Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 120
Trước đây, Khánh Mộ Lam và các nữ binh dưới quyền đều mặc giáp trụ, nhất thời bị áo giáp chặn lại nên không nhìn rõ mặt.
Bây giờ bọn họ đã thay quần áo bình thường, tóc cũng được buộc lại, Kim Phi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Khánh Mộ Lam, trong lòng không khỏi khen ngợi:
"Không ngờ cô gái bạo gan này lại là một mỹ nhân".
Nhiều người khen đã cô ấy xinh đẹp, nói rằng đối phương giống hệt công chúa.
Điều này không phải là không có lý do.
Khi hoàng đế tìm vợ, ngoại hình đương nhiên sẽ được chọn kĩ nhất, đứa trẻ sinh ra đương nhiên sẽ không quá xấu.
Gia đình Khánh Hoài tuy không phải hoàng tộc nhưng cũng được coi là quý tộc cao cấp, tổ tiên của họ đã làm quan nhiều đời nên bản thân Khánh Liên Thành, cha Khánh Mộ Lam là một người đẹp trai, còn mẹ là một người đẹp nổi tiếng.
Khánh Mộ Lam được thừa hưởng hoàn toàn những ưu điểm của bố mẹ, các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn được so sánh với Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.
Điều khiến Kim Phi ngạc nhiên nhất là mặc dù Khánh Mộ Lam xinh đẹp nhưng dung mạo của các nữ binh dưới quyền cô ấy cũng rất được, có người còn không kém cạnh Khánh Mộ Lam.
"Thuộc hạ có nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng lẽ Khánh Mộ Lam cũng sẽ dùng thủ đoạn mỹ nhân kế trên chiến trường sao?"
Kim Phi không khỏi than phiền trong lòng.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không phải vậy, những nữ binh dưới trướng Khánh Mộ Lam đều được chọn từ những người hầu trong nhà.
Người giàu chọn người giúp việc, đương nhiên cũng sẽ không chọn những người xấu xí.
Chỉ là bởi vì bọn họ thường xuyên luyện tập ở ngoài trời, Khánh Mộ Lam và các nữ binh đều không sở hữu làn da trắng, cũng không phải da đen, căn bản là nước da lúa mì khỏe mạnh.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, dáng người của những nữ binh này đều rất ưa nhìn, cộng thêm quần áo luyện công, đều lộ ra tư thế hiên ngang, có khí thế quân đội.
Tuy nhiên Kim Phi không phải là kẻ háo sắc, sửng sốt một chút sau đó liên hồi phục thần trí, dẫn đầu đi ra khỏi tiểu viện: "Đi thôi, ra núi sau".
Tại ngọn núi phía sau, Trương Lương và Thiết Ngưu vừa mới đưa các cựu binh tới.
Làng Tây Hà chỉ lớn được như vậy, thịt nướng ở đầu thôn, gió tây cuối thôn thổi một trận là cả thôn đã có thể ngửi được rồi, cho nên không thể che giấu được chuyện gì.
Tin tức về sự hiện diện của một nhóm nữ binh đã lan rộng khắp làng từ lâu.
Các cựu chiến binh đã nghe được tin này khi kết thúc huấn luyện về nhà ngày hôm qua, và họ đều tò mò.
Nhìn thấy Kim Phi mang theo một nhóm phụ nữ đi tới, tất cả đều vươn cổ ra nhìn.
"Ôi, thật là đẹp".
"Một người đẹp là được rồi, đây lại đều đẹp hết, về sau luyện tập sẽ không còn buồn nữa rồi".
"Nghe nói đây là em gái của Hầu gia. Ta khuyên ngươi không nên làm loạn, không chịu được thì vê làm với vợ ngươi đi!"
"Ngươi nghĩ gì thế, ai làm loạn? Ý ta là nam nữ kết hợp, làm việc không mệt, sau này khi huấn luyện lại có một đám mỹ nữ bên cạnh, không phải càng thêm náo. nhiệt sao?"
"Đúng".
Đám cựu binh từ trên núi xuống đã bao giờ nhìn thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy đâu?
Mọi người đều rất phấn khích.
Một số trêu chọc, một số vỗ tay, một số giả vờ bình Tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn trộm.
"Tất cả yên lặng!"
Trương Lương sắc mặt lạnh lùng mắng một tiếng, đám người kia đột nhiên yên lặng đứng thẳng lưng.
"Lương sư huynh, sau sẽ giao mấy cô này cho. huynh".
Kim Phi chỉ vào đám nữ binh: "Đừng thấy đây là muội muội Khánh Hoài mà nương tay, mọi người huấn luyện như nào thì mấy cô này cũng huấn luyện như vậy, hiểu chưa?"
"Rỡt. Trương Lương gật đầu.
"Nếu cô đã quyết định ở lại đây, đừng khoác lên mình khí chất của một tiểu thư".
Kim Phi lại quay sang nhìn Khánh Mộ Lam: "Họ đều là những cựu binh của Thiết Lâm Quân, những anh hùng đã đổ máu cho Đại Khang trên chiến trường. Nếu để ta biết cô ỷ thế hiếp người thì đừng trách ta không khách khí”.
"Hiểu rồi".
Khánh Mộ Lam sốt ruột đáp lại Kim Phi, sau đó đi tới chỗ Trương Lương, ôm quyền, bắt chước hào khí nam nhân: "Về sau nhờ cả Lương huynh".
Trương Lương không đáp lễ, nghiêng người hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Sản sàng!" "Lên đường".
Trương Lương gật đầu với Kim Phi và dẫn đội vào. ngọn núi phía sau.
Khánh Mộ Lam nhanh chóng theo sau.
Đây là lần đầu tiên luyện tập cùng nam binh, cả Khánh Mộ Lam và các nữ binh của cô ấy đều nín thở.
Lúc mới bắt đầu chạy, bọn họ đều tràn đầy tự tin, cảm thấy bao 30 cân rất nhẹ, Khánh Mộ Lam kỳ thực. không thích nam nhân chạy quá chậm, liền dẫn nữ binh chạy trước mặt các cựu binh.
Chạy đường dài chú ý nhịp nhàng, nếu lúc đầu chạy quá nhanh, một khi thể lực suy kiệt thì về sau sẽ gặp khó khăn.
Một cựu binh muốn nhắc nhở, nhưng Trương Lương đã ngăn anh ta lại.
"Lương sư huynh, huynh cũng xấu bụng đi rồi".
Thiết Ngưu bên cạnh cười híp mắt.
"Kim Phi nói rằng muốn mài rũa tinh thần của họ". Trương Lương cười nói.
Hai km đầu, các nữ binh chạy rất nhanh, bỏ xa các nam binh hàng chục mét.
Nhưng sau khi chạy được hai km, họ nhận ra sự kinh hoàng của việc chở bao nặng năm km.
Đường xa không nghiêm trọng, bao nặng dễ dàng di chuyển trên lưng lúc đầu dường như đã biến thành tảng đá, hơn phân nửa nữ binh bắt đầu thở hổn hển.
Hơi thở trở nên hỗn loạn, bước chân vô lực, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Các cựu binh dần dần bắt kịp.
Khánh Mộ Lam phát hiện các cựu binh vẫn đi như cũ, bước chân không hề hỗn loạn, thậm chí đổ mồ hôi cũng không nhiều.
Chỉ sau đó, Khánh Mộ Lam mới nhận ra khoảng cách giữa mình và những người cựu binh.
Nhưng tính cách mạnh mẽ yêu cầu cô ấy không được dễ dàng thừa nhận thất bại, vừa chạy vừa hét: "Nỗ lực thêm cho ta, không được để đám đàn ông coi thường".
Dưới sự dẫn dắt của Khánh Mộ Lam, các nữ binh lại †ăng tốc, bỏ các nam binh xa cả chục mét.
Cách làm này tương tự như việc uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, khi chạy được ba cây số, nhiều nữ binh sĩ cảm thấy phổi như bốc hỏa, mỗi lần hít thở đều trở nên nóng bừng và đau đớn.
Lúc này Khánh Mộ Lam khích lệ cũng vô dụng, nữ binh càng ngày càng chậm, cuối cùng bị cựu binh vượt qua.
Khi đi được bốn cây số, cuối cùng một nữ binh không thể chịu được nữa và bắt đầu tụt lại phía sau.
"Tiểu Cúc, cố lên!"
Một nữ binh có thể lực tốt hơn gỡ bao của người bạn đồng hành xuống, gánh hộ.
"Cảm ơn Mai tỷ".
Nữ chiến sĩ bị tụt lại phía sau lập tức cảm thấy nhẹ cả người, lại đi theo đồng đội.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Lương khế gật đầu, ra hiệu cho các cựu binh đi chậm lại.
Kim Phi đã nói phải mài giữa tinh thần của các nữ binh, nhưng không được hạ gục họ.
Ở những dặm cuối cùng, các nữ binh sĩ gần như đã dìu nhau về đích.
Cuối cùng, từng người một, không cần quan tâm đến hình tượng của mình, ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.
Khánh Mộ Lam không ngồi xuống, mà là đi tới bên cạnh Trương Lương nói nhỏ: "Cám ơn!"
Cô ấy biết rất rõ rằng nếu Trương Lương không dẫn đội đi chậm lại, họ sẽ không thể trụ vững.
"Có thể kiên trì đến cùng là bản lĩnh của mấy cô, cám ơn ta cái gì?"
Trương Lương vẫn mặt không chút cảm xúc nói: "Nghỉ ngơi xong đi nhà ăn ăn cơm đi, sau nửa giờ sẽ tập trung ở núi sau, huấn luyện đội hình".
"Rõ"
Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn các nữ binh đi tới nhà ăn cách đó không xa.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn