn muốn nói điều gì, Cung Trĩ nhướng mày một cái, liền che chắn hệ thống.
Nàng ngừng một lúc hình như khiến cho anh nàng hiểu lầm cái gì, nàng nghe thấy Cung Dực cười một tiếng: "Anh chưa từng muốn giành với em, nhưng em gái à, loại chuyện này, truyền đi cũng không tốt cho thanh danh của em. Bao nuôi phụ nữ, nói sao cho phải."
"Em không phải bao nuôi, em ký hợp đồng thuê chính thức." Đã không còn tiếng ồn từ hệ thống, Cung Trĩ trả lời cũng lưu loát rất nhiều, "Cô ấy sẽ làm việc cho em, sáng tạo giá trị cùng lợi ích."
"Rồi rồi, vậy em gái, em thật sự tin tưởng cô ta đáng tiền như thế sao? Năm triệu? Cho dù là anh bỏ ra số tiền này, đều sẽ bị lão gia tử mắng một trận, vậy còn em?"
Cung Trĩ sầm mặt, nội tâm nàng là một người tính tình quật cường, nếu không xưa kia cũng sẽ không khiến cho chính mình lao lực chết trên bàn làm việc. Tay nàng nắm chặt điện thoại, nói từng chữ một: "Cô ấy có thể, em tin tưởng cô ấy có thể. Cho em năm năm, em sẽ làm giá trị của cô ấy tăng lên gấp đôi."
Cung Dực dường như cũng bị Cung Trĩ kinh động, hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Nói mạnh miệng là không được. Đoán chừng mấy ngày nay ba mẹ sẽ tìm em nói chuyện. Nếu em còn kiên trì như vậy, sau đó sẽ thật sự trở thành trò cười. Em nghe anh, anh giúp em bù đắp số tiền này. Anh cũng không giành với em, nhưng em không được quá gần gũi với cô ta. Mới hai ngày, em với Ông Nam đều tới chỗ anh nhiễu sự, ả đàn bà này tâm cơ không cạn."
"Không cần!" Cung Trĩ trả lời như đinh đóng cột, "Chính em sẽ nói rõ với ba mẹ."
Nói xong, nàng lập tức cúp điện thoại.
Cung Trĩ nghe tiếng hít thở của mình trong buồng xe yên tĩnh hình như có hơi lớn. Nàng cố gắng thở một hơi, quay đầu thấy ánh mắt của Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh dường như không nghĩ tới Cung Trĩ sẽ nhìn về phía mình, trong nháy mắt trong mắt xẹt qua một chút hốt hoảng. Cô rất nhanh trấn định lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cung Trĩ trầm ngâm, vẫn quyết định nói rõ đầu đuôi cho Thẩm Dĩnh: "Tôi cho cô thời gian năm năm, cô có thế làm cho giá trị của mình tăng lên gấp đôi không?"
Thẩm Dĩnh sững sờ, ngay sau đó liền hiểu. Nếu trước khi sống lại cô nghe thấy nói như vậy, cô tất nhiên sẽ sợ hãi và hốt hoảng, mà bây giờ, cô lại nở nụ cười nhạt, nói: "Chỉ cần cái bệ đủ lớn."
Mặt mũi căng thẳng của Cung Trĩ tức thì giãn ra, nàng nở nụ cười, ở dưới ánh đèn, nét mặt tươi cười đó trông sáng rỡ hẳn lên: "Cái này cô yên tâm giao cho tôi là được rồi."
Tin tưởng sao? Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, cô bé này rất khác trong trí nhớ, cô không biết mục đích của đối phương, cũng không biết mình có nên tin tưởng hay không.
Nhưng lúc này đây, dù sao cô cũng có cảm giác thở phào, đối phương giống như là một giá đỡ kiên cố chống đỡ cô, để cô có cảm giác làm việc hẳn hoi. Không phải con chim hoàng yến đặt ở trong lồng treo trên không trung thưởng thức, cũng không cần đi bán giọng nói và thân thể của mình mua vui cho người khác.
Quỷ thần xui khiến, Thẩm Dĩnh gật đầu một cái.
[Trị số hắc hóa 93.9]
Cung Trĩ lập tức cười vui vẻ hơn, dĩ nhiên, không có cái 0.9 đó, nàng sẽ càng vui vẻ hơn.
Nàng khởi động xe: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi dẫn cô đi công ty dạo một vòng trước..."
Đang nói hứng khởi, điện thoại của Cung Trĩ một lần nữa vang lên, Cung Trĩ không thèm để ý chút nào mở ra. Tiếng gào to ào ào trong điện thoại gần như muốn xuyên thấu màng nhĩ của Cung Trĩ, cũng rõ ràng truyền tới tai Thẩm Dĩnh.
"Chị em của tớ à! Cậu cúp cua hai ngày! Có biết Diệt Tuyệt sư thái đều muốn giết người rồi không, chính là kiểu thấy cậu liền tàn sát đó!!!"
Cung Trĩ sững sờ, nàng rốt cuộc nhớ ra, nàng, năm nay hai mươi đang là sinh viên, không học hành đàng hoàng đã hai ngày. Nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Dĩnh.
Lời hung hãn nàng vừa nói trong nháy mắt đều biến thành lời nói huênh hoang của học sinh.
Trong chớp nhoáng, Cung Trĩ cảm thấy như trời sập, mặt đen ngòm, cho dù trị số hắc hóa giảm xuống cũng không cách nào vãn hồi mạng của nàng.
============================
Day 10 Nhật ký của Cung Trĩ
Tôi chính là cái bệ tốt để đặt chân!!
Nếu như không đi học thì tốt hơn...
Day 10 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
Nàng có mục đích gì?
Nàng không phải là muốn hại mình?
... Chẳng qua có chút đáng yêu là được rồi
Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Đánh giá:
Truyện Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Story
Chương 10: Mất mặt?
10.0/10 từ 10 lượt.