Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Chương 107
“Lò gạch không phải đã nung được bao nhiêu gạch gói rồi sao, để xây nhà hết đi”.
Kim Phi xua tay, đưa ra quyết định.
Đúng lúc lò gạch ven sông gạch đã chất thành đống, thay vì để đó hứng mưa hứng nắng thì chỉ bằng xây nhà đi.
“Xây bao nhiêu?”
Trương Lương hỏi.
“Không phải chúng ta định tìm ba mươi cựu binh sao, vậy thì xây ba mươi căn đi”.
Kim Phi nghĩ một chút rồi trả lời. “Chuyện này...”
Trương Lương định nói như vậy thì sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng Kim Phi làm như vậy, người hưởng lợi chính là cựu binh của Thiết Lâm Quân.
Hắn xuất thân từ Thiết Lâm Quân, đám người Chung Ngũ còn đang đứng bên cạnh, vì vậy hắn không nói ra được.
Trương Lương không mở miệng được nhưng Mãn Thương thì không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó, trực tiếp hỏi thẳng: “Tiên sinh, xây nhiều nhà như vậy, e là tốn nhiều tiền lắm?”
“Không sao, cứ xây xong rồi tính tiếp, không được để người nhà của các huynh đệ đến mà không có chỗ ở được”.
Kim Phi lắc đầu: “Tuy nhiên những căn nhà này không phải là tặng không cho bọn họ, nhà vẫn là của ta, bọn họ chỉ là tạm thời ở đó. Nếu như có người không làm công ở chỗ ta nữa thì ta sẽ lấy nhà về”.
“Ngoài ra bọn họ sống ở đó, mỗi tháng phải nộp mười văn, coi như là tiền thuê nhà”.
“Nên như vậy, nên như vậy”. Chung Ngũ vội vàng gật đầu.
Đối với tiền công ba trăm văn mà nói, mười văn chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Dù sao Kim Phi đã tốn nhiều như vậy để xây nhà, thu chút tiền thuê nhà cũng là nên làm.
Thực chất Chung Ngũ không hề biết, Kim Phi làm sao có thể làm ăn thua lỗ được?
Gạch ngói là vật liệu có sẵn, những nguyên liệu khác. có thể ra sau núi tìm, Kim Phi chỉ cần bỏ chút tiền công là được.
Mà những năm nay thứ rẻ nhất chính là tiền công, một ngày hai đồng là có thể thuê các thanh niên trai tráng làm việc rồi.
Hơn nữa Kim Phi cũng không định xây ba mươi căn nhà riêng biệt, định tham khảo phòng lầu ở kiếp trước, xây một phát ba mươi gian phòng là được.
Tính như vậy thì cũng không tốn nhiều tiền lắm.
Nhưng đối với các cựu binh thì đây là một điều tuyệt vời.
Đại Tráng và Thiết Chùy ăn cơm xong quay về, khi nghe thấy tin này, kích động đến mức suýt dập đầu với Kim Phi.
Không chỉ bọn họ, đến cả Chung Ngũ và những cận vệ khác cũng có chút ngưỡng mộ.
Nhìn xem, không chỉ sắp xếp công việc cho người nhà, còn được ở trong nhà gạch nữa...
Phúc lợi này thực sự quá tốt luôn.
Không ít cận vệ đều đã đưa ra quyết định, sau này khi xuất ngũ, nhất định sẽ tới làm việc cho Kim tiên sinh.
“Tiên sinh, sau này cái mạng này của ta sẽ là của ngài, cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần một câu của ngài, Thiết Chùy ta tuyệt đối sẽ không cau mày dù chỉ một chút”.
Thiết Chùy nghẹn ngào giơ tay lên thề: “Nếu như vi phạm lời thề sẽ bị trời chu đất diệt”.
“Ta cũng thết” Đại Tráng cũng mau chóng lập lời thề.
Kim Phi thực chất không thích kiểu nghỉ lễ trang trọng này chút nào, nhưng bầu không khí đã đến mức này rồi, y chỉ đành gật đầu nói:
“Sau này chăm chỉ làm việc, ta tuyệt đối sẽ không để các huynh đệ chịu thiệt đâu”.
Lúc này người dân Đại Khang đa số đầu không học hành, tâm tư rất đơn giản, nhận định một người thì cả đời sẽ đi theo người đó.
Đại Tráng và Thiết Chùy hôm đó đã bắt đầu làm việc, giúp Trương Lương vận chuyển mọi thứ khắp nơi, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt Kim Phi.
Sáng hôm sau lại gia nhập đội tìm kiếm cựu binh của Thiết Lâm Quân.
Kim Phi cũng không nhàn rỗi, xưởng dệt mới lớn hơn nhiều so với cái cũ, chắc chắn là phải tăng thêm số lượng guồng quay tơ, còn có viện tử, nhà ngang, xưởng xà phòng cũng đều phải đồng thời hoạt động, có rất nhiều việc phải làm.
Vài trưởng bối chạy tới chạy lui, chỉ đạo đàn ông trong làng vận chuyển gạch, lát nền, còn phải dành thời gian để xây lò gạch mới, bận tối mắt tối mũi.
Tiến độ bên Chung Ngũ và Trương Lương đều rất nhanh, tìm được một cựu binh, cựu binh này có quan hệ tốt với những cựu binh khác, giống như một quả cầu tuyết, càng về sau họ càng tìm được nhiều cựu binh.
Bất cứ ai đã từng phục vụ trong quân đội đều biết rằng các cựu binh thường có ý thức sâu sắc về sự đồng nhất với đội quân cũ.
Sau khi biết được thành tích của Kim Phi ở thành Vị Châu, các cựu binh đều vô cùng bái phục, cộng thêm điều kiện chiêu mộ nhân lực của Kim Phi vô cùng hào. phóng, về cơ bản tất cả những cựu binh tìm được đều đồng ý tới thôn Tây Hà tham gia đi tống.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Chung Ngũ đã chiêu mộ đủ ba mươi hai cựu binh, hoàn thành vượt chỉ tiêu.
Hai người dưa ra là ngày cuối cùng khi hắn và Trương Lương chia ra, mỗi người tìm thêm được hơn một người so với kế hoạch.
Dù sao sau này thôn Tây Hà cũng cần dùng số lượng lớn nhân công, nếu người đã tới rồi, Kim Phi cũng giữ lại luôn.
Ngày hôm sau, Chung Ngũ tìm được một chỗ ở sau núi để tiền hành hồi phục luyện tập đơn giản.
Kim Phi biết rất rõ, bây giờ điều mà những cựu binh này quan tâm nhất chính là vấn đề ăn ở của người nhà, để giúp bọn họ yên tâm tập luyện, Kim Phi tạm thời dừng việc xây xưởng xà phòng và viện tử của mình lại, tập. trung tất cả nhân công để dồn toàn lực xây nhà ngang.
Nhưng đáng tiếc thôn Tây Hà cũng khoong có nhiều nam lắm, bọn họ đều tập trung ở công trường, có thể trèo cao trèo thấp được cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn đều là những lính mới, tiến độ thi công rất chậm.
Sau này Kim Phi giục mãi, trưởng làng đành phải gọi cả bọn trẻ con tới, gia nhập vào đội xây dựng, giúp chuyển gạch và chuyển đồ đạc.
Trọng lượng của một viên gạch không hề nhẹ, một viên phải ba hai ba cân, tuổi lớn một chút thì một lần chuyển được hai viên, nhỏ hơn thì một lần một viên.
Kim Phi còn nhìn thấy một cô bé năm tuổi dắt theo em trai ba tuổi, hai đứa bé cùng nhau bê viên gạch, hớt ha hớt hải chạy tới chỗ những người đang xây.
Hai đứa bé đều không đi giày, khi đặt gạch xuống, viên gạch đập vào chân em trai, em trai đau quá bật khóc nức nở.
“Đệ đệ đừng khóc, đừng khóc nữa”.
Chị gái lau nước mặt cho em trai, không biết nói nhỏ gì bên tai cậu bé, cậu bé thực sự không khóc nữa, khập. khiễng cùng chị gái tiếp tục đi bê gạch.
“Đây là đang làm loạn sao?”
Kim Phi nhìn thấy cảnh này, tức giận đi tìm trưởng làng — người phụ trách công trường: “Chú Lưu, sao chú lại bảo bọn trẻ tới đây, gạch rơi trúng người thì phải làm sao?”
“Tại ta thấy cậu vội xây nhà nên mới gọi mấy đứa nhỏ trong làng đến đây, mỗi ngày một đồng, bao ăn hai bữa, không ngờ được đám nhóc lít nhít cũng theo tới luôn”.
“Bọn chúng đến thì bảo chúng về không phải là được. rồi sao?”
“Bảo chúng nó về thì chúng nó sẽ về sao?”, trưởng làng bất lực nói: “Hai đứa bé nhà Từ lão tam cậu đã nhìn thấy chưa?”
“Nhìn thấy rồi”.
Kim Phi gật đầu.
Hai đứa bé vừa rồi chính là con nhà Từ lão tam.
“Cậu cũng biết, năm ngoái Từ lão tam mất trong trận chiến, vợ thì bệnh chết, trong nhà còn một bà lão mù, bà ấy không thể đến phường tơ của cậu làm việc, trong nhà thực sự không thể trụ được nữa rồi”.
Trưởng làng nói tiếp: “Trước đây hai đứa bé còn có thể ra sau núi nhặt củi khô, mang tới cho người của lò gạch, đổi lấy chút đồ ăn thừa, bây giờ lò gạch không còn nữa rồi, không ai cần củi khô bọn chúng nhặt nữa”.
“Con bé chạy tới cầu xin ta, nói bọn chúng và bà nội sắp đói chết rồi, cầu xin ta cho bọn nhỏ tới giúp, không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được rồi”.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn