Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 47: Nghi ngờ (Ba)

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn tiến lên quan sát cẩn thận thì thấy cây mẫu đơn hoang dại kia nếu xét về độ cao thì quả nhiên hiếm thấy, tính cả cuống hoa và đoá hoa thì may ra cũng chỉ cao khoảng một thước rưỡi, lớp vỏ cây bên ngoài có màu nâu, cả rễ và thân đều có sọc dọc. Lá con có một đến năm khía, các khía có răng to, phía trên và phía dưới phủ lông tơ. Có mười cánh hoa, hơi nhăn, ở phần đỉnh có một vài chỗ bị khuyết nông, màu trắng, một phần hơi ửng hồng, hầu như hoa màu tím nhạt, ở phần gốc mỗi cánh có màu tím sẫm, phần đầu cánh có màu trắng.

Mẫu Đơn lập tức nhận ra đây đúng là hoa mẫu đơn lùn, hay còn được gọi là mẫu đơn kê sơn. Nàng tỉ mỉ vuốt ve cành lá, trong lòng không tránh được cảm khái coi như là đào tạo các loại mẫu đơn nguyên thuỷ, bởi vì vỏ và rễ dùng để làm thuốc nên ở hiện đại nó đã trở thành một trong ba loài mẫu đơn có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất cả nước và phải được đặc biệt bảo vệ. Không ngờ ở đây nàng lại tình cờ có được một gốc, hơn nữa mức độ lùn hoá tương đối cao, mười mấy năm chỉ cao lên một chút là rất khó có được.

Chương Đại Lang thấy Mẫu Đơn chỉ trầm ngâm không nói thì có chút vội vàng: "Tiểu nương tử, ngài có cảm thấy hài lòng không?" Chương Nhị Lang lặng lẽ kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói: "Ca, huynh đừng có giục ngài ấy, để ngài ấy từ từ xem đi."

Lúc này Mẫu Đơn mới phục hồi lại tinh thần, cẩn thận xem xét hệ rễ, thấy lần này có chút không giống lần trước, trên rễ vẫn còn một khối bùn đất nên cũng không cần phải tỉa bớt cành lá, nàng cười nói: "Ta rất vừa lòng. Vậy vẫn như chúng ta thoả thuận lần trước, ta trả các ngươi một vạn tiền, các ngươi có đồng ý không?"

Cả hai huynh đệ Chương Đại Lang đều mặt mày hớn hở: "Đồng ý, đồng ý."

Mẫu Đơn lại chỉ cho bọn họ xem: "Lần này các ngươi làm tốt lắm, nếu còn lần sau thì cũng phải đào nhiều đất như vậy để bảo vệ cây mới được."

Huynh đệ Chương Đại Lang tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn đồng ý, vui mừng cầm tiền rời đi.

Mẫu Đơn gọi một thô sử bà tử lại đây, đem chiếc sọt kia đi về phía hậu viện, vừa mới đi vào cửa viện, Chân thị và Bạch thị đã tiến lên đón, Chân thị liếc nhìn chiếc sọt, cười nói: "Đan Nương lại mua hoa đó à? Tới mùa xuân sang năm, chắc khu vườn này của nương toàn là hoa mẫu đơn rồi. Bao nhiêu tiền đấy?"


Mẫu Đơn hơi mỉm cười: "Cũng giống lần trước."

"Hoa này cũng thật đáng giá, muội cẩn thận không bị mua đắt đó? Đan Nương, nếu muội thích thì có thể đi đến mấy đạo quan hay chùa miếu để mua cây con sẽ có lời hơn đấy." Chân thị đi ngay sát theo phía sau hỏi: "Muội định trồng ở chỗ nào?"

Mẫu Đơn nói: "Muội cũng chưa rõ." Có đáng giá hay không cũng khó mà nói rõ được? Phải xem tự bản thân mình.

Ánh mắt Chân thị loé lên, lại hỏi: "Lần này muội vẫn muốn trồng ngoài trời sao?"

Mẫu Đơn nói: "Gốc cây này vẫn còn nhiều bùn đất, cây cũng không to nên có thể trồng vào chậu được." Chân thị cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, trồng trong chậu rất thuận tiện, nếu không sau này sẽ không dễ di chuyển."

Không ngờ nàng ta đã nghĩ xa như vậy? Mẫu Đơn sửng sốt, không nhịn được nâng mắt nhìn về phía Chân thị. Nàng ta đang nói ám chỉ một cách khách khí đúng không? Sợ nàng ở lâu trong nhà không đi nên mới nhắc khéo nàng đúng không?

Trên mặt Chân thị vẫn đang cười nhưng thật ra cũng có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng.

Bạch thị nghiêm khắc nhìn Chân thị, vội nói: "Đan Nương, nương kêu tẩu tới hỏi muội, thế tử phu nhân đến có chuyện gì? Có liên quan gì đến Lưu gia không?"

Mẫu Đơn cụp mắt xuống, cười nhạt: "Đúng vậy."


Chân thị vội vàng mượn cơ hội che giấu chuyện vừa rồi: "Nàng tới làm gì? Có phải tới khuyên muội trở về không? Tẩu nói với muội, chớ nghe mấy lời ngon ngọt của nàng! Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng! Cha mẹ ca tẩu cũng không phải không nuôi nổi muội, trở về làm gì chứ?"

Sự ân cần quá mức thật ra chỉ bởi vì muốn che giấu sự không thoải mái trong lòng mà thôi. Mẫu Đơn có chút bực bội nhưng lại không muốn cùng nàng ta làm ầm ĩ lên, chỉ cười nhạt nói: "Trong lòng muội luôn biết ơn các ca tẩu, không bao giờ dám quên." Chân thị còn tưởng nói thêm gì, Bạch thị quan sát sắc mặt của Mẫu Đơn thấy biểu tình của nàng lãnh đạm, nghe kĩ lời nàng nói cũng sẽ hiểu chút ý tứ, nên vội ngăn lại Chân thị, nói: "Được rồi, sao muội lại nói như vậy? Đan Nương muốn làm như thế nào thì làm thế đó, muội ấy luôn biết đúng mực mà."

"Muội đi vào nói chuyện vừa rồi với nương." Mẫu Đơn hành lễ với hai vị tẩu tẩu rồi đi thẳng vào chỗ Sầm phu nhân.

Sầm phu nhân đang ở cùng Tiết thị cùng nhau xem sổ sách, thấy nàng đi vào thì vội hướng nàng vẫy tay: "Lại đây, con nói xem vị phu nhân kia nói gì với con nào?"

Mẫu Đơn kể lại y nguyên cuộc nói chuyện cho hai người nghe, không sót một chữ nào, Sầm phu nhân suy nghĩ, nói: "Vậy thì nàng ấy là người tốt? Con tin tưởng nàng ấy à?"

Mẫu Đơn gật đầu. Nếu nói lúc trước nàng còn có chút do dự thì lúc này nàng quyết tâm phải đi thử xem. Nếu có thể, nàng không muốn dựa vào bất kì ai, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho bất kì ai. Chuyện này càng sớm kết thúc, nàng càng có thể nhanh chóng sống cuộc sống mà nàng muốn.

Sầm phu nhân nhíu mày nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, lúc trước Lưu gia không cũng..." Ban đầu nghĩ dù gì Lưu gia cũng coi như một gia đình tri thức lễ nghĩa, có uy tín danh dự, dân cư cũng đơn giản, lại có khế thư bảo đảm, hơn nữa Đan Nương cũng thực sự không còn hi vọng nên mới đi nước cờ kia, ai ngờ gia đình này ngay cả sự tự trọng cùng thể diện, chữ tín của một người bình thường cũng không có, đó mới đúng là trở mặt vô tình.

Mẫu Đơn vội nói: "Ngài đừng khổ sở, ít nhiều thì bây giờ con cũng khoẻ mạnh rồi. Lúc trước con chỉ là lo lắng Bạch phu nhân giúp con là có yêu cầu gì khác, sợ chọc phải phiền phức cho nhà ta. Nếu nàng ấy không cần báo đáp thì con nghĩ có thử cũng không mất gì. Chẳng lẽ nàng còn sẽ giúp Lưu Sướng trói con đem về à? Đại tẩu cũng đã gặp Bạch phu nhân rồi, tẩu cảm thấy nàng có thể tin sao?"

Tiết thị trấn an vỗ tay Mẫu Đơn: "Tẩu cảm thấy vị phu nhân kia không giống một người xấu."

Mắt Mẫu Đơn sáng lên: "Đại tẩu cũng cảm thấy như vậy sao? Muội cũng cảm thấy nàng ấy sẽ không làm loại chuyện này."

Sầm phu nhân nhìn hai người, nghĩ thầm bình thường Tiết thị là một người ổn trọng, chưa bao giờ dễ dàng đánh giá một ai, hôm nay lại mở miệng, vị Bạch phu nhân kia chắc là phải có chỗ hơn người. Bà thở dài: "Cứ đi thử xem cũng được. Đến lúc đó để đại tẩu con cùng Phong Đại Nương, còn có Lâm mụ mụ, Vũ Hà đi theo sát con. Đại ca, nhị ca con cũng không được đi xa, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì."

Buổi tối Hà Chí Trung trở về nhà, nghe nói việc này, ông sai người đi hỏi thăm về tính cách của Bạch thị, tin tức quay lại nói người này ngày thường nhìn thì có vẻ cao ngạo nhưng tính tình thì không tồi, không có ác danh gì, bọn hạ nhân trong nhà cũng khen nàng là người rộng lượng. Hà Chí Trung cẩn thận tự hỏi một lát rồi quyết định ngày đó để Mẫu Đơn đi thử xem sao.

Những ngày sau đó, cứ cách hai ngày Hà Chí Trung lại sai người đi Lưu gia thúc giục nhưng đều nhận được câu trả lời là Lưu Sướng vẫn còn bị cấm cửa, không chịu viết đơn. Ông sai người hỏi thăm thì biết được đúng là Lưu Sướng chưa từng ra khỏi cửa nhưng lại nghe nói Thanh Hoa quận chúa từng đến Lưu gia một lần, được Lưu gia nhiệt tình tiếp đón, lúc đi ả ta vô cùng cao hứng.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, Lưu Thừa Thải đã chuẩn bị cho việc hoà ly, nhưng lão ta lại luôn treo nửa vời, không tiến đến bước cuối cùng, các nam nhân Hà gia cũng giống như thời tiết càng nàng càng nóng mà trở nên nôn nóng hơn. Trong lòng các nam nhân không thoải mái, các nữ nhân cũng bực bội theo, thường xuyên cãi nhau vì những việc vặt sau lưng Sầm phu nhân.

Mẫu Đơn nhìn mùa hoa mẫu đơn sắp qua, Lưu Sướng cũng đúng là không được ra cửa thì yên tâm xin Hà Chí Trung đưa nàng đi vườn mẫu đơn Tào gia ở thành Bắc để xem hoa. Hà Chí Trung không đi được nên kêu hai vợ chồng Hà Ngũ Lang đưa Mẫu Đơn đi.

Tình cảm của Hà Ngũ Lang và Trương thị vô cùng sâu đậm, nghe vậy thì cười nhìn Trương thị. Trương thị trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không nhịn được mím môi nở nụ cười, quay sang hỏi Mẫu Đơn: "Chúng ta ăn cơm sáng xong rồi đi nhé?"

Vườn mẫu đơn Tào gia lại không phải ở trong thành, mà là ở bên ngoài thành. Vườn chiếm diện tích khoảng mười mẫu, đúng là giống với lời mọi người kể, một cái hồ lớn hình bán nguyệt ở chính giữa, bên bờ hồ là các loại núi giả, đình đài, cây cỏ xen kẽ nhau nhìn khá bắt mắt, giữa hồ có đình đài lầu các, cây cỏ tươi tốt. Mẫu Đơn và thược dược được trồng khắp nơi, chủng loại mẫu đơn nở sớm đã tàn, chủng loại mẫu đơn nở muộn thì sắp tàn còn thược dược lại đang là lúc nở rộ.

