Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 2614
Nếu như không phải nhân viên hộ tống mỗi ngày kiên trì luyện tập, thì khi bảo họ mang vác vật nặng trong nhiều ngày, với người bình thường thì đã ngã xuống vì kiệt sức từ lâu rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của Đường Phi, đoàn lính trinh sát số 2 đã đến một khe núi.
Khe núi này ba mặt được bao quanh bởi núi, đỉnh núi phía sau còn nhô ra hai đến ba mét, trong khe núi không có tuyết cũng không có gió, khiến nơi này trở thành địa điểm lý tưởng để dừng chân.
Mấy ngày gần đây, đoàn trinh sát số 2 hầu như này nào cũng ngủ trong ổ tuyết, mà để tránh bị địch phát hiện ra, bọn họ cũng không dám nhóm lửa.
Mặc dù được che chắn bằng áo mưa, nhưng vào ban đêm, bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Khe núi này là nơi thích hợp nhất để cắm trại kể từ khi đám người bọn họ xuất phát tới bây giờ, Đường Phi muốn ra lệnh cho bọn họ ở lại đây một đêm.
Nhưng ngẩng đầu thấy sắc trời vẫn còn sớm, Đường Phi bỏ ngay cái ý nghĩ này mà nói: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau xuất phát, hôm nay vẫn phải di chuyển thêm hai mươi dặm nữa, đến vị trí 17 rồi lại nghỉ ngơi tiếp!"
“Rõ!” đám người nhân viên hộ tống đều đồng thanh đáp, nhao nhao cởi bỏ những gói hàng xuống, ngồi liệt trên mặt đất.
Có không ít người còn cởi cả ủng, mặt đầy sảng khoái mà xoa bóp chân.
Một mùi thối chân nồng nặc đột nhiên lan tỏa khắp khe núi.
Ủng của bọn họ đều được làm từ da bò, tuy là chống nước, nhưng không hề thoáng khí, khi mà liên tục đi đường mấy ngày liên, ủng của bọn họ đều đẫm mồ hôi.
“Giá mà vào lúc này được nhóm lửa hơ hơ chân thì tuyệt quá rồi!"
Một nhân viên hộ tống không nhịn được nói.
Cậu bé nhân viên hộ tống này mới mười lăm tuổi, đi liên tục mấy ngày trời rồi, chân của cậu bé đều bị ma sát cọ rách hết rồi,
“Cố nhịn thêm chút nữa đi, chúng ta đã đi được hơn nửa chặng rồi, đi thêm vài ngày nữa là tới kênh Hoàng Động, đến lúc đó là cậu có thể nghỉ ngơi mấy ngày!”
Một nhân viên hộ tống nhiều tuổi tác khá lớn xoa đầu cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi: “Chúng ta không thể nhóm lửa được, ngộ nhỡ bị địch phát hiện ra thì không hay!”
“Cháu hiểu rồi, Đạt thúc.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cười cười đáp: “Cháu chỉ là nói bừa thôi.”
“Nào, lại đây ăn chút màn thầu.” Người nhân viên hộ tống trung niên lấy từ trong tay ra một cái màn thầu: “Ta để nó ủ trong vòng tay đấy, vẫn còn nóng đây này!”
“Cảm ơn Đạt thúc!” cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi nhận lấy chiếc màn thầu căn một miếng, sau đó thì nhổ ra ngoài: “Đạt thúc, vừa nãy thúc sờ vào chân rồi đúng không?”
Tất cả nhân viên hộ tống xung quanh đều cười phá lên.
Người nhân viên hộ tống trung niên ngửi thử tay mình, hơi xấu hổ, đi sang một bên bốc lên một nắm tuyết rửa tay, sau đó lấy lại màn thầu từ tay của cậu thiếu niên, lại đưa cho cậu một cái khác: “Cháu ăn cái này.”
Nói xong, người nhân viên hộ tống trung niên ngồi xổm xuống, nhặt miếng màn thầu mà cậu nhóc vừa nhổ ra, không hề để tâm mà nhét vào trong miệng.
“Đạt thúc, nó bẩn rồi.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cau mày lại.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại me.truyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyen.hot.vn để vào đọc truyện nhé
“Nhóc con, cái này có gì bẩn đâu chứ.” Đạt thúc không hề để tâm nói: “Cháu quên là chúng ta những năm trước kia đã trải qua ngày tháng như nào rồi sao? Lúc đó đừng nói là màn thầu trắng, cho dù có người cho ta một ngụm cháo ngũ cốc, ta cũng dập đầu cảm tạ người ta kìa.”
Tiếng cười của những người nhân viên hộ tống xung quanh đều dừng lại, người nhân viên hộ tống trẻ tuổi cũng hổ thẹn mà cúi đầu xuống.
Cậu tuy răng mới mười mấy tuổi, nhưng cậu là người đã từng chịu đựng qua gian khổ, phụ thân cậu mấy năm trước đã chết trên chiến trường, mẫu thân của cậu một mình nuôi cậu và hai em, từng có thời điểm, cậu đói đến mức đến hoa mắt, nhìn thấy chân bàn cũng muốn gặm mấy miếng.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn