Quốc Sắc Phương Hoa
Chương 8: Tiệc hoa (Một)
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Lưu Sướng vui vẻ đi tới, từ xa đã nhìn thấy Mẫu Đơn và Ngọc Nhi đứng ở hành lang, cao thấp, gầy béo khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, rất đẹp mắt, tâm tình cũng tốt hơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Ngọc Nhi tinh mắt nhìn thấy Lưu Sướng trước, thấy hôm nay đầu hắn đội ngọc quan, mặc áo choàng cổ tròn có hoa màu đỏ thẫm, đi dưới chân đôi giày màu xanh, bên hông đeo túi thơm có thêu hoa và chim cùng ngọc bội, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu, tuấn tú, lòng nàng tràn đầy ái mộ, uốn gối hành lễ nói: "Tì thiếp xin chào công tử gia." Thấy Mẫu Đơn còn đứng ngơ ngác bên cạnh, vội nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, lúc này Mẫu Đơn dường như mới tỉnh mộng, ngơ ngác mà hành lễ với Lưu Sướng: "Phu quân vạn phúc."
Lưu Sướng lơ đãng nhìn Ngọc Nhi xua tay, rồi bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn nói: "Hôm nay như thế này mới không làm mất mặt ta."
Mẫu Đơn ngơ ngác cúi xuống nhìn gạch lát sân. Cặn bã! Cặn bã!
Ánh mắt Ngọc Nhi đảo qua hai người, tựa như suy nghĩ gì đó, nhận lấy Giảo Nương rồi cười nói: "Giảo Nương mau thỉnh an cha đi."
Giảo Nương nói chuyện còn chưa sõi, mắt buồn ngủ mông lung ôm cổ Ngọc Nhi, cau mày trề môi nhìn Lưu Sướng, vẻ mặt ủy khuất, nhưng cũng không chào.
Trong lòng Lưu Sướng không vui, qua loa chọc mặt Giảo Nương nói: "Khuôn mặt khóc mếu này, cũng không biết là học ai, mới sáng tinh mơ, nhìn đã thấy đen đủi." Vừa nói vừa ngó nhìn Mẫu Đơn, nàng làm như không thấy.
Ngọc Nhi khổ sở vô cùng, đau lòng ôm chặt lấy Giảo Nương.
Trong mành vang lên giọng nói của Thích phu nhân: "Đều vào đi."
Mắt Thích phu nhân sáng lên khi nhìn thấy trang phục của Mẫu Đơn, cười nói: "Vậy mới đúng chứ, đây mới là bộ dáng nên có của con dâu Lưu gia!" Quay đầu lại nhìn Lưu Sướng nói: "Tử Thư, hôm qua ta mới nói với Đan Nương, đợi mấy hôm nữa mời Chúc thái y tới bắt mạch cho nàng, rồi kê cho nàng đơn thuốc điều trị thân thể cho nàng, để nàng nhanh chóng sinh cháu đích tôn cho ta.". Bạ có biế rag rệ -- TMTU YN. --
Lưu Sướng nghe vậy thì bình tĩnh "Vâng" một tiếng, không nói tốt cũng không nói không tốt. Nhưng Thích phu nhân biết, thái độ này của hắn tương đương với đồng ý, tâm tình tốt lên nhiều: "Phu thê đồng lòng thì tát biển Đông cũng cạn, lần đầu tiên Đan Nương lo liệu yến hội như vậy, con nhớ phải che chở nàng, nàng không hiểu con phải cẩn thận dạy nàng, đừng lại chọc tức nàng."
Lưu Sướng lại "Vâng" một tiếng, thất thần sờ đầu Kỳ Nhi đang ghé vào trên đầu gối hắn.
Bích Ngô ở bên trong mành nghe một lúc thì vén rèm lên đi vào, cười tủm tỉm đặt hộp đồ ăn lên bàn, thỉnh an mọi người, nói: "Bây giờ phu nhân muốn dùng bữa luôn không ạ?"
Thích phu nhân lạnh lùng nhìn nàng ta: "Tại sao ngươi lại không làm theo lời ta nói hôm qua?"
Bích Ngô lắp bắp sợ hãi, nghĩ rằng là do Mẫu Đơn cố ý nói xấu nàng ta, trừng mắt phẫn nộ nhìn Mẫu Đơn, uất ức ngồi xổm xuống hành lễ nói: "Tì thiếp có đi qua viện của thiếu phu nhân, nhưng thấy thời gian đã muộn mà thiếu phu nhân còn chưa rửa mặt chải đầu. Tì thiếp rất sợ không kịp hầu hạ phu nhân, cho nên đã bẩm xin thiếu phu nhân, đến đây trước để hầu hạ phu nhân."
Lời nói này của nàng ta rõ ràng có ẩn ý, thời gian đã muộn, Mẫu Đơn lại chưa rửa mặt chải đầu, cũng không sợ không kịp hầu hạ Thích phu nhân, rõ ràng chính là cố ý chậm trễ. Thích phu nhân lại cười lạnh một tiếng: "Ăn nói vớ vẩn! Dựa theo quy củ ngươi nên hầu hạ thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu trước, nơi này có đủ người hầu hạ, nào có chuyện gì của ngươi? Ngay cả việc của mình cũng làm không tốt, còn dám tự tiện nhiều chuyện? Ta thấy ngươi là bắt nạt thiếu phu nhân lương thiện, không để nàng vào mắt mới đúng!"
Bích Ngô muốn khóc lại không dám khóc, vừa liếc nhìn Lưu Sướng, vừa nói: "Nô tỳ biết sai rồi, cũng không dám nữa."
Mẫu Đơn ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Mẫu thân đừng tức giận mà hại thân mình, cũng không phải chuyện gì lớn, đúng là con dâu đã đồng ý để Bích Ngô lại đây trước."
Thích phu nhân thở dài: "Thôi, nếu thiếu phu nhân đã cầu tình cho ngươi thì ta cũng không thể không nể mặt nàng. Nhưng từ lâu ngươi đã không hiểu quy củ, hôm nay ta phạt ngươi không được phép ra yến hội, đi theo bên người ta học quy củ!"
"Dạ?" Bích Ngô thật sự không thể tưởng được kết cục sẽ là như vậy, nghĩ đến vì tham gia yến hội này, vì để chèn ép Mẫu Đơn, chưa đến canh năm nàng đã thức dậy tỉ mỉ trang điểm, hiện giờ lại nhận được kết cục này, chỉ hận không thể khóc lớn, ánh mắt nhìn Mẫu Đơn vừa buồn vừa giận. Người đàn bà ác độc, giảo hoạt này, chắc là sợ bị mình đoạt mất nổi bật trong yến hội, biết rõ Thích phu nhân nói một không nói hai, còn cố ý sắp xếp bẫy rập cho mình nhảy, nhưng cũng giận bản thân nàng bị mỡ heo che mắt, tại sao lại trúng kế của nàng!
Lại xem Ngọc Nhi, khóe miệng Ngọc Nhi đã nhếch lên rồi, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Bích Ngô cực kì ủy khuất, ngay lúc này nàng rất hận Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn thấy ánh mắt ác độc của Bích Ngô thì không hiểu ra sao. Lẽ ra nàng đã đủ lương thiện rồi chứ? Chưa từng đánh chửi ai cũng chưa từng tính kế ai, cái nàng cần chỉ có hai chữ an ổn mà thôi. Nàng không muốn hầu hạ mình, vội vàng tới lấy lòng Thích phu nhân, nàng lập tức để nàng ta tới, là do chính bản thân nàng ta không thông minh, bị Thích phu nhân phạt, tại sao còn quay ra hận nàng chứ? Trên đời này đúng là thật lắm người vô lí, lập tức không khách khí mà trừng mắt lại.
Lưu Sướng vừa lúc nhìn đến, lạnh lùng mà hừ một tiếng, thầm nghĩ thì ra Mẫu Đơn bình tĩnh, thờ ơ đều là giả vờ, trong lòng vẫn luôn đố kị, chiêu này gọi là "lạt mềm buộc chặt". Nếu thích giả vờ thì cứ giả vờ đi, đến cuối cùng nàng còn không phải lại đến cầu xin hắn!
