Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 560: Hội Đấu Giá (2)
Edit: Sahara
Nếu thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì mà dám tiêu xài phung phí như thế kia chứ?
Hiển nhiên, dù bây giờ Vân Lạc Phong đã tiếp nhận Bắc Đẩu Bang, nhưng lòng của bang chúng trong bang đều không đặt trên người của Vân Lạc Phong. Chỉ là dưới mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc, bọn họ mới không thể không làm ra vẻ thuần phục Vân Lạc Phong.
"Một ngàn năm trăm vạn lượng!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu giá vang lên từ trong hàng ngũ của đám người Thiên Võ Các.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên đang liếc nhìn lại Vân Lạc Phong, mở miệng trào phúng: "ta nghĩ, Mộ Dung Bắc nhất định là sẽ không cho ngươi nhiều tiền đến như vậy đâu, một ngàn vạn lượng hẳn là số tiền nhiều nhất mà hắn có thể cho ngươi đúng không? Đáng tiếc, hạt giống này Thiên Võ Các chúng ta lại muốn có được!"
Dù các chủ đã dặn dò hắn ta là không được gây chuyện tại Hội Đấu Giá, nhưng mà việc làm này của hắn thì đâu được tính là gây chuyện sinh sự, cùng lắm thì chỉ là cùng người ta đấu giá tranh giành vật phẩm mà thôi.
"Sư phụ...." Lâm Nhược Bạch hơi chần chừ: "chúng ta có tiếp tục kêu giá nữa hay không?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong rũ mắt xuống nhìn Trà Sữa đang ở trong ống tay áo, giơ ngón tay ra vuốt ve lấy cái đầu nhỏ của nó, khóe môi cô chợt cong lên một độ cong tà khí: "Trà Sữa rất thích cái hạt giống kia!"
Ngụ ý, bất luận thế nào cũng phải giành được cái hạt giống kia.
Sắc mặt nam nhân trung niên của Thiên Võ Các hơi hơi đổi, hắn ta cười lạnh rồi nói: "xem ra Mộ Dung Bắc đối với ngươi cũng không tệ, cho ngươi nhiều tiền đến như vậy! Nhưng dù hắn ta cho ngươi bao nhiêu thì cũng không thể nào mang hết cả gia tài ra mà cho ngươi được! Mà ngân lượng của hắn lại không bằng được một góc của Thiên Võ Các chúng ta."
Thiên Võ Các và Bắc Đẩu Bang chỉ cách nhau có một hạng duy nhất, nhưng bất luận là thực lực hay là tài phú thì đều cách xa nhau, cho nên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia mới dám nói ra những lời nói như vậy.
Tuy nhiên, hắn lại không biết được một chuyện, tiền trong tay của Vân Lạc Phong dù có dùng bốn chữ phú khả địch quốc thì cũng không đủ để hình dung!
"Ba ngàn vạn lượng bạc!"
Sau khi nói xong lời này, tên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các lại kêu giá thêm lần nữa, còn tăng giá lên gấp đôi, sau đó hắn ta liếc nhìn về phía Vân Lạc Phong đầy đắc ý.
Hắn là đang muốn xem thử, Vân Lạc Phong có dám tiếp tục ra giá tranh giành cùng hắn ta hay không?
Dù sao lúc hắn đến đây cũng chuẩn bị rất nhiều tiền, ba ngàn vạn lượng còn chưa được xem là con số lẻ.
"Bốn ngàn vạn lượng!"
"Năm ngàn..."
"Sáu ngàn vạn lượng!"
Lần này, không đợi nam nhân trung niên của Thiên Võ Các nói hết câu, Lâm Nhược Bạch đã trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Sáu ngàn vạn lượng, ở Thiên Võ Các cũng xem như là một con số không nhỏ, nếu như trong Hội Đấu Giá này không phải còn có đồ vật mà gia chủ muốn thì hắn ta vẫn có thể tiếp tục kêu giá.
