Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 1628
Ngồi bên cạnh cô bé, bà lão mỉm cười gật đầu: "A Xuân, sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng tai"
"Cháu thích nơi này!" A Xuân nhìn xung quanh vui vẻ nói: "Mọi người ở đây thật tốt bụng, họ đều mỉm cười với chúng ta."
"Ta cũng thích nơi này." Bà lão cũng nói theo: "Sau này con nhất định phải đi theo tiên sinh chăm chỉ học tập, cũng đừng làm mất thanh danh của tiên sinhI"
"Dạ, cháu biết rồi!" Cô bé gật đầu thật mạnh. Trên đường trở về, Kim Phi hơi lo là tài liệu mình biên soạn không phù hợp với trẻ em Đại Khang, lúc rảnh rỗi y gọi cô bé
đến dạy nội dung tài liệu xem cô bé có hiểu được không.
Cô bé cũng hiểu đây là cơ hội khó có được, nên càng học tập chăm chỉ hơn.
Vả lại kể từ ngày đó, mỗi khi cô bé không có việc gì lại đến gặp Kim Phi, giúp y mài mực, gấp giấy, bưng trà rót nước.
Kim Phi thấy cô bé thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, nên chính thức nhận đứa học trò này.
Sau khi vào làng, Cửu công chúa đưa Khánh phi đến ở tiểu viện của Tạ Quang, còn Kim Phi theo Quan Hạ Nhi về nhà.
Xe ngựa mà cô bé A Xuân đang ngồi cũng dừng ở cửa tiểu viện của Kim Phi.
Vừa rồi trên bến tàu có quá nhiều người, nhất thời Kim Phi quên mất A Xuân, nhìn xe ngựa mới nhớ tới.
Y bế cô bé ra khỏi xe, nhờ nữ nhân viên hộ tống đưa bà lão và con dâu của bà xuống dưới.
"Đương gia, đây là?" Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn ba người. “Đây là đệ tử thứ tư ta nhận ở kinh thành, A Xuân!”
Kim Phi mỉm cười đặt cô bé xuống đất: “Đây là bà và mẹ của A Xuân!”
“A Xuân kính chào hai sư nương!”
“Đứng dậy, đứng dậy đi!”
Quan Hạ Nhi vội vàng kéo cô bé dậy: "Sư phụ của ngươi chưa nói với ngươi sao? Làng chúng ta không thích chuyện dập đầu?”
“Dạ có nói ạ, nhưng sư nương cũng là nương, vẫn phải dập đầu."
Cô bé theo bà mở quán trà cũng đã được nhiều năm, suy nghĩ của cô bé còn phong phú hơn một nhà kho chứa đầy gấm hạc.
Miệng cô bé kêu sư nương, những lời nịnh nọt theo sát: "Hai sư nương đều xinh đẹp như vậy, thảo nào suốt đường đi sư phụ luôn nhớ đến hai sư nương."
"Thật là cái miệng nhỏ ngọt ngào!"
Đường Tiểu Bắc biết rõ cô bé đang nịnh nọt, nhưng vẫn vui vẻ đến mức nheo mắt lại.
"Tiểu Bắc, đại nương và tẩu tẩu mới tới đây, muội cho người sắp xếp chỗ ở cho họ đi." Kim Phi nói.
"Tiên sinh, không cần làm phiền phu nhân!" Bà lão nhanh chóng xua tay nói: "Trên đường tới đây, ta nghe nhân viên hộ tống đi với ta nói ở làng có nhà ở tập thể trong xưởng dệt, chúng ta ở nhà ở tập thể là được rồi.”
Họ đều là những người đáng thương đã phải chịu đựng gian khổ. Kim Phi nhận A Xuân làm đệ tử, bà lão và con dâu đã thấy thỏa mãn, không dám nghĩ đến việc lợi dụng Kim Phi, sợ Kim Phi cảm thấy bọn họ lòng tham không đáy.
Dọc đường mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không rảnh rỗi, chạy tới chạy lui giúp nhân viên hộ tống nấu nước nấu cơm, chuyện này cũng để lại ấn tượng tốt cho đám người Đại Lưu.
"A Xuân là đệ tử của đương gia, sao lại ở nhà ở tập thể được?"
Quan Hạ Nhi nói: “Sân trước có mấy căn phòng trống, hai người không chê thì có thể ở đó.”
“Không chê, không chê!”
"Không phiền, A Xuân là đệ tử của đương gia nên từ nay chúng ta đã là người trong nhà.”
Quan Hạ Nhi nói: “Buổi tối đến nhà ăn cơm, muội muội ta và muội muội của cô nương Bắc Thiên Tâm đều băng tuổi A Xuân. Để các cô bé làm quen nhau một chút, sau này có thể cùng học cùng chơi với nhau.”
Kể từ khi Kim Phi đến kinh thành, trong nhà đã trở nên hiu quạnh đi nhiều.
Kim Phi trở lại, nhà ăn trong nhà họ Kim lại trở nên náo nhiệt.
Cơm chiều xong, Kim Phi bị Quan Hạ Nhi kéo về phòng. Cũng không biết Đường Tiểu Bắc đã cho Quan Hạ Nhi ý nghĩ xấu gì, mấy ngày sau đó, Kim Phi bị Quan Hạ Nhi vật lộn” đến mức không còn thấy sung sướng.
Cửu Công chúa cũng hiểu nên không tới làm phiên họ mà đưa Khánh phi đi tham quan làng Tây Hà.
Khánh phi tuy là hoàng phi cao quý nhưng gần như đều sống cả đời trong kinh thành, ở trong cung lúc nào cũng phải đề phòng những âm mưu của các phi tần khác, nói chuyện làm gì cũng phải cẩn thận.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn