Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1813: Kỳ gia gây phiền phức (4)
Edit: Sahara
Ngay khoảnh khắc Kỳ Mặc nhìn thấy bạch y nữ tử tuyệt sắc kia, trong mắt liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
Sự khiếp sợ của hắn ta không phải vì bị vẻ đẹp của Vân Lạc Phong làm cho kinh diễm, mà là..... Thật sự khiếp sợ từ trong nội tâm.
Giống!
Quá giống!
Nữ nhân này lớn lên thật giống Vân Nguyệt Thanh!
Nếu không phải người này nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thì hắn ta thật hoài nghi rằng Vân Nguyệt Thanh đã trở về.
"Kỳ Mặc!"
Sau khi giao Kỳ Linh cho Vân Lạc Phong, Kỳ Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Kỳ Mặc, như muốn lóc thịt róc xương hắn ta ra.
"Lúc trước, ta và ngươi đã lập ước định, trong vòng một năm, nếu ta có thể làm cho toàn bộ Lâm Phong trấn nhà nhà đều biết tên dược đường Kỳ gia, thì ngươi sẽ tha cho Tiểu Linh. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn nuốt lời?"
Thời khắc này, Kỳ Tô ngập tràn sát khí, hận không thể tiến lên giết chết Kỳ Mặc.
Nhưng Kỳ Tô hiểu, hắn không được xúc động.
Quân tử báo thù mười năm không muộn!
Chờ hắn có đủ thực lực, hắn sẽ để tất cả bọn họ chết không toàn thây!
Kỳ Mặc bị ánh mắt Kỳ Tô nhìn mà hoảng sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Kỳ Chính dường như cảm nhận được Kỳ Mặc không ổn, nhíu mày lại, im hơi lặng tiếng hóa giải cổ áp bức trên người Kỳ Mặc, tầm mắt lạnh lẽo lệ khí như dao nhỏ liếc nhìn Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, chuyện này không phải do Mặc nhi, là ý của ta!"
Kỳ Tô lạnh lùng cười, đối với Kỳ gia, kể từ khi biết bộ mặt thật của bọn họ, thì hắn đã sớm không còn hy vọng gì rồi.
Hiện tại nghe Kỳ Chính nói vậy, Kỳ Tô cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
"Cổ nhân có câu: hổ dữ không ăn thịt con! Ta thật không hiểu, tại sao ông nhất định muốn bức tử huynh muội chúng ta?" Hai mắt Kỳ Tô ngập tràn lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
"Bức các ngươi?" Kỳ Chính khẽ cau mày: "Ta bức các ngươi khi nào? Nếu không phải Kỳ Linh không nên người, làm sao lại gây nhiều chuyện như vậy? Nếu nó không quyến rũ Tiền lão gia chủ, người ta làm sao chỉ mặt điểm tên nó?"
Ý nói, sở dĩ Tiền lão gia chủ nhìn trúng Kỳ Linh, đều là tại Kỳ Linh phóng đãng. Nếu Kỳ Linh biết rụt rè, đối phương làm sao chấm trúng Kỳ Linh?
Hóa ra chỉ cần nam nhân nhìn trúng nữ nhân nào, thì lỗi đều là do nữ nhân đó? Ngược lại, ỷ thế cướp đoạt lại là kẻ vô tội?
"Kỳ Chính, hình như ông đã quên, Tiểu Linh chỉ mới năm tuổi!"
Một tiểu nha đầu năm tuổi lại quyến rũ một lão già? Có khả năng không?
Có lẽ vì đã quá tức giận, nên Kỳ Tô không gọi đối phương là cha, mà gọi thẳng tên đối phương.
Quả nhiên, một tiếng xưng hô này khiến Kỳ Chính giận run người, gương mặt anh tuấn không giận mà uy.
(*không giận mà uy, không giận tự uy: uy ở đây nghĩa là sợ, không phải uy nghi hay uy phong. Nghĩa của cả câu là dù không làm mặt giận, không thể hiện sự tức giận ra ngoài nhưng cũng có thể làm người ta sợ hãi.)
"To gan! Tên nghịch tử nhà ngươi! Lại dám bất hiếu như thế? Trước kia ta còn nghĩ tình phụ tử, giao dược đường Kỳ gia ở Lâm Phong trấn cho ngươi, bây giờ ngươi hồi báo ta như thế này sao?" Kỳ Chính lạnh mặt: "Nếu đã vậy, hiện tại ta thu hồi dược đường này. Tất cả đồ của dược đường, ngươi đều phải trả lại hết. Không chỉ có phối phương Tụ Linh Dược, còn có toàn bộ số ngân lượng mà ngươi bán linh dịch trước đó cũng phải giao ra!"
Cuối cùng Kỳ Chính cũng nói ra mục đích thật sự, mà còn hất cằm ưỡn ngực nói, căn bản không hề cảm thấy bản thân ông ta làm sai.
Cho dù phối phương kia là Vân Nguyệt Thanh để lại cho Kỳ Tô thì thế nào?
Dược đường này là của Kỳ gia, ông ta thu hồi đồ của dược đường, đâu có gì là không đúng.
"Đừng nói là phối phương, dù là ngân lượng.... Một đồng cũng không có!"
Kỳ Tô hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Chính.
Ánh mắt Kỳ Tô nhìn Kỳ Chính như đang nhìn một người xa lạ.
"Nghịch tử! Quả nhiên là nghịch tử!" Kỳ Chính chỉ vào mặt Kỳ Tô: "Ta lấy thân phận phụ thân ra lệnh cho ngươi, đem tất cả đồ giao ra đây! Tất cả những thứ đó đều thuộc về huynh trưởng của ngươi! Huynh trưởng ngươi thân là trưởng tử Kỳ gia, theo lý nên kế thừa mọi thứ, ngươi là con thứ, ta cho ngươi ăn no uống đủ là tốt lắm rồi! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tranh với huynh trưởng ngươi?"
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Ngay khoảnh khắc Kỳ Mặc nhìn thấy bạch y nữ tử tuyệt sắc kia, trong mắt liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
Sự khiếp sợ của hắn ta không phải vì bị vẻ đẹp của Vân Lạc Phong làm cho kinh diễm, mà là..... Thật sự khiếp sợ từ trong nội tâm.
Giống!
Quá giống!
Nữ nhân này lớn lên thật giống Vân Nguyệt Thanh!
Nếu không phải người này nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thì hắn ta thật hoài nghi rằng Vân Nguyệt Thanh đã trở về.
"Kỳ Mặc!"
Sau khi giao Kỳ Linh cho Vân Lạc Phong, Kỳ Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Kỳ Mặc, như muốn lóc thịt róc xương hắn ta ra.
"Lúc trước, ta và ngươi đã lập ước định, trong vòng một năm, nếu ta có thể làm cho toàn bộ Lâm Phong trấn nhà nhà đều biết tên dược đường Kỳ gia, thì ngươi sẽ tha cho Tiểu Linh. Chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn nuốt lời?"
Thời khắc này, Kỳ Tô ngập tràn sát khí, hận không thể tiến lên giết chết Kỳ Mặc.
Nhưng Kỳ Tô hiểu, hắn không được xúc động.
Quân tử báo thù mười năm không muộn!
Chờ hắn có đủ thực lực, hắn sẽ để tất cả bọn họ chết không toàn thây!
Kỳ Mặc bị ánh mắt Kỳ Tô nhìn mà hoảng sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Kỳ Chính dường như cảm nhận được Kỳ Mặc không ổn, nhíu mày lại, im hơi lặng tiếng hóa giải cổ áp bức trên người Kỳ Mặc, tầm mắt lạnh lẽo lệ khí như dao nhỏ liếc nhìn Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, chuyện này không phải do Mặc nhi, là ý của ta!"
Kỳ Tô lạnh lùng cười, đối với Kỳ gia, kể từ khi biết bộ mặt thật của bọn họ, thì hắn đã sớm không còn hy vọng gì rồi.
Hiện tại nghe Kỳ Chính nói vậy, Kỳ Tô cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
"Cổ nhân có câu: hổ dữ không ăn thịt con! Ta thật không hiểu, tại sao ông nhất định muốn bức tử huynh muội chúng ta?" Hai mắt Kỳ Tô ngập tràn lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
"Bức các ngươi?" Kỳ Chính khẽ cau mày: "Ta bức các ngươi khi nào? Nếu không phải Kỳ Linh không nên người, làm sao lại gây nhiều chuyện như vậy? Nếu nó không quyến rũ Tiền lão gia chủ, người ta làm sao chỉ mặt điểm tên nó?"
Ý nói, sở dĩ Tiền lão gia chủ nhìn trúng Kỳ Linh, đều là tại Kỳ Linh phóng đãng. Nếu Kỳ Linh biết rụt rè, đối phương làm sao chấm trúng Kỳ Linh?
Hóa ra chỉ cần nam nhân nhìn trúng nữ nhân nào, thì lỗi đều là do nữ nhân đó? Ngược lại, ỷ thế cướp đoạt lại là kẻ vô tội?
"Kỳ Chính, hình như ông đã quên, Tiểu Linh chỉ mới năm tuổi!"
Một tiểu nha đầu năm tuổi lại quyến rũ một lão già? Có khả năng không?
Có lẽ vì đã quá tức giận, nên Kỳ Tô không gọi đối phương là cha, mà gọi thẳng tên đối phương.
Quả nhiên, một tiếng xưng hô này khiến Kỳ Chính giận run người, gương mặt anh tuấn không giận mà uy.
(*không giận mà uy, không giận tự uy: uy ở đây nghĩa là sợ, không phải uy nghi hay uy phong. Nghĩa của cả câu là dù không làm mặt giận, không thể hiện sự tức giận ra ngoài nhưng cũng có thể làm người ta sợ hãi.)
"To gan! Tên nghịch tử nhà ngươi! Lại dám bất hiếu như thế? Trước kia ta còn nghĩ tình phụ tử, giao dược đường Kỳ gia ở Lâm Phong trấn cho ngươi, bây giờ ngươi hồi báo ta như thế này sao?" Kỳ Chính lạnh mặt: "Nếu đã vậy, hiện tại ta thu hồi dược đường này. Tất cả đồ của dược đường, ngươi đều phải trả lại hết. Không chỉ có phối phương Tụ Linh Dược, còn có toàn bộ số ngân lượng mà ngươi bán linh dịch trước đó cũng phải giao ra!"
Cuối cùng Kỳ Chính cũng nói ra mục đích thật sự, mà còn hất cằm ưỡn ngực nói, căn bản không hề cảm thấy bản thân ông ta làm sai.
Cho dù phối phương kia là Vân Nguyệt Thanh để lại cho Kỳ Tô thì thế nào?
Dược đường này là của Kỳ gia, ông ta thu hồi đồ của dược đường, đâu có gì là không đúng.
"Đừng nói là phối phương, dù là ngân lượng.... Một đồng cũng không có!"
Kỳ Tô hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Chính.
Ánh mắt Kỳ Tô nhìn Kỳ Chính như đang nhìn một người xa lạ.
"Nghịch tử! Quả nhiên là nghịch tử!" Kỳ Chính chỉ vào mặt Kỳ Tô: "Ta lấy thân phận phụ thân ra lệnh cho ngươi, đem tất cả đồ giao ra đây! Tất cả những thứ đó đều thuộc về huynh trưởng của ngươi! Huynh trưởng ngươi thân là trưởng tử Kỳ gia, theo lý nên kế thừa mọi thứ, ngươi là con thứ, ta cho ngươi ăn no uống đủ là tốt lắm rồi! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tranh với huynh trưởng ngươi?"
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Đánh giá:
Truyện Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Story
Chương 1813: Kỳ gia gây phiền phức (4)
10.0/10 từ 32 lượt.