Nhưng vì món đồ vật kia của gia chủ, hắn phải dằn tâm lại, không thể giành tiếp cùng đám người Vân Lạc Phong.
Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ để yên mọi chuyện mà nuốt xuống cục tức này.
"Toàn bộ tài phú mà Bắc Đẩu Bang các ngươi có được nhiều nhất cũng chỉ là sáu ngàn vạn lượng, ta thật không tin Mộ Dung Bắc lại ngu đến mức đưa hết số tiền này cho ngươi!" nam nhân trung niên kia cười lạnh một tiếng, đứng dậy rồi nói to lên: "ta yêu cầu Hội Đấu Giá kiểm tra số tiền mà nữ nhân này mang theo, nếu như cô ta không có tiền mà lại kêu giá loạn, thì chính là hành vi cố ý phá giá cạnh tranh. Dựa theo quy tắc của Hội Đấu Giá thì phải đánh gẫy một chân của cô ta, vĩnh viễn trục xuất cô ta ra khỏi thành Hoàng Tuyền!"
Lâm Nhược Bạch quét mắt nhìn nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia, ánh mắt của cô bé nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Bằng vào y thuật của sư phụ nhà mình, tùy tiện chữa bệnh cho một người cũng đã thu được mấy ngàn vạn lượng rồi. Vậy mà hắn ta lại nói sư phụ ngay cả mấy ngàn vạn lượng cũng không thể lấy ra được?
Người của Thiên Võ Các đều là những kẻ không có đầu óc như vậy sao?
Nhìn một màn khôi hài ở phía dưới, nam tử đấu giá sư lại chỉ cười cười lễ phép: "Hội Đấu Giá của chúng ta tất nhiên là tự có quy tắc của Hội Đấu Giá! Chuyện này chúng ta sẽ giao cho người bên phòng giao dịch của Hội Đấu Giá xác minh, xin Lâm công tử cứ yên tâm!"
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Nếu thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì mà dám tiêu xài phung phí như thế kia chứ?
Hiển nhiên, dù bây giờ Vân Lạc Phong đã tiếp nhận Bắc Đẩu Bang, nhưng lòng của bang chúng trong bang đều không đặt trên người của Vân Lạc Phong. Chỉ là dưới mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc, bọn họ mới không thể không làm ra vẻ thuần phục Vân Lạc Phong.
"Một ngàn năm trăm vạn lượng!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu giá vang lên từ trong hàng ngũ của đám người Thiên Võ Các.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên đang liếc nhìn lại Vân Lạc Phong, mở miệng trào phúng: "ta nghĩ, Mộ Dung Bắc nhất định là sẽ không cho ngươi nhiều tiền đến như vậy đâu, một ngàn vạn lượng hẳn là số tiền nhiều nhất mà hắn có thể cho ngươi đúng không? Đáng tiếc, hạt giống này Thiên Võ Các chúng ta lại muốn có được!"
Dù các chủ đã dặn dò hắn ta là không được gây chuyện tại Hội Đấu Giá, nhưng mà việc làm này của hắn thì đâu được tính là gây chuyện sinh sự, cùng lắm thì chỉ là cùng người ta đấu giá tranh giành vật phẩm mà thôi.
"Sư phụ...." Lâm Nhược Bạch hơi chần chừ: "chúng ta có tiếp tục kêu giá nữa hay không?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong rũ mắt xuống nhìn Trà Sữa đang ở trong ống tay áo, giơ ngón tay ra vuốt ve lấy cái đầu nhỏ của nó, khóe môi cô chợt cong lên một độ cong tà khí: "Trà Sữa rất thích cái hạt giống kia!"
Ngụ ý, bất luận thế nào cũng phải giành được cái hạt giống kia.