Thích phu nhân xử lý xong Bích Ngô, thì giữ Mẫu Đơn và Lưu Sướng ở lại dùng bữa sáng, Mẫu Đơn nghĩ đến những chuyện và người mà nàng phải gặp sau đó thì không nuốt trôi, mà Lưu Sướng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, có vẻ thất thần. Thích phu nhân thấy thế, bất mãn đuổi người: "Đi đi, đi đi, đi lo việc của các con đi."
Mẫu Đơn không muốn ở đây một giây phút nào nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Thích phu nhân gọi lại Lưu Sướng: "Tử Thư, ta có lời muốn nói với con."
Mẫu Đơn cũng không quan tâm, thân thiết khoác tay Ngọc Nhi đi ra ngoài: "Ta đã lâu rồi chưa từng tham gia yến hội như vậy, có chút sợ người lạ, chỉ nghĩ đứng ở một chỗ xem thôi, ngươi phải vất vả hơn rồi."
Mẫu Đơn nói: "Khách mời gồm những ai?"
Ngọc Nhi cười nói: "Cái này thì đơn giản, sai người đi hỏi Tích Hạ lấy một bản danh sách là có thể biết được." Nói xong thì vẫy tay gọi nha hoàn bên cạnh Lục Yêu lại đây: "Ngươi đi hỏi Tích Hạ lấy một bản danh sách khách mời lại đây, nói là thiếu phu nhân muốn xem."
Lục Yêu nhận lệnh rời đi, Ngọc Nhi lại nói: "Thời gian còn sớm, thiếu phu nhân có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không? Tì thiếp thấy vừa nãy ngài cũng không dùng nhiều đồ ăn sáng, vừa lúc trở về dùng thêm một chút."
Mẫu Đơn cười nói: "Cũng được." Hai người một trước một sau, tươi cười rạng rỡ trở về viện của Mẫu Đơn, Lâm mụ mụ thấy hai người qua nửa ngày đã thân thiết như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện, tươi cười chào đón: "Thiếu phu nhân có muốn dùng đồ ăn sáng không?"
Mẫu Đơn nói: "Mang lên đi." Lại nhiệt tình mời Ngọc Nhi cùng nàng ăn sáng: "Nơi này không có người ngoài, ngươi dùng cùng ta luôn đi, ngươi cũng đỡ phải trở về phòng, chậm trễ thời gian."
Ngọc Nhi chối từ một lát rồi đứng ăn sáng.
Chén đĩa mới vừa thu dọn thì Lục Yêu mang danh sách lại đây, đôi tay nâng cao đưa cho Mẫu Đơn. Ánh mắt đầu tiên của Mẫu Đơn nhìn thấy tên hai người, một người là tình nhân cũ của Lưu Sướng, quả phụ mới năm trước - Thanh Hoa quận chúa, một người là biểu ca của Mẫu Đơn, Lý Hạnh.
Mẫu Đơn không có hứng thú với những người khác, tùy tay ném tờ danh sách lên trên bàn, đi đến hành lang đùa Súy Súy. Lâm mụ mụ mang theo hai người mà Thích phu nhân thưởng cho Mẫu Đơn là Lý mụ mụ và Lan Chi lại đây chào nàng.
Ngọc Nhi thấy thế, biết ý xin cáo lui, nói là một lát sau sẽ lại đây hầu hạ Mẫu Đơn đến yến hội.
Lý mụ mụ cùng Lan Chi đều cười: "Thiếu phu nhân yên tâm."
Mẫu Đơn gật đầu, không quan tâm các nàng. Trở về phòng cầm mấy túi giấy mà chính nàng dán, nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, đi đến bên cạnh vài cây mẫu đơn, chọn nụ hoa lớn nhất to nhất, thật cẩn thận loại bỏ cánh hoa, chỉ chừa nhị đực và nhuỵ cái tự thụ phấn sinh sôi nẩy nở, lại chụp túi giấy lên, phân phó Khoan Nhi Thứ Nhi chú ý nhiều hơn.
Hành vi này của nàng, mấy người Lâm mụ mụ đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên, Lý mụ mụ và Lan Chi nhìn thấy lại vô cùng đau lòng. Đau lòng là một đóa mẫu đơn như vậy, nếu sau khi nở rộ, cắt đi bán, thế nào cũng đáng giá vài chục lượng, nhưng thiếu phu nhân lại làm gì vậy? "lạt thủ tồi hoa", một lần hại mấy đóa, thật là phí phạm của trời.
Các nàng lại nghĩ Mẫu Đơn đây là đang ra oai phủ đầu, là đang cảnh cáo hai người các nàng phải cẩn thận một chút, nếu không kết cục tựa như đóa hoa mẫu đơn này? Trước khi tới đây các nàng đã được phu nhân dặn dò, nên cũng không sợ vị thiếu phu nhận vừa bệnh tật, vừa mềm yếu lại không được yêu thích này đâu. Vì thế này hai người mới đến đã nảy sinh mâu thuẫn với Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn cũng không biết suy nghĩ trong lòng các nàng, một lòng chỉ nhớ tới chuyện mình phải làm. Nàng kiểm tra mọi nơi một lần, thầm nghĩ mấy bồn mẫu đơn này có nhan sắc và hình dạng hoa tuy không phải thượng đẳng, nhưng nếu trong hai năm có thể gây giống mấy chủng loại này thì cũng đủ chi tiêu, còn những chủng loại tạp giao khác, không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành, không thể sốt ruột được.
Tuần tra xong vườn hoa nhỏ, Mẫu Đơn vẫy tay kêu Vũ Hà lại đây: "Lát nữa Lý công tử cũng tới, ngươi đi nói với hắn, ta có việc muốn thương lượng, kêu hắn tìm cơ hội đến gặp ta. Đến lúc đó ngươi nghĩ cách dẫn Lâm mụ mụ ra chỗ khác."
Mắt Vũ Hà đảo qua đảo lại, cười nói: "À, biểu công tử đúng là sự lựa chọn không tồi."
Mẫu Đơn véo mặt nàng, nhe răng nói: "Nói hươu nói vượn cái gì! Ta có việc đứng đắn."
* Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp
* Lạt mềm buộc chặt: Trong cuộc sống, muốn giải quyết việc gì thì cũng phải mềm mại, khéo léo mới có hiệu quả. Nếu cứng nhắc hoặc thô bạo, trong nhiều trường hợp sẽ hỏng việc.
Quốc Sắc Phương Hoa
Edit: Rin
Lưu Sướng vui vẻ đi tới, từ xa đã nhìn thấy Mẫu Đơn và Ngọc Nhi đứng ở hành lang, cao thấp, gầy béo khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, rất đẹp mắt, tâm tình cũng tốt hơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Ngọc Nhi tinh mắt nhìn thấy Lưu Sướng trước, thấy hôm nay đầu hắn đội ngọc quan, mặc áo choàng cổ tròn có hoa màu đỏ thẫm, đi dưới chân đôi giày màu xanh, bên hông đeo túi thơm có thêu hoa và chim cùng ngọc bội, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu, tuấn tú, lòng nàng tràn đầy ái mộ, uốn gối hành lễ nói: "Tì thiếp xin chào công tử gia." Thấy Mẫu Đơn còn đứng ngơ ngác bên cạnh, vội nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, lúc này Mẫu Đơn dường như mới tỉnh mộng, ngơ ngác mà hành lễ với Lưu Sướng: "Phu quân vạn phúc."
Lưu Sướng lơ đãng nhìn Ngọc Nhi xua tay, rồi bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn nói: "Hôm nay như thế này mới không làm mất mặt ta."
Mẫu Đơn ngơ ngác cúi xuống nhìn gạch lát sân. Cặn bã! Cặn bã!
Ánh mắt Ngọc Nhi đảo qua hai người, tựa như suy nghĩ gì đó, nhận lấy Giảo Nương rồi cười nói: "Giảo Nương mau thỉnh an cha đi."
Giảo Nương nói chuyện còn chưa sõi, mắt buồn ngủ mông lung ôm cổ Ngọc Nhi, cau mày trề môi nhìn Lưu Sướng, vẻ mặt ủy khuất, nhưng cũng không chào.
Trong lòng Lưu Sướng không vui, qua loa chọc mặt Giảo Nương nói: "Khuôn mặt khóc mếu này, cũng không biết là học ai, mới sáng tinh mơ, nhìn đã thấy đen đủi." Vừa nói vừa ngó nhìn Mẫu Đơn, nàng làm như không thấy.
Ngọc Nhi khổ sở vô cùng, đau lòng ôm chặt lấy Giảo Nương.
Trong mành vang lên giọng nói của Thích phu nhân: "Đều vào đi."
Mắt Thích phu nhân sáng lên khi nhìn thấy trang phục của Mẫu Đơn, cười nói: "Vậy mới đúng chứ, đây mới là bộ dáng nên có của con dâu Lưu gia!" Quay đầu lại nhìn Lưu Sướng nói: "Tử Thư, hôm qua ta mới nói với Đan Nương, đợi mấy hôm nữa mời Chúc thái y tới bắt mạch cho nàng, rồi kê cho nàng đơn thuốc điều trị thân thể cho nàng, để nàng nhanh chóng sinh cháu đích tôn cho ta.". Bạ có biế rag rệ -- TMTU YN. --
Lưu Sướng nghe vậy thì bình tĩnh "Vâng" một tiếng, không nói tốt cũng không nói không tốt. Nhưng Thích phu nhân biết, thái độ này của hắn tương đương với đồng ý, tâm tình tốt lên nhiều: "Phu thê đồng lòng thì tát biển Đông cũng cạn, lần đầu tiên Đan Nương lo liệu yến hội như vậy, con nhớ phải che chở nàng, nàng không hiểu con phải cẩn thận dạy nàng, đừng lại chọc tức nàng."
Lưu Sướng lại "Vâng" một tiếng, thất thần sờ đầu Kỳ Nhi đang ghé vào trên đầu gối hắn.
Bích Ngô ở bên trong mành nghe một lúc thì vén rèm lên đi vào, cười tủm tỉm đặt hộp đồ ăn lên bàn, thỉnh an mọi người, nói: "Bây giờ phu nhân muốn dùng bữa luôn không ạ?"
Thích phu nhân lạnh lùng nhìn nàng ta: "Tại sao ngươi lại không làm theo lời ta nói hôm qua?"
Bích Ngô lắp bắp sợ hãi, nghĩ rằng là do Mẫu Đơn cố ý nói xấu nàng ta, trừng mắt phẫn nộ nhìn Mẫu Đơn, uất ức ngồi xổm xuống hành lễ nói: "Tì thiếp có đi qua viện của thiếu phu nhân, nhưng thấy thời gian đã muộn mà thiếu phu nhân còn chưa rửa mặt chải đầu. Tì thiếp rất sợ không kịp hầu hạ phu nhân, cho nên đã bẩm xin thiếu phu nhân, đến đây trước để hầu hạ phu nhân."
Lời nói này của nàng ta rõ ràng có ẩn ý, thời gian đã muộn, Mẫu Đơn lại chưa rửa mặt chải đầu, cũng không sợ không kịp hầu hạ Thích phu nhân, rõ ràng chính là cố ý chậm trễ. Thích phu nhân lại cười lạnh một tiếng: "Ăn nói vớ vẩn! Dựa theo quy củ ngươi nên hầu hạ thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu trước, nơi này có đủ người hầu hạ, nào có chuyện gì của ngươi? Ngay cả việc của mình cũng làm không tốt, còn dám tự tiện nhiều chuyện? Ta thấy ngươi là bắt nạt thiếu phu nhân lương thiện, không để nàng vào mắt mới đúng!"
Bích Ngô muốn khóc lại không dám khóc, vừa liếc nhìn Lưu Sướng, vừa nói: "Nô tỳ biết sai rồi, cũng không dám nữa."
Mẫu Đơn ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Mẫu thân đừng tức giận mà hại thân mình, cũng không phải chuyện gì lớn, đúng là con dâu đã đồng ý để Bích Ngô lại đây trước."
Thích phu nhân thở dài: "Thôi, nếu thiếu phu nhân đã cầu tình cho ngươi thì ta cũng không thể không nể mặt nàng. Nhưng từ lâu ngươi đã không hiểu quy củ, hôm nay ta phạt ngươi không được phép ra yến hội, đi theo bên người ta học quy củ!"
"Dạ?" Bích Ngô thật sự không thể tưởng được kết cục sẽ là như vậy, nghĩ đến vì tham gia yến hội này, vì để chèn ép Mẫu Đơn, chưa đến canh năm nàng đã thức dậy tỉ mỉ trang điểm, hiện giờ lại nhận được kết cục này, chỉ hận không thể khóc lớn, ánh mắt nhìn Mẫu Đơn vừa buồn vừa giận. Người đàn bà ác độc, giảo hoạt này, chắc là sợ bị mình đoạt mất nổi bật trong yến hội, biết rõ Thích phu nhân nói một không nói hai, còn cố ý sắp xếp bẫy rập cho mình nhảy, nhưng cũng giận bản thân nàng bị mỡ heo che mắt, tại sao lại trúng kế của nàng!
Lại xem Ngọc Nhi, khóe miệng Ngọc Nhi đã nhếch lên rồi, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. Bích Ngô cực kì ủy khuất, ngay lúc này nàng rất hận Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn thấy ánh mắt ác độc của Bích Ngô thì không hiểu ra sao. Lẽ ra nàng đã đủ lương thiện rồi chứ? Chưa từng đánh chửi ai cũng chưa từng tính kế ai, cái nàng cần chỉ có hai chữ an ổn mà thôi. Nàng không muốn hầu hạ mình, vội vàng tới lấy lòng Thích phu nhân, nàng lập tức để nàng ta tới, là do chính bản thân nàng ta không thông minh, bị Thích phu nhân phạt, tại sao còn quay ra hận nàng chứ? Trên đời này đúng là thật lắm người vô lí, lập tức không khách khí mà trừng mắt lại.
Lưu Sướng vừa lúc nhìn đến, lạnh lùng mà hừ một tiếng, thầm nghĩ thì ra Mẫu Đơn bình tĩnh, thờ ơ đều là giả vờ, trong lòng vẫn luôn đố kị, chiêu này gọi là "lạt mềm buộc chặt". Nếu thích giả vờ thì cứ giả vờ đi, đến cuối cùng nàng còn không phải lại đến cầu xin hắn!
Thích phu nhân xử lý xong Bích Ngô, thì giữ Mẫu Đơn và Lưu Sướng ở lại dùng bữa sáng, Mẫu Đơn nghĩ đến những chuyện và người mà nàng phải gặp sau đó thì không nuốt trôi, mà Lưu Sướng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, có vẻ thất thần. Thích phu nhân thấy thế, bất mãn đuổi người: "Đi đi, đi đi, đi lo việc của các con đi."
Mẫu Đơn không muốn ở đây một giây phút nào nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Thích phu nhân gọi lại Lưu Sướng: "Tử Thư, ta có lời muốn nói với con."
Mẫu Đơn cũng không quan tâm, thân thiết khoác tay Ngọc Nhi đi ra ngoài: "Ta đã lâu rồi chưa từng tham gia yến hội như vậy, có chút sợ người lạ, chỉ nghĩ đứng ở một chỗ xem thôi, ngươi phải vất vả hơn rồi."
Mẫu Đơn nói: "Khách mời gồm những ai?"
Ngọc Nhi cười nói: "Cái này thì đơn giản, sai người đi hỏi Tích Hạ lấy một bản danh sách là có thể biết được." Nói xong thì vẫy tay gọi nha hoàn bên cạnh Lục Yêu lại đây: "Ngươi đi hỏi Tích Hạ lấy một bản danh sách khách mời lại đây, nói là thiếu phu nhân muốn xem."
Lục Yêu nhận lệnh rời đi, Ngọc Nhi lại nói: "Thời gian còn sớm, thiếu phu nhân có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không? Tì thiếp thấy vừa nãy ngài cũng không dùng nhiều đồ ăn sáng, vừa lúc trở về dùng thêm một chút."
Mẫu Đơn cười nói: "Cũng được." Hai người một trước một sau, tươi cười rạng rỡ trở về viện của Mẫu Đơn, Lâm mụ mụ thấy hai người qua nửa ngày đã thân thiết như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện, tươi cười chào đón: "Thiếu phu nhân có muốn dùng đồ ăn sáng không?"
Mẫu Đơn nói: "Mang lên đi." Lại nhiệt tình mời Ngọc Nhi cùng nàng ăn sáng: "Nơi này không có người ngoài, ngươi dùng cùng ta luôn đi, ngươi cũng đỡ phải trở về phòng, chậm trễ thời gian."
Ngọc Nhi chối từ một lát rồi đứng ăn sáng.
Chén đĩa mới vừa thu dọn thì Lục Yêu mang danh sách lại đây, đôi tay nâng cao đưa cho Mẫu Đơn. Ánh mắt đầu tiên của Mẫu Đơn nhìn thấy tên hai người, một người là tình nhân cũ của Lưu Sướng, quả phụ mới năm trước - Thanh Hoa quận chúa, một người là biểu ca của Mẫu Đơn, Lý Hạnh.
Mẫu Đơn không có hứng thú với những người khác, tùy tay ném tờ danh sách lên trên bàn, đi đến hành lang đùa Súy Súy. Lâm mụ mụ mang theo hai người mà Thích phu nhân thưởng cho Mẫu Đơn là Lý mụ mụ và Lan Chi lại đây chào nàng.
Ngọc Nhi thấy thế, biết ý xin cáo lui, nói là một lát sau sẽ lại đây hầu hạ Mẫu Đơn đến yến hội.
Lý mụ mụ cùng Lan Chi đều cười: "Thiếu phu nhân yên tâm."
Mẫu Đơn gật đầu, không quan tâm các nàng. Trở về phòng cầm mấy túi giấy mà chính nàng dán, nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, đi đến bên cạnh vài cây mẫu đơn, chọn nụ hoa lớn nhất to nhất, thật cẩn thận loại bỏ cánh hoa, chỉ chừa nhị đực và nhuỵ cái tự thụ phấn sinh sôi nẩy nở, lại chụp túi giấy lên, phân phó Khoan Nhi Thứ Nhi chú ý nhiều hơn.
Hành vi này của nàng, mấy người Lâm mụ mụ đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên, Lý mụ mụ và Lan Chi nhìn thấy lại vô cùng đau lòng. Đau lòng là một đóa mẫu đơn như vậy, nếu sau khi nở rộ, cắt đi bán, thế nào cũng đáng giá vài chục lượng, nhưng thiếu phu nhân lại làm gì vậy? "lạt thủ tồi hoa", một lần hại mấy đóa, thật là phí phạm của trời.
Các nàng lại nghĩ Mẫu Đơn đây là đang ra oai phủ đầu, là đang cảnh cáo hai người các nàng phải cẩn thận một chút, nếu không kết cục tựa như đóa hoa mẫu đơn này? Trước khi tới đây các nàng đã được phu nhân dặn dò, nên cũng không sợ vị thiếu phu nhận vừa bệnh tật, vừa mềm yếu lại không được yêu thích này đâu. Vì thế này hai người mới đến đã nảy sinh mâu thuẫn với Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn cũng không biết suy nghĩ trong lòng các nàng, một lòng chỉ nhớ tới chuyện mình phải làm. Nàng kiểm tra mọi nơi một lần, thầm nghĩ mấy bồn mẫu đơn này có nhan sắc và hình dạng hoa tuy không phải thượng đẳng, nhưng nếu trong hai năm có thể gây giống mấy chủng loại này thì cũng đủ chi tiêu, còn những chủng loại tạp giao khác, không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành, không thể sốt ruột được.
Tuần tra xong vườn hoa nhỏ, Mẫu Đơn vẫy tay kêu Vũ Hà lại đây: "Lát nữa Lý công tử cũng tới, ngươi đi nói với hắn, ta có việc muốn thương lượng, kêu hắn tìm cơ hội đến gặp ta. Đến lúc đó ngươi nghĩ cách dẫn Lâm mụ mụ ra chỗ khác."
Mắt Vũ Hà đảo qua đảo lại, cười nói: "À, biểu công tử đúng là sự lựa chọn không tồi."
Mẫu Đơn véo mặt nàng, nhe răng nói: "Nói hươu nói vượn cái gì! Ta có việc đứng đắn."
* Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp
* Lạt mềm buộc chặt: Trong cuộc sống, muốn giải quyết việc gì thì cũng phải mềm mại, khéo léo mới có hiệu quả. Nếu cứng nhắc hoặc thô bạo, trong nhiều trường hợp sẽ hỏng việc.
Quốc Sắc Phương Hoa
Đánh giá:
Truyện Quốc Sắc Phương Hoa
Story
Chương 8: Tiệc hoa (Một)
10.0/10 từ 22 lượt.