Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 2299
49@-
“Đúng đúng đúng, vẫn là tiên sinh suy xét chu đáo.” Khánh Mộ Lam liên tục gật đầu, sau đó khiêm tốn hỏi: “Vậy tiên sinh chọn lên bờ ở chỗ này thì có cần chú ý gì không?”
“Đương nhiên là phải chú ý.”
Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi chỉ vào giải thích nói: “Đa phần vùng bờ biển đều là sườn dốc, càng tới gần bờ biển thì nước càng nông, Trấn Viễn số 2 hoàn toàn không thể cập bến.
Loan Hà tuy rằng không được biết đến rộng rãi như Hoàng Hà, cũng không sâu bằng sông Hoàng Hà, nhưng cửa sông đã bị nước xói mòn nhiều năm, độ sâu chắc chắn thích hợp cho. Trấn Viễn số 2 cập bờ.
“Thì ra là thế!” Khánh Mộ Lam bừng tỉnh: “Hóa ra ở đây có nhiều điều cần chú ý như vậy!"
Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, Trấn Viễn số 2 thay đổi hướng đi, kéo tàu chở lương hướng về phía cửa sông Loan Hà.
Lại qua hai ngày hai đêm, Trấn Viễn số 2 cuối cùng đã thấy cửa sông Loan Hà.
Nhưng Kim Phi không ra lệnh cho Trấn Viễn số 2 tiến vào cửa sông Loan Hà, mà là dừng ở ngoài biển mấy dặm, sau đó để Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí chọn lựa mấy chục trinh sát trong quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ, đưa lên bờ bằng ca nô.
“Tiên sinh, nơi này cách thành Du Quan hơn một trắm dặm, có cần thiết phải cẩn thận thế không?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, hành quân đánh giặc luôn phải đi trước một bước, dũng cảm tiến về phía trước, lúc cần cẩn thận thì bao nhiêu cũng không đủ.”
Kim Phi chỉ vào bờ biển nói: “Cô xem chỗ này cỏ nước mọc um tùm, mênh mông vô bờ, lỡ như kẻ địch núp ở đó, nhân lúc chúng ta lên bờ mà xông ra thì phải làm sao?
Thuyền của chúng ta lớn như vậy, muốn quay đầu trên sông Loan Hà cũng khó, đến lúc đó thì quá bị động!”
Sau kiếp nạn thành Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam trở nên khiêm tốn hơn nhiều, bị Kim Phi mắng cũng không phản bác, mà là nghiêm túc mà lấy ra một quyển sổ nhỏ, cầm bút chì ghi chép những lời Kim Phi vừa nói.
So với bút lông truyền thống, bút chì thuận tiện mang theo, viết cũng tiện, sau khi được truyền ra từ làng Tây Hà thì được nhiều người đọc sách ưa thích, trong đó cũng bao gồm Khánh Mộ Lam.
Hiện tại trừ lúc viết công văn chính thức, Khánh Mộ Lam bình thường đều dùng bút chì viết chữ.
Thật ra cỏ nước ở bên bờ cũng không cao, nếu núp lùm thì kẻ địch chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
“Đến đây!" Kim Phi duõi tay chỉ vào một chấm trên bản đồ.
Khánh Mộ Lam thò lại gần, phát hiện ra đó là cửa sông, nhưng đó không phải là sông Hoàng Hà mà cô ấy biết mà là một con sông tên là Loan Hà.
“Chúng ta đến nơi này làm gì?” Khánh Mộ Lam gặng hỏi.
“Thành Du Quan đâu đâu cũng là bè gỗ của người Đông Man, cứ xông vào thì rất dễ bị đánh đắm như Trấn Viễn số 1, quá nguy hiểm”
Kim Phi nói: “Hơn nữa Trấn Viễn số 1 bị đánh đắm ở bến tàu thành Du Quan, chưa được trục vớt lên thì Trấn Viễn số 2 rất dễ bị mắc kẹt, đến lúc đó chúng ta muốn lên bờ cũng không được”
“Đúng đúng đúng, vẫn là tiên sinh suy xét chu đáo.” Khánh Mộ Lam liên tục gật đầu, sau đó khiêm tốn hỏi: “Vậy tiên sinh chọn lên bờ ở chỗ này thì có cần chú ý gì không?”
“Đương nhiên là phải chú ý.”
Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi chỉ vào giải thích nói: “Đa phần vùng bờ biển đều là sườn dốc, càng tới gần bờ biển thì nước càng nông, Trấn Viễn số 2 hoàn toàn không thể cập bến.
Loan Hà tuy rằng không được biết đến rộng rãi như Hoàng Hà, cũng không sâu bằng sông Hoàng Hà, nhưng cửa sông đã bị nước xói mòn nhiều năm, độ sâu chắc chắn thích hợp cho. Trấn Viễn số 2 cập bờ.
“Thì ra là thế!” Khánh Mộ Lam bừng tỉnh: “Hóa ra ở đây có nhiều điều cần chú ý như vậy!"
Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, Trấn Viễn số 2 thay đổi hướng đi, kéo tàu chở lương hướng về phía cửa sông Loan Hà.
Lại qua hai ngày hai đêm, Trấn Viễn số 2 cuối cùng đã thấy cửa sông Loan Hà.
Nhưng Kim Phi không ra lệnh cho Trấn Viễn số 2 tiến vào cửa sông Loan Hà, mà là dừng ở ngoài biển mấy dặm, sau đó để Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí chọn lựa mấy chục trinh sát trong quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ, đưa lên bờ bằng ca nô.
“Tiên sinh, nơi này cách thành Du Quan hơn một trắm dặm, có cần thiết phải cẩn thận thế không?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, hành quân đánh giặc luôn phải đi trước một bước, dũng cảm tiến về phía trước, lúc cần cẩn thận thì bao nhiêu cũng không đủ.”
Kim Phi chỉ vào bờ biển nói: “Cô xem chỗ này cỏ nước mọc um tùm, mênh mông vô bờ, lỡ như kẻ địch núp ở đó, nhân lúc chúng ta lên bờ mà xông ra thì phải làm sao?
Thuyền của chúng ta lớn như vậy, muốn quay đầu trên sông Loan Hà cũng khó, đến lúc đó thì quá bị động!”
Sau kiếp nạn thành Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam trở nên khiêm tốn hơn nhiều, bị Kim Phi mắng cũng không phản bác, mà là nghiêm túc mà lấy ra một quyển sổ nhỏ, cầm bút chì ghi chép những lời Kim Phi vừa nói.
So với bút lông truyền thống, bút chì thuận tiện mang theo, viết cũng tiện, sau khi được truyền ra từ làng Tây Hà thì được nhiều người đọc sách ưa thích, trong đó cũng bao gồm Khánh Mộ Lam.
Hiện tại trừ lúc viết công văn chính thức, Khánh Mộ Lam bình thường đều dùng bút chì viết chữ.
Thật ra cỏ nước ở bên bờ cũng không cao, nếu núp lùm thì kẻ địch chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Đánh giá:
Truyện Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Story
Chương 2299
10.0/10 từ 10 lượt.