Mẫu Đơn dạo quanh một vòng, âm thầm ghi nhớ lại cách bố trí sắp xếp này trong lòng, lại cẩn thận phân biệt các chủng loại mẫu đơn. Hà Ngũ Lang thấy nàng nhìn chằm chằm vài cây hoa mẫu đơn đã tàn, chỉ còn cành lá, cười nói: "Đan Nương, cái này thì có gì đẹp chứ? Muội nhìn sang bên kia kìa."

Trương thị cười nói: "Ngũ Lang đừng vội cười muội ấy, ta nghe Vũ Hà nói, Đan Nương nhà chúng ta chỉ cần xem lá không cần nhìn hoa cũng đã biết cây đó là tốt hay xấu, hoa nở ra như thế nào đó."

Ngũ Lang chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Thật sự? Muội giống nhị ca nhà chúng ta, người ta điều chế hương, huynh ấy chỉ cần ngửi là có thể biết trong đó dùng những nguyên liệu gì."


Mẫu Đơn cười khúc khích: "Muội đâu có giỏi như vậy? Muội cùng lắm cũng chỉ biết được là chủng loại nào mà thôi." Còn đến nỗi hoa nở ra như thế nào thì nàng còn chưa có bản lĩnh đấy. Hoa mẫu đơn dễ dàng dị biến, nàng làm sao mà biết được?

Thứ Nhi lại nhớ kĩ lời Tích Hạ từng nói với Mẫu Đơn, kéo tay áo Mẫu Đơn, nhẹ giọng nói: "Đan Nương, ngài tương lai cũng có thể xây dựng một khu vườn như thế này. Ngài nhìn, hôm nay chúng ta tổng cộng tới mười người, hắn thu của chúng ta năm trăm tiền, thuê thuyền lại thu năm trăm tiền."

Mẫu Đơn chỉ cười không nói. Hòa ly, lập nữ hộ, mua đất, xây dựng thôn trang, trồng hoa, sửa vườn đến lúc kiếm lời có lẽ cũng phải hai năm nữa?

Thuyền còn chưa đi hết một vòng, Trương thị lại sắp không chịu đựng được, che miệng, sắc mặt tái nhợt. Ngũ Lang sợ hãi vội kêu người chèo thuyền Tào gia nhanh chóng cho thuyền vào bờ, Mẫu Đơn cầm bình nước ấm của nàng đưa cho Trương thị, Trương thị chỉ lắc đầu, cũng không dám nói lời nào.

Khó khăn lắm mới lên bờ, Trương thị mới xuống thuyền đã ngã vào trong lòng Ngũ Lang, ngay sau đó quay đầu sang bên cạnh, không nhịn được nôn ra.

Ngũ Lang vừa vỗ lưng cho nàng vừa nói: "Nàng không bị say tàu mà, không biết bị làm sao nữa? Chẳng lẽ là bị bệnh?"

"Chúng ta nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc về nhà, rồi mời đại phu đến xem." Mẫu Đơn thưởng cho người lái thuyền rồi xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, làm bẩn nhà các ngươi, ở đây có một trăm tiền, nhờ tiểu ca hỗ trợ mời người tới dọn dẹp một chút được không?"

Người lái thuyền vội duỗi tay nhận tiền rồi nhét vào trong ngực, cười nói: "Tiểu nương tử không cần lo lắng, ngài cứ yên tâm đi đi. Nơi này có bọn tiểu nhân dọn dẹp là được."

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nam từ nơi không xa truyền đến, người lái thuyền bị doạ sợ đến nỗi lùi sang một bên, quy củ hành lễ: "Gặp qua lão gia."

Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn thì không nhịn được ngạc nhiên, người tới đúng là người râu quai nón mũi diều hâu mà ngày ấy tranh mua hoa mẫu đơn cùng các nàng, không ngờ lại là chủ nhân của vườn Tào gia này.

Quốc Sắc Phương Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quốc Sắc Phương Hoa Truyện Quốc Sắc Phương Hoa Story Chương 47: Nghi ngờ (Ba)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...