Sắc mặt nam nhân trung niên của Thiên Võ Các hơi hơi đổi, hắn ta cười lạnh rồi nói: "xem ra Mộ Dung Bắc đối với ngươi cũng không tệ, cho ngươi nhiều tiền đến như vậy! Nhưng dù hắn ta cho ngươi bao nhiêu thì cũng không thể nào mang hết cả gia tài ra mà cho ngươi được! Mà ngân lượng của hắn lại không bằng được một góc của Thiên Võ Các chúng ta."
Thiên Võ Các và Bắc Đẩu Bang chỉ cách nhau có một hạng duy nhất, nhưng bất luận là thực lực hay là tài phú thì đều cách xa nhau, cho nên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia mới dám nói ra những lời nói như vậy.
Tuy nhiên, hắn lại không biết được một chuyện, tiền trong tay của Vân Lạc Phong dù có dùng bốn chữ phú khả địch quốc thì cũng không đủ để hình dung!
"Ba ngàn vạn lượng bạc!"
Sau khi nói xong lời này, tên nam nhân trung niên của Thiên Võ Các lại kêu giá thêm lần nữa, còn tăng giá lên gấp đôi, sau đó hắn ta liếc nhìn về phía Vân Lạc Phong đầy đắc ý.
Hắn là đang muốn xem thử, Vân Lạc Phong có dám tiếp tục ra giá tranh giành cùng hắn ta hay không?
Dù sao lúc hắn đến đây cũng chuẩn bị rất nhiều tiền, ba ngàn vạn lượng còn chưa được xem là con số lẻ.
"Bốn ngàn vạn lượng!"
"Năm ngàn..."
"Sáu ngàn vạn lượng!"
Lần này, không đợi nam nhân trung niên của Thiên Võ Các nói hết câu, Lâm Nhược Bạch đã trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Sáu ngàn vạn lượng, ở Thiên Võ Các cũng xem như là một con số không nhỏ, nếu như trong Hội Đấu Giá này không phải còn có đồ vật mà gia chủ muốn thì hắn ta vẫn có thể tiếp tục kêu giá.
Nhưng vì món đồ vật kia của gia chủ, hắn phải dằn tâm lại, không thể giành tiếp cùng đám người Vân Lạc Phong.
Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ để yên mọi chuyện mà nuốt xuống cục tức này.
"Toàn bộ tài phú mà Bắc Đẩu Bang các ngươi có được nhiều nhất cũng chỉ là sáu ngàn vạn lượng, ta thật không tin Mộ Dung Bắc lại ngu đến mức đưa hết số tiền này cho ngươi!" nam nhân trung niên kia cười lạnh một tiếng, đứng dậy rồi nói to lên: "ta yêu cầu Hội Đấu Giá kiểm tra số tiền mà nữ nhân này mang theo, nếu như cô ta không có tiền mà lại kêu giá loạn, thì chính là hành vi cố ý phá giá cạnh tranh. Dựa theo quy tắc của Hội Đấu Giá thì phải đánh gẫy một chân của cô ta, vĩnh viễn trục xuất cô ta ra khỏi thành Hoàng Tuyền!"
Lâm Nhược Bạch quét mắt nhìn nam nhân trung niên của Thiên Võ Các kia, ánh mắt của cô bé nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Bằng vào y thuật của sư phụ nhà mình, tùy tiện chữa bệnh cho một người cũng đã thu được mấy ngàn vạn lượng rồi. Vậy mà hắn ta lại nói sư phụ ngay cả mấy ngàn vạn lượng cũng không thể lấy ra được?
Người của Thiên Võ Các đều là những kẻ không có đầu óc như vậy sao?
Nhìn một màn khôi hài ở phía dưới, nam tử đấu giá sư lại chỉ cười cười lễ phép: "Hội Đấu Giá của chúng ta tất nhiên là tự có quy tắc của Hội Đấu Giá! Chuyện này chúng ta sẽ giao cho người bên phòng giao dịch của Hội Đấu Giá xác minh, xin Lâm công tử cứ yên tâm!"
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Đánh giá:
Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Story
Chương 560: Hội Đấu Giá (2)
10.0/10 từ 32 lượt.